Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhà Có Ngỗng Dữ - Thủy Noãn Áp Tri

Chương 36: Ngỗng he (hoàn chính văn)



Chủ tịch Cố hiểu tửu lượng của Nguyễn Đường nên hắn không muốn đi lắm.
Bởi vì không uống cạn hứng được.
Bình thường nhận với em trai gà và vịt, lúc nào cũng uống Nhị Oa Đầu 52 độ.
Còn Nguyễn Đường thì sao, lần trước uống bia có bảy tám độ thôi đã không biết hắn là ai..
Với lại, hắn không muốn đối mặt với Nguyễn Đường sau khi say.
"Anh...không muốn uống rượu với em hả?"
Chủ tịch Cố khó xử: "Không thì, cậu uống với tôi? Tôi uống là chính, tửu lượng tôi tốt."
Hắn đang xem thường cậu hả?
Nguyễn Đường: "Em hiểu bản thân mà, uống một chút thôi."
"Được rồi, vậy sang nhà cậu uống, đừng uống bên ngoài."
"Được."
Hai người mua được một đống rượu trước khi siêu thị đóng cửa, chỉ có một lon bia, còn lại đều là rượu trắng, nhân tiện mua thêm hai bịch đậu phộng, khi đi ngang qua khu nước uống, chủ tịch ngỗng nhìn Nguyễn Đường, không yên tâm lấy thêm hai bình giấm táo.
Nguyễn Đường:?
Chủ tịch Cố: "Để giải rượu."
Về đến nhà, hai người ngồi trên thảm có hình ngỗng, lưng dựa vào sofa, vừa nói chuyện vừa nhâm nhi mười hai chai rượu trắng.
Không nói chuyện gì nhảm nhí, chỉ là những lời dịu dàng vỗ về người nghe.
Chủ tịch Cố uống được sáu bình rượu trắng rồi Nguyễn Đường mới uống được nửa lon, cậu không say, nhưng ngà ngà.
Dưới ánh đèn, khi đang ngà ngà, nhìn người mình yêu, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng....quyến rũ, cậu bị yêu quái nam trưởng thành hấp dẫn.
Chủ tịch Cố nhìn Nguyễn Đường, cũng càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu ---
Đôi mắt đen láy gợn sóng, gò má đỏ rực như đang ngại ngùng cũng như đang mập mờ, chiếc miệng nhỏ đo đỏ rất hợp để gọi một tiếng:
"Chồng ~"
"Chồng ơi."
Cố Hồng ngây người, sao tự nhiên ảo giác vậy?
Mới có sáu bình rượu trắng mà thôi, chưa xỉn mà.
Nguyễn Đường nhướn mày, suy nghĩ của Cố Hồng quá rõ ràng, cậu đoán được nên mới nhỏ giọng gọi một tiếng, không ngờ đối phương phản ứng lớn đến thế.
Cậu rướn người dậy, để tầm mắt mình ngang với đối phương, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chỉ còn lại một ngón tay, mùi rượu trắng thoang thoảng.
Nguyễn Đường gọi: "Chồng."
Giọng ngọt lắm, không ngọt như trong mơ, nó vang bên tai hắn, không phải ảo giác.
Không phải ảo giác!
Chủ tịch Cố tỉnh hồng, lùi về sau hai mét như né quỷ, kéo giãn khoảng cách..
"Em xỉn rồi!"
Hôm nay mới có nửa lon thôi mà!
Chủ tịch Cố duỗi tay, giữ khoảng cách an toàn đồng thời lấy lon bia trên bàn, nhìn độ --- 11 độ.
Hèn gì, độ cao hơn lần trước.
Lông mày chủ tịch Cố nhíu lại, có chút đau đớn hỏi: "Tại sao đột nhiên gọi tôi là chồng, cậu nhìn nhầm tôi thành ai đấy?"
Nguyễn Đường: "..."
Nguyễn Đường: "Bởi vì anh trông rất muốn được gọi chồng. Em hỏi anh, anh muốn được ai gọi là chồng?"
"Tôi, tôi..." chủ tịch Cố ấp úng, biểu hiện của hắn rõ ràng đến vậy sao?
Nguyễn Đường nhìn chằm chằm hắn, đột phá không gian, quyết hỏi tới cùng: "Là Thiệu Liên phải không? Anh thích cậu ta?"
"??? Cái quái gì?"
Chủ tịch Cố kinh ngạc, hắn cứ nghĩ mình nghe nhầm: "Cậu nói tôi thích ai?"
"Thiệu Liên, Thiệu Thập Bát của anh, anh...thích cậu ta, muốn cậu ta gọi mình là chồng..."
Chủ tịch Cố run lên, nổi da gà da vịt.
"Đừng nói vậy, khó chịu quá."
