Nhà Có Ngỗng Dữ - Thủy Noãn Áp Tri
Chương 19: Ngỗng đi chợ
Ăn tối xong, ê-kíp chương trình thông báo bọn họ sẽ không chuẩn bị thức ăn cho ngày mai, các khách mời cần tự lăn vào bếp.
Ngân sách mỗi ngày có hạn, xin các khách mời di chuyển đến chợ cách đây hai cây mua nguyên liệu nấu ăn.
Phương Thải Thải nằm dài trên bàn, buồn bã: "Bây giờ tự nhiên hâm mộ ngỗng quá."
Đúng vậy, ai có thể không hâm mộ đâu, đây là "khách mời" duy nhất được mang theo thức ăn của mình.
Dù sao đây là chương trình yêu đương, cần ít nhất hai người chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi thảo luận, mọi người quyết định luân phiên.
Nguyễn Đường nhận nhiệm vụ mua nguyên liệu, hôm sau cậu đã dậy từ rất sớm. Cậu định đi một mình, không ngờ mới rời khỏi nhà vệ sinh đã thấy ngỗng tha nón bảo hiểm và kính mát của nó đến bên cạnh xe điện.
Không cần nói cũng hiểu.
Dắt nó theo nữa.
"Dắt mày theo không có chỗ để thức ăn."
"Quạc -- quạc ---- quạc --- quạc."
Anh ôm cho.
Sợ Nguyễn Đường nghe không hiểu, ngỗng bay xuống lầu, chốc lát đã chạy bạch bạch lên, trong lòng là trái dưa hấu lớn, ôm rất vững.
Có người đuổi theo nó lên lầu, thấy máy quay bèn ngồi xổm xuống.
"Tiểu, Tiểu Nguyễn ơi." Phó đạo diễn chạy theo nhỏ giọng gọi: "Bắt nó lại giúp bọn tôi với, đó là dưa hấu của tổ đạo diễn."
Không biết con ngỗng này thấy ở đâu. Nó chạy bon bon đến phòng bọn họ, cuỗm luôn trái dưa hấu.
Mấy người xem livestream cười bò.
Tra trộm dưa thì biết, không ngờ ngỗng cũng trộm.
Nguyễn Đường không trả dưa hấu lại. Cậu ôm trái dưa hấu xuống lầu nhét vào tủ lạnh trước mặt phó đạo diễn.
Cuối cùng tủ lạnh cũng không chịu cảnh vườn không nhà trống nữa.
Ngỗng lớn theo sau, nghênh ngang như thằng đệ theo sau đít đại ca.
Nó còn không quên quay đầu nghểnh cổ, khiêu khích nhìn phó đạo diễn đang thậm thụt đi theo vì không được xuất hiện trước màn hình.
Tư Đạt xuống lầu, Nguyễn Đường bèn chỉ tủ lạnh: "Bên trong có dưa hấu, coi chừng tổ đạo diễn chôm."
Nghe có dưa hấu, Tư Đạt tỉnh ngủ liền. Nghe Nguyễn Đường nói xong bèn lạnh mặt nhìn phó đạo diễn lấm lét cách đó không sao: "Yên tâm, chờ cậu về ăn."
"Ừ."
Một người một ngỗng đội nón bảo hiểm và kính mác, leo lên xe điện đi mua thức ăn. Tư Đạt ngồi luon trong nhà bếp, sau khi Phương Thải Thải và mọi người ngủ dậy cũng lần lượt thay ca bảo vệ dưa hấu.
Phó đạo diễn: A a a a a! Dưa hấu của tôi!
Trên đường đến chợ có một cây đèn xanh đèn đỏ, trong lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh có chiếc Kia dừng lại, cửa kiếng được kéo xuống, người trong xe hô lớn: "Chú em, cậu có bán ngỗng không. Mập quá, nấu canh chắc ngon lắm!"
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Con chó ngồi đằng sau cũng hú lên.
Nguyễn Đường nghe hiểu hết.
Con chó kia cũng muốn ăn.
Người và ngỗng lạnh mặt, giơ ngón giữa.
