Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguyên Tôn

Chương 31: Lập uy



Trong hồ nước, nguyên khí quanh thân của Chu Nguyên bắt đầu khởi động, từng đạo quang lưu giống như di chuyển ngoài da, tạo thành từng con sóng vô hình lan ra chung quanh, trực tiếp khiến nước trong hồ tách ra.
Bên cạnh bờ hồ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn vào thân ảnh của hắn, bởi vì bọn họ đều vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này, đây chính là cảnh tượng xuất hiện mỗi khi khai mạch.
- Mở được ba mạch rồi? Sao có thể chứ!
Gương mặt Liễu Khê hết trắng rồi lại xanh mét, khi lại nóng ran lên, lúc trước cô ta còn đang mỉa mai rằng Chu Nguyên mạnh miệng, kết quả không ngờ hắn chẳng những không bị thương, mà còn có thể đả thông được đệ tam mạch ngay tại chỗ!
Ánh mắt của Tề Nhạc lúc này cũng trở nên âm trầm, siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên lạnh lẽo như một con độc xà, trong lòng bắt đầu bốc lên lửa giận, hắn cũng không ngờ kết quả lại biến thành thế này.
Hơn nữa, điều khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu nhất chính là tố chất thân thể của một kẻ chỉ mới mở được hai mạch như Chu Nguyên sao có thể trụ vững được bên trong Thác Ngọc Linh suốt một giờ như thế?
- Tại sao kẻ này có thể làm được như thế!
Những học viên khác của ất viện cũng đưa mặt nhìn nhau, không ai dám hó hé lời nào, rõ ràng bọn họ đều bị cảnh tượng này dọa sợ.
Trong hồ nước, đôi mắt đang khép chặt của Chu Nguyên dần dần mở ra, tinh quang lóe lên trong mắt, hắn cúi đầu nhìn qua nguyên khí quang lưu đang quấn quanh trên người mình, tiếp tục cảm thụ đệ tam mạch đã được đả thông hoàn toàn bên trong cơ thể mình, trong lòng của hắn cũng sinh ra cảm giác kinh hỉ khó mà dằn xuống nổi.
Hắn cũng không ngờ hắn lại có thể trực tiếp đả thông được đệ tam mạch vào lúc này.
Theo như hắn vẫn nghĩ thì ít nhất còn phải tu luyện thêm mấy ngày nữa, nhưng dường như hắn có phần xem thường ngọc tủy chi khí bên trong Thác Ngọc Linh này, sau khi hấp thụ một lượng ngọc tủy chi khí cực lớn thì hắn đã có thể đả thông được đệ tam mạch ngay trong hôm nay.
- Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên ta hấp thu ngọc tủy chi khí, cho nên hiệu quả mới tốt được như thế, sau này hấp thu quen rồi thì sẽ không thể nào đạt được hiệu quả cỡ này nữa.
Trong mắt của Chu Nguyên lộ ra vẻ kinh hỉ, tự nhủ thầm trong bụng.
Dù là thế, nhưng có thể đả thông được đệ tam mạch thế này vẫn khiến cho Chu Nguyên vô cùng vui mừng, dù sao thì mấy ngày trước hắn vừa mới đả thông được đệ nhị mạch xong.
Trong lòng thầm cười một tiếng, Chu Nguyên đạp nhẹ một cái, thân hình lao vút lên trên bờ, ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn chằm chằm, không khí im phăng phắc.
- Bốp bốp!
Đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, chỉ thấy cái người ngày thường luôn hầm hầm không hay nói cười như Sở Thiên Dương lúc này cũng đang mỉm cười ôn hòa, ánh mắt của hắn nhìn sáng ngời nhìn về phía Chu Nguyên, hai tay vỗ thật mạnh.
Mấy người Tô Ấu Vi, Dương Tái và Tống Thu Thủy cũng giật mình lấy lại tinh thần, lúc này đều ra sức vỗ tay thật mạnh, mặt mày hưng phấn quá đỗi.
Lúc trước bọn họ còn bị thời gian của tên Tề Nhạc kia chấn nhiếp, khiến sĩ khí xuống thấp, nào ngờ chỉ nhoáng một cái thì kỉ lục của tên Tề Nhạc kia đã bị Chu Nguyên phá vỡ, hơn nữa còn bỏ hắn xa lắc xa lơ.
Dùng thân thể chỉ mới mở được hai mạch, trụ được những một tiếng đồng hồ trong Thác Ngọc Linh, đây là chuyện chưa bao giờ có trong Đại Chu Phủ.
Tiếng vỗ tay vang rền của mọi người khiến Chu Nguyên ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười với mọi người, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu, chuyển tầm mắt về tên Tề Nhạc lẫn đám học viên ất viện kia.
Thấy Chu Nguyên nhìn sang thì đám người của ất viện đều co rụt cổ lại, mặt mày nóng ran, dù sao thì ban nãy bọn họ còn đang chế nhạo mỉa mai người ta, nhưng nào ngờ mới chớp mắt một cái thì sự mỉa mai của bọn họ lại bay ngược về phía bản thân.
Gương mặt của Liễu Khê tái mét, vô cùng khó coi, nhưng không nói ra được một lời, chỉ có thể hậm hực cắn chặt hàm răng.
Chỉ có Tề Nhạc là mặt mày âm trầm, giọng nói lạnh lẽo, nghiến răng nói:
- Tốt, tốt lắm, điện hạ đúng là khiến cho người ta bất ngờ.