Thấy hắn như thế Nguyễn Đường cũng bới rối, tại sao cậu cảm thấy hình như cậu...hiểu lầm rồi.
"Anh không thích Thiệu Liên hả?"
Biểu cảm Cố Hồng phức tạp, không biết hiểu lầm này từ đâu mà ra: "Thích, nhưng không phải thích được gọi là chồng."
"Vậy...anh muốn được ai gọi như vậy?" Mắt Nguyễn Đường sáng lên, lại xáp lại. lần này cậu không chạy nữa. cậu túm tay hắn, đặt lên tim mình ---
"Là em phải không?"
"Nếu anh không thích Thiệu Liên, vậy anh thích em phải không? Xin lỗi, em rút lại mấy câu nặng nề lúc trước."
"Em cũng thích anh."
"Năm sau em muốn đến núi Đại Khẩu ăn tết với anh, em có thể giúp anh làm lạp xưởng và nấu cơm đêm Giao thừa, em còn biết muối cá."
"Chúng mình hẹn hò đi."
Âm ---
chủ tịch Cố như bị sét đánh, cứng đờ ngồi đó. Tim hắn đập hai nhịp, sau đó đột nhiên gia tốc, đập như muốn văng khỏi lồng ngực.
Em em em em ấy tỏ tình với hắn.
Em em em em ấy thích hắn!
"Sang năm...Ăn tết..." chủ tịch Cố không còn biết mình đang nói gì nữa.
Quá đột ngột.
Thậm chí còn không biết tại sao đang làm bạn thì lại thích nhau?
Nguyễn Đường không muốn chờ nữa. Cậu đã bày tỏ tình cảm của mình, cũng đã lật bài luôn, chuyện không khó nói như cậu tưởng.
"Em biết anh đang băn khoăn điều gì, sợ em phát hiện bí mật của mọi người đúng không? Em biết, em biết anh là ngỗng, anh, gà và vịt đều là yêu quái."
"Làm sao cậu biết!" chủ tịch Cố túm tay cậu: "Em là đạo sĩ? Gia truyền? Hay tôi sơ sót ở đâu, chỗ nào của tôi không giống người? Ngoài cậu ra còn ai nữa biết hay không?"
"Không có, chỉ có em biết thôi."
"Lần trước mọi người đến chơi, em nghe mọi người nói."
"Em cũng bật mí cho anh một bí mật.:
Nguyễn Đường mặt hắn nắm tay mình, cậu dựa trán vào vai đối phương.
"Em có thể hiểu được tiếng động vật."
Tuyệt, bây giờ bọn họ đã biết được bí mật lớn nhất của nhau, biến thành kẻ cùng đường chặt chẽ nhất mang tên người yêu.
***
"Cho dù anh nói tiếng người hay kêu tiếng ngỗng em cũng hiểu. Chúng ta là hợp nhất, cho nên, bọn mình hẹn hò đi."
Cố Hồng từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, không ngờ lại là cái này.
Thời đại này vẫn còn người có dị năng, còn vô tình bị hắn bắt gặp.
Trùng hợp là, bọn họ đều thích đối phương.
Hắn tự nhiên nhớ tới định luật ba giây, âm thầm đếm giây theo nhịp tim đập. Tim hắn đập nhanh lắm nên đếm cũng nhanh, cơ hồ vừa nói xong hắn đã tiếp lời –
"Ừ."
Chủ tịch Cố bị người ôm vào lòng, một nụ hôn đáp trên tai, ấm áp mềm mại và hơi ướt.
Chủ tịch Cố sung sướng nghiêng đầu, má dụi vào đầu đối phương.
Không biết sau đó thế nào, bọn họ tiếp tục nhậu, nhưng dùng thân phận người yêu để uống, cách uống cũng rất mới lạ. Tóm lại Nguyễn Đường tửu lượng kém được uống thử rượu trắng nhưng không có cơ hội nuốt vào, chủ tịch ngỗng biết uống rượu uống cạn tất cả rượu trắng, hoàn toàn không đụng vào cái ly nào.
Chủ tịch ngỗng cứ cảm thấy tửu lượng của mình hôm nay quá kém, nếu không thì sao chỉ mới 12 bình đã chóng mặt, quần áo bị lột còn không biết.
Nguyễn Đường dán lên, đối với chủ tịch ngỗng mà nói thì nd không nặng chút nào cả.
Nhưng rất nóng.
Lại rất khô.
"Anh không biết." Chủ tịch ngỗng ôm Nguyễn Đường, chỉ biết hôn với dụi, nhưng không đủ, hắn không biết.
Biết vậy đã xem lại mớ tài liệu hắn tổng hợp cho Thiệu Liên hồi Vua vịt rồi.