***
Trong chợ.
Nguyễn Đường không hỏi giá. Cậu chọn đồ sau đó nói chủ sạp cân, tính tiền rồi trả tiền mà thôi.
Nhanh chóng gọn gàng, kết thúc rất nhanh.
Đến chỗ đậu xe, ngỗng bay vào giỏ trước, sau đó mới quạc một cái ý bảo Nguyễn Đường có thể đưa đồ ăn cho nó.
Bỏ cái bịch vào, ngỗng lớn cũng cục cựa để tìm chỗ để. Nó ôm bịch rau vào lòng, giống trò xếp gỗ, không để trống bất kì không gian nào.
Thịt và đồ đông lạnh thì Nguyễn Đường treo lên tay cầm.
Bịch ni lông đỏ lơ lửng trên mặt đất, có nguy cơ quết đường khá cao.
Khán giả xem livestream ngày càng nhiều, rất nhiều người cố tình đăng ký thành viên, vào xem chỉ để xem ngỗng đi chợ.
[Cứu mạng, đây là CP tui có thể chèo à?]
[Trong ba cặp thì tui thấy cặp này có cảm giác CP nhất ấy.]
[À hí hí hí, nay lại là một ngày cầu fanfic.]
Lúc bọn họ đi mặt trời chưa mọc, dạo hết một vòng chợ ra thì mặt trời đã nằm trên đỉnh đầu.
Nguyễn Đường cởi áo khoác chống nắng, ngỗng không kịp phản ứng, trước mắt nó tối sầm, nó bị áo khoác quấn kín mít.
Cách chiếc áo, đầu nó bị sờ hai cái.
"Chờ ngoan nhé, bên ngoài nắng."
Hu hu hu, Tiểu Đường tốt! Quá! Xá!
Hắn chỉ là ngỗng mà thôi, nắng nôi gì chứ. Nhưng áo khoác có mùi của Tiểu Đường, hắn không bỏ ra được.
Trái tim của ngỗng ta rạo rực cả quãng đường về biệt thự.
Lúc áo khoác được vén lên, chủ tịch ngỗng bỗng nghĩ đến màn vén khăn đội đầu của cô dâu trong lễ cưới.
Sau này bọn họ làm một cái đám cưới kiểu Trung Quốc đi, hắn muốn vén khăn đội đầu của Tiểu Đường.
Chủ tịch ngỗng nhớ lại tất cả đối tác làm trong lĩnh vực tổ chức tiệc cưới, Tiểu Đường đã chạy xe vào đến nhà bếp, bắt đầu lấy đồ ra khỏi lòng hắn.
Sao hắn có thể để vợ hắn mệt được!
Ngỗng ôm cứng thức ăn, nhảy xuống giỏi giỏ xe, chạy vèo đến tủ lạnh.
Sau đó ngẩng đầu đòi khen.
"Giỏi quá."
"Quạc ---"
Hiển nhiên.
Mọi người dần quen với sự tồn tại của ngỗng, bao gồm Nguyễn Đường.
Lúc ngủ không cần ngỗng lén chui lại nữa. Nguyễn Đường tự giác lau chân cho ngỗng rồi đặt nó bên cạnh mình, ôm ngỗng ngủ ngon.
Chủ tịch ngỗng thở dài: Haizz, Tiểu Đường ngày càng thích hắn.
Áp lực quá.
Hết cách rồi, chỉ có thể thích lại thôi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, tối ngày thứ ba, "ông nội" xuất hiện, đón ngỗng về, trước khi đi, mọi người lấy hết dũng cảm chụp ảnh với ngỗng.
Làn đạn cũng xin xỏ.
[Ngài Cố mang ngỗng theo được không, năn nỉ á ~]
[A a a, năn nỉ á ~ muốn nhìn một nhà ba người cơ!]
[Không có ngỗng nên Tiểu Nguyễn ăn ít nửa chén cơm kìa!]
Không chỉ ăn ít hơn bình thường nửa chén, Nguyễn Đường còn ngủ ít hơn bình thường nửa tiếng.