- Nếu muốn xem thì ngoan ngoãn đứng một bên mà xem, đừng có lắm lời nữa, giáp viện chúng ta không mượn.
Chu Nguyên liếc nhìn Tề Nhạc một cái, cười nhạt nói.
Khóe môi của Tề Nhạc run mạnh, bất quá sau cùng hắn hít sâu một hơi vào để dằn cơn giận trong lòng xuống, nhưng ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Nguyên lúc này lại càng âm trầm hơn nữa.
- Mọi người tiếp tục đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.
Chu Nguyên thấy thế thì cũng lười không muốn để ý tới hắn thêm nữa, quay lại cười nói với mấy người Tô Ấu Vi, Dương Tái và Tống Thu Thủy.
Ba canh giờ, tức là sáu giờ đồng hồ, hiện tại đã sắp hết một nửa rồi.
- Được!
Nghe Chu Nguyên nói thế, tất cả học viên của giáp viện đều đồng thanh đáp lời.
Sĩ khí nháy mắt đã tăng vọt, hơn nữa ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng trở nên khác hẳn khi nãy.
Trước kia bọn họ vẫn giữ chút thái độ của học viên cũ đối xử với học viên mới, nhưng việc Chu Nguyên làm được khi nãy không chỉ chấn nhiếp được đám người Tề Nhạc, mà cả bọn họ cũng thế, bây giờ bọn họ đều có thêm một phần kính nể Chu Nguyên.
Sở Thiên Dương đứng ở bên cạnh thấy học viên giáp viên đều khôi phục sĩ khí, hăng hái bừng bừng như thế thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Chu Nguyên cũng càng thêm hài lòng.
Trong vòng một năm nay, Tề Nhạc cơ hồ đã trở thành hòn đá đè nặng trong lòng tất cả học viên của giáp viện, là bóng tối khiến bọn họ không thể nào thắng được, nhưng việc Chu Nguyên làm nên hôm nay lại khiến cho mọi người thấy rõ, không phải không thể nào thắng được Tề Nhạc.
Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, chẳng qua lúc trước Tề Nhạc không hề thất bại, là vì người có thể đánh bại hắn vẫn chưa xuất hiện mà thôi… Nhưng bây giờ…
Có lẽ người nọ rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi, nhìn về phía Chu Nguyên, Sở Thiên Dương chợt nghĩ như thế.
Bên dưới Thác Ngọc Linh, những học viên giáp viện đã khôi phục sĩ khí lại bắt đầu tu luyện lần nữa, thác nước đổ xuống ầm ầm, từng đạo thân ảnh đứng thẳng ở bên dưới, dường như cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Trong quãng thời gian còn lại, Chu Nguyên vẫn giữ nguyên thời gian chừng một giờ đồng hồ như cũ, điều này khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc líu lưỡi, không biết vì sao hắn có thể làm được như thế.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là dù Chu Nguyên đã trụ được một giờ đồng hồ, nhưng vẫn nhảy nhót bình thường như cũ, trên người cũng không có bao nhiêu vết bầm xanh hết, bộ dạng như thể lực trùng kích của thác nước không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn đến cho hắn.
Vậy nên ánh mắt của mọi người nhìn về phía Chu Nguyên lại càng thêm kính sợ.
Ba canh giờ tu luyện nhanh chóng kết thúc, sau đó toàn bộ học viên của giáp viện, dưới sự dẫn dắt của Chu Nguyên, hiên ngang rời đi trong ánh nhìn của mấy kẻ bên ất viện.
Nhìn vào thân ảnh bọn họ rời đi, đám học viên ất viện đều im thin thít.
- Đắc ý cái gì chứ, không phải là chịu được lâu hơn một chút thôi à? Hắn cho là mở được ba mạch thì có thể lên trời chắc?
Liễu Khê thì giận tới mức nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tề Nhạc, đừng để cho hắn tiếp tục kiêu ngạo như thế nữa!
Tề Nhạc mặt mày lạnh tanh, thản nhiên nói:
- Gấp cái gì chứ.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thác Ngọc Linh khổng lồ kia, trong mắt lóe lên vẻ âm lãnh, sau một lúc, hắn cười lạnh nói:
- Xem ra Thác Ngọc Linh này có tác dụng không nhỏ đối với hắn….
Hắn nhìn về phía Liễu Khê, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi có cảm thấy là giáp viện giành được ba giờ tu luyện ở Thác Ngọc Linh này có hơi lâu hay không?
Liễu Khê nghe thấy thế thì hai mắt sáng ngời, nói:
- Ý của ngươi là?
Tề Nhạc cười cười, vẻ âm trầm trên mặt lập tức biến mất:
- Lúc trước ta đã nghe Từ viện trưởng nói thời gian phân chia Thác Ngọc Linh này không công bằng, những viện khác cũng khá bất mãn với việc này.
- Nếu như giáp viện vẫn có thể ngạo thị các viện như trước, thì sẽ chẳng có ai ý kiến được gì với loại đãi ngộ mà bọn họ được hưởng thụ, nhưng giáp viện bây giờ còn tư cách này sao?
- Bị ất viện chúng ta áp chế liên tục suốt hai năm, bọn họ còn mặt mũi nào cho rằng bản thân mình đứng đầu các viện nữa?
Tề Nhạc nhìn về phía mấy người Chu Nguyên rời đi, hàn quang trong mắt càng lúc càng dữ dội, nụ cười trên môi cũng đầy vẻ mỉa mai.
- Cho nên ta cảm thấy… vấn đề phân chia Thác Ngọc Linh này đúng là phải sửa lại rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...