Gương mặt hung dữ kia còn đỏ hơn cả Nguyễn Đường, một bàn tay nhỏ hơn đặt lên mu bàn tay hắn, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo cả dụ dỗ: "Em biết, em đã chuẩn bị cho này này lâu lắm rồi."
"Em đến đây, ngỗng cục cưng của em."
Chủ tịch ngỗng cảm động: Vợ tốt quá, lần đầu mà chủ động như vậy.
...
Chủ tịch ngỗng tỉnh dậy trên giường, đầu óc hắn trống rộng, cho đến khi nhìn thấy Nguyễn Đường mặt mày thỏa mãn, trí nhớ tối hôm qua quay lại.
Phòng khách, nhậu, quần áo, sau đó là...bị một người lùn hơn mình cả cái đầu bế lên giường, sau đó...
Chủ tịch ngỗng:!!!
Em ấy gọi hắn là chồng, nhưng em ấy chọc...của hắn.
Còn không chỉ một lần!
"Chồng ơi, buổi sáng tốt lành."
"Bớt gọi tôi như vậy đi." Mặt chủ tịch ngỗng đen thùi lùi: "Tôi không xứng."
"Chồng ơi, anh giỏi lắm đó. Em bế anh đi đánh răng, sau đó mình đi ăn sáng nhé."
Vừa nói tay Nguyễn Đường chạm vào chân của chủ tịch ngỗng, nhưng mới đi được nửa đường đã bị đẩy ra.
"Biến!"
"Cậu nghĩ cậu là ai, người cậu vừa đè là một con ngỗng sống hơn năm trăm năm, sắp sáu trăm tuổi rồi, là ngỗng đại yêu đó! Tại sao cậu dám hả!"
"Thì ra chồng sắp sáu trăm tuổi hả, lớn hơn em đoán một chút." Nguyễn Đường tiếp tục thử giơ tay ra, biểu cảm ngọt ngào kèm giọng điệu mềm mại, hoàn toàn không nhìn ra tối qua cậu mạnh bạo thế nào, giống như muốn ăn sạch hắn, hút cạn dòng máu nóng.
Còn không giống người hơn con ngỗng hắn đây!
Cố Hồng lại đẩy Nguyễn Đường ra: "Đừng đụng vào người tôi, cậu còn dám chê tôi già."
"Đâu có, chồng hơn ba tuổi ôm gạch vàng, anh hơn em mấy trăm tuổi, em ôm núi vàng đó."
Nhảm nhí! Hắn là người giàu nhất cái thành phố này, kết hôn với hắn khác gì ôm núi vàng!
Tay Nguyễn Đường vẫn đụng lung tung. Cậu không gấp gáp bế người lên mà mát-xa cho Cố Hồng đã.
Nhưng cậu vừa chạm vào chủ tịch Cố đã lấy thêm được trí nhớ, ví dụ như quá trình đi từ chống đối đến khóc tối hôm qua của mình.
Nhất là...khi nước mắt chảy xuống ngực, giọt nước mắt rất lớn, bị liếm...mất.
Quá mất mặt!
600 tuổi đầu rồi, còn bị một tên loài người mới 24 ăn hiếp.
Chủ tịch ngỗng hất tay Nguyễn Đường ra, nhảy xuống giường. Vừa chạm chân vào sàn, chân hắn mềm nhũn, mém nữa té sấp mặt.
May mà Nguyễn Đường kịp thời giơ tay ra đỡ.
"Bỏ ra!"
Cử động một chút, đằng trước cũng đau.
Đằng trước?
Chủ tịch ngỗng cúi đầu, bộ đồ ngủ lạ hoắc, vừa như in, bên trên còn có hình ngỗng, có mùi thơm của xà bông, nhưng hai điểm kia nổi cộm.
Hơn nữa khi vải ma sát, đằng sau hơi đau.
Chủ tịch ngỗng vén áo để lộ cơ bụng săn chắc...nhìn---
Đù má, súc sinh!
Cậu ta là chó đúng không!
Nguyễn Đường dời mắt, sáng sớm, đừng quyến rũ người khác như vậy.
***
Tức tối tiếp cũng không no được, chủ tịch ngỗng ăn sáng xong lập tức vứt đũa bỏ chạy.
Lúc trở lại biệt thự, hắn đụng Thiệu Thập Bát đang thất hồn lạc phách trước cửa. Nhưng chủ tịch ngỗng không khỏe toàn thân chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thật ngon, truy điệu tấm thân trinh trắng đã mất của mình.
"Anh." Thiệu Thập Bát cản hắn lại: "Anh, nếu em hẹn hò với con người..."
Chưa để cậu nói xong chủ tịch ngỗng đã cắt ngang: "Đừng hẹn hò với con người, bọn họ âm hiểm xảo trá..."