Bên gối không có ai, Nguyễn Đường lăn qua lăn lại, đến khi trời sắp sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngân sách mỗi ngày có hạn, xin các khách mời di chuyển đến chợ cách đây hai cây mua nguyên liệu nấu ăn.
Phương Thải Thải nằm dài trên bàn, buồn bã: "Bây giờ tự nhiên hâm mộ ngỗng quá."
Đúng vậy, ai có thể không hâm mộ đâu, đây là "khách mời" duy nhất được mang theo thức ăn của mình.
Dù sao đây là chương trình yêu đương, cần ít nhất hai người chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi thảo luận, mọi người quyết định luân phiên.
Nguyễn Đường nhận nhiệm vụ mua nguyên liệu, hôm sau cậu đã dậy từ rất sớm. Cậu định đi một mình, không ngờ mới rời khỏi nhà vệ sinh đã thấy ngỗng tha nón bảo hiểm và kính mát của nó đến bên cạnh xe điện.
Không cần nói cũng hiểu.
Dắt nó theo nữa.
"Dắt mày theo không có chỗ để thức ăn."
"Quạc -- quạc ---- quạc --- quạc."
Anh ôm cho.
Sợ Nguyễn Đường nghe không hiểu, ngỗng bay xuống lầu, chốc lát đã chạy bạch bạch lên, trong lòng là trái dưa hấu lớn, ôm rất vững.
Có người đuổi theo nó lên lầu, thấy máy quay bèn ngồi xổm xuống.
"Tiểu, Tiểu Nguyễn ơi." Phó đạo diễn chạy theo nhỏ giọng gọi: "Bắt nó lại giúp bọn tôi với, đó là dưa hấu của tổ đạo diễn."
Không biết con ngỗng này thấy ở đâu. Nó chạy bon bon đến phòng bọn họ, cuỗm luôn trái dưa hấu.
Mấy người xem livestream cười bò.
Tra trộm dưa thì biết, không ngờ ngỗng cũng trộm.
Nguyễn Đường không trả dưa hấu lại. Cậu ôm trái dưa hấu xuống lầu nhét vào tủ lạnh trước mặt phó đạo diễn.
Cuối cùng tủ lạnh cũng không chịu cảnh vườn không nhà trống nữa.
Ngỗng lớn theo sau, nghênh ngang như thằng đệ theo sau đít đại ca.
Nó còn không quên quay đầu nghểnh cổ, khiêu khích nhìn phó đạo diễn đang thậm thụt đi theo vì không được xuất hiện trước màn hình.
Tư Đạt xuống lầu, Nguyễn Đường bèn chỉ tủ lạnh: "Bên trong có dưa hấu, coi chừng tổ đạo diễn chôm."
Nghe có dưa hấu, Tư Đạt tỉnh ngủ liền. Nghe Nguyễn Đường nói xong bèn lạnh mặt nhìn phó đạo diễn lấm lét cách đó không sao: "Yên tâm, chờ cậu về ăn."
"Ừ."
Một người một ngỗng đội nón bảo hiểm và kính mác, leo lên xe điện đi mua thức ăn. Tư Đạt ngồi luon trong nhà bếp, sau khi Phương Thải Thải và mọi người ngủ dậy cũng lần lượt thay ca bảo vệ dưa hấu.
Phó đạo diễn: A a a a a! Dưa hấu của tôi!
Trên đường đến chợ có một cây đèn xanh đèn đỏ, trong lúc chờ đèn đỏ, bên cạnh có chiếc Kia dừng lại, cửa kiếng được kéo xuống, người trong xe hô lớn: "Chú em, cậu có bán ngỗng không. Mập quá, nấu canh chắc ngon lắm!"
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Con chó ngồi đằng sau cũng hú lên.
Nguyễn Đường nghe hiểu hết.
Con chó kia cũng muốn ăn.
Người và ngỗng lạnh mặt, giơ ngón giữa.
***
Trong chợ.
Nguyễn Đường không hỏi giá. Cậu chọn đồ sau đó nói chủ sạp cân, tính tiền rồi trả tiền mà thôi.
Nhanh chóng gọn gàng, kết thúc rất nhanh.
Đến chỗ đậu xe, ngỗng bay vào giỏ trước, sau đó mới quạc một cái ý bảo Nguyễn Đường có thể đưa đồ ăn cho nó.
Bỏ cái bịch vào, ngỗng lớn cũng cục cựa để tìm chỗ để. Nó ôm bịch rau vào lòng, giống trò xếp gỗ, không để trống bất kì không gian nào.
Thịt và đồ đông lạnh thì Nguyễn Đường treo lên tay cầm.
Bịch ni lông đỏ lơ lửng trên mặt đất, có nguy cơ quết đường khá cao.
Khán giả xem livestream ngày càng nhiều, rất nhiều người cố tình đăng ký thành viên, vào xem chỉ để xem ngỗng đi chợ.
[Cứu mạng, đây là CP tui có thể chèo à?]
[Trong ba cặp thì tui thấy cặp này có cảm giác CP nhất ấy.]
[À hí hí hí, nay lại là một ngày cầu fanfic.]
Lúc bọn họ đi mặt trời chưa mọc, dạo hết một vòng chợ ra thì mặt trời đã nằm trên đỉnh đầu.
Nguyễn Đường cởi áo khoác chống nắng, ngỗng không kịp phản ứng, trước mắt nó tối sầm, nó bị áo khoác quấn kín mít.
Cách chiếc áo, đầu nó bị sờ hai cái.
"Chờ ngoan nhé, bên ngoài nắng."
Hu hu hu, Tiểu Đường tốt! Quá! Xá!
Hắn chỉ là ngỗng mà thôi, nắng nôi gì chứ. Nhưng áo khoác có mùi của Tiểu Đường, hắn không bỏ ra được.
Trái tim của ngỗng ta rạo rực cả quãng đường về biệt thự.
Lúc áo khoác được vén lên, chủ tịch ngỗng bỗng nghĩ đến màn vén khăn đội đầu của cô dâu trong lễ cưới.
Sau này bọn họ làm một cái đám cưới kiểu Trung Quốc đi, hắn muốn vén khăn đội đầu của Tiểu Đường.
Chủ tịch ngỗng nhớ lại tất cả đối tác làm trong lĩnh vực tổ chức tiệc cưới, Tiểu Đường đã chạy xe vào đến nhà bếp, bắt đầu lấy đồ ra khỏi lòng hắn.
Sao hắn có thể để vợ hắn mệt được!
Ngỗng ôm cứng thức ăn, nhảy xuống giỏi giỏ xe, chạy vèo đến tủ lạnh.
Sau đó ngẩng đầu đòi khen.
"Giỏi quá."
"Quạc ---"
Hiển nhiên.
Mọi người dần quen với sự tồn tại của ngỗng, bao gồm Nguyễn Đường.
Lúc ngủ không cần ngỗng lén chui lại nữa. Nguyễn Đường tự giác lau chân cho ngỗng rồi đặt nó bên cạnh mình, ôm ngỗng ngủ ngon.
Chủ tịch ngỗng thở dài: Haizz, Tiểu Đường ngày càng thích hắn.
Áp lực quá.
Hết cách rồi, chỉ có thể thích lại thôi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, tối ngày thứ ba, "ông nội" xuất hiện, đón ngỗng về, trước khi đi, mọi người lấy hết dũng cảm chụp ảnh với ngỗng.
Làn đạn cũng xin xỏ.
[Ngài Cố mang ngỗng theo được không, năn nỉ á ~]
[A a a, năn nỉ á ~ muốn nhìn một nhà ba người cơ!]
[Không có ngỗng nên Tiểu Nguyễn ăn ít nửa chén cơm kìa!]
Không chỉ ăn ít hơn bình thường nửa chén, Nguyễn Đường còn ngủ ít hơn bình thường nửa tiếng.
Bên gối không có ai, Nguyễn Đường lăn qua lăn lại, đến khi trời sắp sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.