Nhân lúc hắn chưa chuẩn bị mà tấn công phía sau của hắn, thiếu đạo đức. Bây giờ cơ thể hắn toàn là bằng chứng cho độ âm hiểm và xảo trá của loài người!
Chủ tịch ngỗng đi được mấy bước, Thiệu Thập Bát lại gọi với theo: "Anh ơi, mông anh bị gì vậy?"
"Té!"
Lúc lên lầu, điện thoại hắn rung liên hồi, tất cả đều do Nguyễn chó gửi.
- Nguyễn chó: Ngỗng cục cưng, còn đau hông anh? Nhớ bôi thuốc.
- Nguyễn chó: Thuốc em để trong túi bên trái.
- Nguyễn chó: Em yêu anh.
Hừ! Thuốc?
Không cần!
- Cố Hồng: Đừng quên tôi là đại yêu.
- Nguyễn chó: Là đại yêu cũng sẽ sưng.
- Nguyễn chó: Dùng được cả trước lẫn sau.
Đù.
Chủ tịch ngỗng tức đến mức tắt điện thoại không thèm trả lời.
Mới vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy Quý gà con mặt mày tèm lem nước mắt đang nhìn mình.
Ngỗng: "Em bị gì vậy?"
Quý gà con: "Anh bị gì vậy?"
Hai con hỏi cùng một lúc.
Chủ tịch ngỗng nói: "Té."
Quý gà con: "Em bị con người đá."
- - Con người không hợp với chúng ta.
Hai con đồng thời kết luận.
Chủ tịch ngỗng về phòng trước. Hắn cứ nghĩ mình giấu tốt lắm, không ngờ quý gà con có kinh nghiệm, nhìn bóng lưng tập tễnh của đối phương à kinh ngạc không thôi ---
Không được!
Anh ngỗng cũng bị loài người mần!
Loài người, đáng sợ!
Chủ tịch ngỗng cho mình nghỉ ngơi thư thả năm ngày, cơ thể không cần bôi thuốc cũng hồi phục hoàn hảo, nhưng tâm hồn cần hơi lâu, chủ yếu là quá mất mặt.
Nguyễn Đường liên tục gửi tin nhắn, hắn không trả lời một cái nào hết. kỳ nghỉ vừa kết thúc đã đi họ liên miên. Hắn bận, không muốn để Nguyễn Đường rảnh.
Cố Hồng lấy việc công trả thù tư, bảo quản lý Trịnh Thường của Nguyễn Đường nhận hai mươi bảy hai mươi tám vai phụ.
Quay xong hai ngày đổi đoàn làm phim, liên tục như vậy...
Đến tận khi không có đoàn làm phim nào bắt đầu quay nữa mới dừng lại.
Quá trình này cũng có nhiều chuyện tốt xảy ra, Thiệu Thập Bát nhà hắn hẹn hò rồi đính hôn, mặc dù đối phương là con người nhưng cũng miễn cưỡng xứng với Thập Bát. Hai người có duyên, nhặt một khế ước cộng sinh của tiền bối đại yêu trong hang động.
Tiền bối làm ra khế ước này vì bạn đời của mình, có thể chia đều tuổi thọ của con người và yêu quái.
Cứ như thứ này dành riêng cho bọn họ, tiền bối để lại ba cái, Thập Bát và bạn đời con người của em ấy dùng một, quý gà con cầm một, hắn ma xui quỷ khiến cầm một.
Chủ tịch ngỗng mặt mày hung hãn suy nghĩ một lúc, cuối cùng cất điện thoại, không nói cho Nguyễn Đường biết.
Lấy thì lấy, không nhất định cho cậu ta xài.
Thiệu Liên và bạn trai con người của em ấy dùng khế ước, khi dùng có tác dụng phụ nho nhỏ, tiền bối đã nhắc trước, tác dụng phụ có thể xuất hiện ở một trong hai người, nhưng cho dù tác dụng phụ nào cũng sẽ biến mất sau một khoảng thời gian nhất định.
Tác dụng phụ của Thiệu Liên là mất trí nhớ, trở về lúc còn là một em vịt vàng ươm. Bạn trai con người của thằng bé chăm sóc thằng bé, chủ tịch ngỗng và Quý gà con thỉnh thoảng đến thăm.
Hết trăng tròn, tác dụng phụ biến mất, Thập Bát khôi phục, quyết định kết hôn với bạn trai.
Địa điểm là thôn Độ Giả chủ tịch ngỗng đầu tư dưới chân núi Đại Khẩu.
Chủ tịch ngỗng lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ dưới thân phận chứng hôn.
Thật ra, chủ tịch ngỗng hâm mộ lắm. Anh quyết định gửi tin nhắn cho Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường vẫn nhắn tin liên tục, sáng trưa tối, ăn gì thấy gì diễn cái gì và diễn viên thế nào. Cậu ta báo cáo như đang viết nhật ký vậy.
Tin nhắn mới nhất là gửi vào lúc ăn tối.
- Nguyễn chó: [HÌNH đồ ăn tối của đoàn làm phim], còn ba cảnh nữa là đóng máy.
Còn tận ba cảnh nửa?
-Cố Hồng: Tối nay hả?
Rất lâu sau đối phương mới nhắn lại, chắc khi nãy cậu ta đang quay phim.
- Nguyễn chó: Ngỗng cục cưng, rốt cuộc anh cũng để ý đến em rồi.
- Nguyễn chó: Còn hai cảnh nữa, một cái tối nay quay, cái còn lại sáng mai.
- Cố Hồng: Ừ, ngày mai Thập Bát kết hôn.
- Nguyễn chó: Em có thấy trên báo, đoàn làm phim cũng đang nháo nhào chuyện này.
- Nguyễn chó: Em đi dự được không? Coi như là người thân của anh.
Chủ tịch ngỗng chưa kịp nói gì đã bị đối phương giành mất. Hắn vui vui, nhưng cũng hơi ngại.
- Cố Hồng: Mai em đến được à?
- Cố Hồng: Vị trí không hợp thì đừng cố, không làm cũng được.
Cậu ta nhắn lại ngay.
- Nguyễn chó: Kịp.
- Nguyễn chó: Phải là người thân.
Chủ tịch ngỗng không nhắn lại.
Nguyễn Đường gửi thêm.
- Nguyễn chó: Là người thân quan trọng, mai anh sẽ lên sân khấu phát biểu đúng không, đừng hồi hộp nhé. Nghỉ sớm, em đi quay phim đây.
Chủ tịch ngỗng không nhắn lại nhưng đổi tên gợi nhớ.
- Nguyễn Đường: Em nhớ anh lắm.
***
Đám cưới được cử hành đúng giờ, mọi thứ đều thuận lợi, ngay cả bãi cỏ và các khóm hoa tươi cũng như đang chúc mừng dưới ánh dương rực rỡ. Chủ tịch ngỗng xuống sân khấu, đi một vòng cũng không tìm được người, nhắn tin thì không thấy trả lời, gọi cũng không ai nghe. Đám cuối kết thúc, chủ tịch ngỗng gọi thêm một cuộc nữa, điện thoại tắt máy luôn.
Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ...
Chủ tịch ngỗng lo lắng. Hắn nói với Thiệu Thập Bát, chuẩn bị về khách sạn lấy chìa khóa xe, định bụng chạy ra đường cao tốc xem sao, không được nữa thì biến thành ngỗng bay là là trên đường cao tốc để tìm.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải kiên trì nhé, hắn có khế ước cộng sinh, dù chỉ còn hơi tàn cũng có thể chia đều tuổi thọ để cứu!
May mà hắn bỏ khế ước cộng sinh trong vali.
Trên đường về phòng, chủ tịch ngỗng nghĩ hết tất cả khả năng có thể xảy ra. Khế ước cộng sinh bảo vệ tuổi thọ nhưng khó bảo vệ sức khỏe. Lỡ như cụt tay cụt chân, hư hao nội tạng thì sử dụng thêm cả linh lực lẫn khoa học kỹ thuật hiện đại, chắc hẳn có thể cứu được.
Đến lúc đó hắn dùng linh lực làm sạch tay chân nội tạng bay ra ngoài rồi bảo quản nó.
Hắn suy nghĩ lung tung cả đường, rồi khi nhìn thấy người kia trước cửa phòng, bước chân vội vã dừng lại.
Hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nhào đến ôm lấy hắn như viên đạn pháo, chủ tịch ngỗng cũng ôm lại theo bản năng.
"Ngỗng cục cưng, em nhớ anh lắm."
Chủ tịch ngỗng nén giận, nhỏ giọng quát: "Em đi đâu, tại sao không trả lời tin nhắn của anh!"
"Điện thoại bị vào nước lúc quay phim, xe lại bể bánh trên đường."
Nghe vậy, chủ tịch ngỗng bỏ tay ra, quay Nguyễn Đường hai vòng.
Nguyễn Đường kệ hắn muốn làm gì làm, hai mắt đầy ý cười: "Em không sao, xe đậu trên đường ấy, điện thoại vào nước cũng ở trong xe, mai phải nhờ anh chuộc xe em về rồi."
Chủ tịch ngỗng vung tay: "Đi ngay bây giờ, thuận tiện mua thêm ba cái điện thoại chống nước."
Nói xong, hắn đẩy người vào phòng lấy chìa khóa xe, ai ngờ chưa kịp sờ vào khóa cửa đã bị níu lại, đẩy lên tường.
Đối phương nhảy lên đu bên hông hắn, hôn thật kêu vào khóe miệng.
Mắt chủ tịch ngỗng lạnh đi, hung dữ bảo: "Leo xuống."
Nguyễn Đường lắc đầu, lại hôn thêm một cái thật kêu, lần này là ở giữa môi: "Ngỗng cục cưng đừng đuổi em đi mà."
Thêm một nụ hôn nữa rơi lên chóp mũi: "Hôm nay mình không đi đâu hết, được không?"
Chủ tịch ngỗng trầm mặt, tay không biết đã đặt lên lưng đối phương khi nào, hắn nâng cậu lên: "Đi mua điện thoại, còn có xe của em...a!"
Chiếc miệng đã mất cơ hội nói chuyện.
Tiếp theo là mơ màng đưa thẻ mở cửa, mơ màng vào phòng, mơ màng....làm.
Khúc sau cũng không mơ màng lắm, hắn khá hưởng thụ, chỉ là cảm thấy rất mất mặt sau khi tỉnh táo lại.
Hắn lại khóc.
Chủ tịch ngỗng tức giận: "Em cũng giỏi đấy, thích cái thứ này!"
Nguyễn Đường bưng mặt hắn, hôn: "Anh nghĩ vậy thì em cũng chịu."
Cậu thích thật.
"Chồng ơi, nếu anh cảm thấy khóc rất mất mặt, vậy lần sau em khóc với anh."
"Anh không khóc, phản ứng sinh lý thôi."
"Ừ ừ, lần sau em phản ứng với anh."
Súc sinh!
Nhưng cũng không phải không được.
Hai người khóc đỡ mất mặt hơn một mình hắn khóc.
Hôm sau, Nguyễn Đường tự đi giải quyết chuyện điện thoại và xe, trước khi đi, chủ tịch ngỗng chỉ chứng cớ trên người, chửi: "Súc sinh!"
Nguyễn Đường: "Chồng ơi, năm nay em hai mươi tư tuổi."
Chủ tịch ngỗng:?
"Em còn trẻ, không chịu được khiêu khích."
Huống chi cậu chỉ mới nếm thử món này đây thôi.
Chủ tịch ngỗng kéo mền, "Nguyễn Đường" trong điện thoại lại biến thành "Nguyễn chó".
***
Phòng trong thôn Độ Giả được thuê thêm một đêm, Nguyễn Đường tuân thủ cam kết, khi chủ tịch ngỗng khóc sẽ khóc theo.
Trưa ngày hôm sau hai người ra khỏi phòng, ai cũng thanh thản sảng khóa. Chủ tịch ngỗng chở Nguyễn Đường đến đoàn làm phim tiếp theo. Nguyễn Đường là người lái, chủ tịch ngỗng ngồi ghế lái phụ nói chuyện với cậu.
Chủ tịch ngỗng: "Em còn mấy bộ phim nữa?"
"Năm."
"Anh bảo Trịnh Thường tìm cho em đấy."
Nguyễn Đường cười: "Em biết mà."
"Không giận à?"
"Giận làm sao hả anh, cái giá phải trả thôi, đáng mà."
Cố Hồng: "..."
Tại sao trước kia hắn không phát hiện Nguyễn Đường còn mặt đáng giận thế này nhỉ!
Bé vợ đáng yêu hiền huệ gì gì đó, thì ra tất cả đều là giả vờ.
Đoàn làm phim mới này gần thôn Độ Giả, chỉ lái hai tiếng đã đến nơi. Xe ngừng dưới khách sạn đoàn làm phim thuê, Nguyễn Đường kéo thắng, xuống xe, còn đổi sang ghế lái.
Nguyễn Đường tựa vào kiếng xe, hỏi: "Anh không lên với em thật à?"
Chủ tịch ngỗng lắc đầu, hắn còn phải về chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ, có phải nên dính nhau một chút không, có cảm giác yêu đương một chút.
Vì thế hắn thò đầu ra, hôn lên trán Nguyễn Đường.
Ánh mắt Nguyễn Đường thay đổi, cậu nhìn vào trong xe thông qua cửa kính: "Chúng ta chưa thử trên xe, không thì..."
"Brừm!"
Chưa nói xong, chủ tịch ngỗng đã lái xe đi mất.
Thanh niên bây giờ khai trai cái là không cần mặt mũi nữa!
Sau đó hai người thỉnh thoảng thử mấy trò mới, thỉnh thoảng ở chung, cuộc sống hài hòa hơn, cũng ồn ào hơn.
Nhưng ngọt lắm.
Khi Nguyễn Đường đến đoàn phim cuối cùng, cậu phát hiện nam chính không quay được nữa nên phải đổi Thiệu Thập Bát đến cứu. Hai người sớm biết nhau, ba người bọn họ cũng hẹn hò đi ăn vài lần.
Thiệu Thập Bát và Quý gà con luôn ngầm gọi Nguyễn Đường là "chị dâu", Nguyễn Đường đồng ý cái rụp.
Trong lúc quay phim, Thiệu Thập Bát kéo cậu đi trao đổi kinh nghiệm, hào phóng trả lại usb chứa tài liệu Vua vịt anh ngỗng tìm giúp, còn nói: "Nội dung phong phú lắm, nếu không thoải mái thì phải nói ra ngay chứ không được cố. Anh ngỗng nhìn dữ vậy thôi chứ dễ dỗ lắm, thích mềm không thích cứng. Vì sướng, anh ấy có thể đồng ý vài yêu cầu nữa đó"
Nguyễn Đường nghe mà gật đầu lia lịa. Thiệu Thập Bát đề cử thêm vài bộ trong USB, đối với bên dưới mà nói, rất có ý nghĩa học tập.
"Cảm ơn em, anh nhớ rồi, khi nào về sẽ xem."
Thiệu Thập Bát nhìn cơ thể nhỏ nhắn của đối phương rồi nhớ đến chiều cao mét chín lăm của anh ngỗng, nói: "Thấp hơn hai mươi cen, mệt lắm phải không?"
"Thể lực yêu quái bọn tôi tốt."
Nguyễn Đường rất đồng ý điểm này: "Thật sự rất tốt."
Tốc độ hồi phục nhanh hơn con người rất nhiều, nhưng mà ---
"Anh không cực, anh ấy thỉnh thoảng giúp anh làm này làm nọ."
Thiệu Thập Bát nghĩ đến hình ảnh đó, đỏ mặt.
Hình như có chút kích thích, để khi nào về cậu dùng linh lực thay đổi chiều cao, thử vài tư thế mới với Bùi Thâm.
Đêm đó, hai người gửi tin nhắn tán tỉnh đối phương, cũng bày tỏ mong muốn.
- Cố Hồng: Cút!
- Bùi Thâm: Cục cưng ơi, chờ em về, anh nhớ em.
Hai ngày sau, Nguyễn Đường đóng máy về nhà, chủ tịch ngỗng đang nghỉ hai ngày, cho nên hai người hai ngày hai đêm.
Nước mắt của chủ tịch ngỗng chảy càng ngày càng nhiều.
Nguyễn Đường: "Chồng, ngày xưa anh thấy em đáng yêu như thỏ, vậy bây giờ thế nào?"
Giọng điệu mềm nhũn nhưng bên dưới mạnh bạo.
Chủ tịch ngỗng: Thỏ cái đầu em!
Nguyễn chó!
Súc sinh!
Một tháng sau, khi Nguyễn Đường nhận giải nam phụ đáng thất vọng nhất của Nùi Giẻ Vàng, cậu gặp Thiệu Liên đang nhận giải nam chính đáng thất vọng nhất.
Thiệu Liên kéo cậu lại, nói: "Thỉnh thoảng lùn hơn 20 cm, cảm giác không tệ."
Nguyễn Đường gật đầu: "Lùn có chỗ tốt của lùn."
***
Ngày nào đó, Cố Hồng đột nhiên nhớ lại chuyện khế ước cộng sinh, khoảng thời gian này yêu đương hạnh phúc quá, hắn quên mất. Hắn lấy nó ra, nói chuyện tác dụng phụ cho Nguyễn Đường, giao quyền quyết định cho cậu.
Nguyễn Đường không hề do dự, tại sao lại không. Có thể ở chung với ngỗng cục cưng lâu như vậy, cả đời cũng chẳng đủ đâu.
Chủ tịch ngỗng không yên lòng chuyện tác dụng phụ. Thập Bát biến thành vịt vàng một tháng, không ai biết đến lượt bọn họ sẽ là chuyện gì.
Lỡ như Tiểu Đường không giải quyết được thì làm sao, hắn...được, cũng không yểu điệu như vậy.
Tóm lại, hắn không yên tâm cho nên gọi Thiệu Thập Bát và Quý gà con đến.
Trong phòng ngủ trong biệt thự, chủ tịch ngỗng đặt khế ước trong tay, chờ Nguyễn Đường đặt tay lên mới lấy tay mình bọc tay đối phương lại. Lòng bàn tay hai người nóng lên, có tia sáng vàng lóe ra, chỉ chốc lát sau ánh sáng biến mất, trong lòng bàn tay chỉ còn lại sợi lông chim hệt nhau.
Chủ tịch ngỗng nhìn mình và nhìn Nguyễn Đường, nghi ngờ nói: "Hình như không lạ chỗ nào, chẳng lẽ chúng ta không bị tác dụng phụ."
"Không." Nguyễn Đường thở hổn hển: "Ngỗng cục cưng, em thấy, em thật sự phải biến thành súc sinh rồi."
Cái gì?
Chủ tịch ngỗng còn chưa kịp phản ứng ý của cậu là gì, hắn đã bị hôn tới tấp.
Cảm xúc của hắn bị kích thích, đáp lại theo bản năng.
Nhưng mà, cửa phòng bị đập vỡ.
Quý gà con và Thiệu Thập Bát hoảng sợ.
Chủ tịch ngỗng nghiêng đầu nhìn sang, hổn hển nói: "Về đi, không cần hai đứa nữa."
Đùa à, bọn họ không dám giúp!
Quý gà con và Thiệu Thập Bát lập tức chạy khỏi phòng, cài cửa, thuận tay dùng linh lực làm cái lồng cách âm cho cả hai.
Nhìn đi, có lẽ không thể dừng được trong thời gian ngắn đâu, đừng hù Tiểu Xương là được.
Thiệu Thập Bát: Lùn, thật sự rất tiện.
Tối nay lại biến lùn thử với Bùi Thâm.
Bảy ngày bảy đêm, tác dụng phụ này kéo dài bảy ngày bảy đêm.
Chủ tịch ngỗng phải nghỉ hai ngày mới tỉnh, Nguyễn Đường chịu trách nhiệm báo tin cho hai con còn lại.
Thiệu Thập Bát không rõ trên dưới xúc động bảo cậu cực rồi.
Nguyễn Đường: "Xong rồi, chủ yếu là ngỗng cục cưng cực."
Thiệu Thập Bát: "Không không không, anh chứ, anh phải tin tưởng thể lực của yêu quái."
"Ừ!"
Chủ tịch ngỗng:.... Thập Bát em im đi!
***
Chủ tịch ngỗng đang dưỡng thương ngồi trên sân thượng uống trà đột nhiên cảm thấy con ngỗng ở đài phun nước thiếu gì đó.
Nguyễn Đường cầm gối lót vào sau eo hắn: "Anh nhìn gì vậy?"
Tầm mắt chủ tịch ngỗng chuyển sang Nguyễn Đường, à, hắn biết thiếu gì rồi.
Cùng ngày hôm đó, chủ tịch ngỗng gọi cho bên điêu khắc, tạo thêm một Nguyễn Đường nữa, Nguyễn Đường cao mét bảy lăm.
Nguyễn Đường: "Có thể kéo em cao lên hai mét tám được không?"
Chủ tịch ngỗng từ chối, bảo đây là tỉ lệ thực.
"Bản thể thật sự của anh cao ba mét."
"Đổi cho em xem nhé." Mắt Nguyễn Đường sáng lên.
Tối hôm đó, Nguyễn Đường như nguyện nhào vào bộ lông của ngỗng cao ba mét, tối ngủ ngon dưới cánh của ngỗng cao ba mét.
Đây là thiên đường phải không, đây chắc chắn là thiên đường!
Nhưng vì mét bảy lăm bên cạnh ba mét không cân đối nên Nguyễn Đường khéo léo đổi tư thế thành nằm trên lưng ngỗng.
Ngày bức tượng hoàn thành, Nguyễn Đường gọi nó là thiếu niên cưỡi ngỗng.
Chủ tịch ngỗng kiên quyết bảo cái này là ngỗng lớn nuôi con người.
Cuộc sống hạnh phúc cứ thế trôi qua, Nguyễn Đường càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời bỏ ngỗng cục cưng.
Nhưng ngỗng cục cưng có việc, cậu có phim, tháng nào cũng phải đi đây đó vài ngày. Ngày nào đó, cậu nảy ra ý tưởng, bắt đầu gom góp lông ngỗng rụng, chờ khi đủ số lượng thì tự may cho mình cái gối. Lúc nào cậu cũng ôm cái gối đó trong lòng, nhất quyết không cho ai đụng vào.
Chủ tịch ngỗng phát hiện, chờ một ngày trăng tròn, hắn biến thành ngỗng chạy đến bên cạnh Nguyễn Đường, tặng cậu một đống lông ngỗng.
"Quạc quạc quạc quạc quạc quạc ----"
Con người, không mau lại nhận quà của ngỗng yêu đi.
Nguyễn Đường ôm hắn, khẩn thiết nói: "Ngỗng cục cưng, ngoan, đừng run run, run nữa là ngốc đó!"
"Quạc quạc quạc quạc quạc quạc ----"
Hừ! Em mới ngốc, anh không ngốc đâu! 
HẾT CHÍNH VĂN
Chương trước Chương tiếp
Loading...