Nguyên Tôn
Chương 109: Đập tan bóng ma
Dịch giả: Bumbee
Chu Kình một bước tiến lên, trong tay là mũi thương màu đỏ đậm chỉ về phía ảo ảnh màu vàng kia, thần sắc của hắn kiên nghị, tâm tâm niệm niệm muốn đập tán bóng ma đã tồn tại nhiều năm trong lòng.
-Chu Kình à Chu Kình, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tề Uyên nhìn dáng vẻ Chu Kình muốn đơn thương độc mã chiến đấu với ảo ảnh Võ Vương, hắn lập tức cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy ý mỉa mai.
-Nếu như ngươi ở thời khắc sung sức nhất, đạo thánh chỉ này cũng không làm gì được ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi chỉ là cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên mà thôi, cũng dám to gan như thế?
Đối mặt với sự mỉa mai của Tề Uyên, Chu Kình giống như không nghe thấy, ánh mắt của hắn chỉ là nhìn chằm chằm bóng người màu vàng không rõ mặt mũi kia, trong mắt dường như không thể chứa thêm một địch nhân khác.
-Nếu ngươi đã muốn đi tìm cái chết, vậy liền thành toàn cho ngươi!
Tề Uyên cười lạnh, đối với việc Chu Kình cậy mạnh, hắn càng cảm thấy vui mừng, nếu như Chu Kình chết ở đây, cục diễn của trận chiến này lại lần nữa chuyển dời.
Nghĩ đến đây, Tề Uyên lại lắc thánh chỉ trong tay, một luồng nguyên khí kình người phát ra, khí thế hung hãn.
Chu Kình trường thương trong tay giẫm mạnh một cái, nguyên khí màu đỏ đậm xem lẫn sấm chớp không giữ lại chút nào từ đỉnh đầu phóng lên tận trời.
-Oành!
Nguyên khí màu đỏ đậm tựa như một tấm lụa trăm trượng, quét qua, hướng về phía ảo ảnh Võ Vương, nguyên khí nóng bỏng cuồng bạo, tựa hồ ngay cả không khí đều bị thiêu đốt.
Nhưng đối mặt với nguyên khí màu đỏ đậm điên cuồng gào thét kia, ảo ảnh Võ Vương cũng không có nửa điểm lẩn tránh, ngược lại mãnh liệt đáp trả, một chưởng cùng với nguyên khí màu đỏ đậm kia chạm vào nhau.
Ầm!
Nguyên khí mãnh mẽ kia dưới một chưởng của ảo ảnh Võ Vương liền tiêu tán.
Lấy sức mạnh của ảo ảnh Võ Vương mà nói, đủ để đè nát bất cứ cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên nào.
Điểm này, bọn người Chu Nguyên tự nhiên cũng hiểu rõ, trong mắt không khỏi có tia lo lắng.
Ầm ầm!
Ảo ảnh Võ Vương bước ra, thân như tia chớp, quyền ảnh gào thét trực tiếp lao tới bao phủ lấy Chu Kình.
Mà Chu Kình cũng không lùi bước, lấy cứng chọi cứng!
Chỉ là mười mấy hiệp về sau, hắn bị chấn động đến bắn ngược trở ra, khóe miệng máu tươi rỉ ra, hiển nhiên là vết thương khi liều mạng chiến đấu.
-Chu Kình sợ là điên rồi.
Tề Uyên cười lạnh, chỉ với cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên cũng dám cùng Ngũ Trọng Thiên liều mạng, thật là điên rồi.
Triệu Thiên Luân ba người ở bên cạnh cũng gật đầu, xem ra Chu Kình là bởi vì ảo ảnh Võ Vương xuất hiện bị kích thích, cho nên mới mất đi lý trí.
Trên bầu trời, hai đạo thân ảnh không đoạn giao phong, nhưng mà cho dù bị áp chế thế nào, Chu Kình dường như chẳng hề bận tâm, vẫn như cũ chính diện xông lên cùng ảo ảnh Võ Vương đối chọi
Ầm! Ầm!
Thanh âm trầm thấp giữa không trung vang vọng, đó là do một quyền của Võ Vương đánh vào thân thể của Chu Kình mà phát ra.
Rắc!
Chu Nguyên chăm chú nhìn cảnh này trên trời, nắm đấm nắm chặt tới độ vang lên những âm thanh rắc rắc.
Thời gian ngắn ngủi vài phút, trên bầu trời, ảo ảnh Võ Vương chẳng hề hao tồn gì, mà trái lại Chu Kình một thân, chỉ có một tay cầm thương, vết thương trên người máu tươi ròng ròng…
Nhưng mà, cho dù là bị trọng thương thành bộ dáng như vậy, Cửu Viêm Thương trong tay hắn cũng không hề run rẩy, sau đó vẫn chậm rãi nâng lên, kiên định chỉ về hướng ảo ảnh Võ Vương.
Một màn này, thê thảm mà bi tráng.
Nhưng mà Chu Nguyên biết, Chu Kình lúc này không phải là khiêu chiến với ảo ảnh Võ Vương mà là với Võ Vương lúc chặt đứt một tay của hắn, khiêu chiến với bóng ma Võ Vương trong lòng hắn.
-Đến đây!
Máu tươi chảy dài trên trường thương màu đỏ đậm, Chu Kình nhìn ảo ảnh Võ Vương ở kia, thanh âm khàn khàn.
Tề Uyên trong mắt có chút âm trầm, Chu Kình ngoan cường như vậy làm cho hắn cảm giác có chút bất an, lúc này điềm nhiên nói:
-Thôi được, hắn muốn chết, liền thành toàn cho hắn, tránh khỏi mệt mỏi sống trong bóng ma của Võ Vương.
Thánh chỉ trong tay lại lần nữa chấn động mạnh.
Thân ảnh Võ Vương dừng lại, sau đó bàn tay nắm chặt, nguyên khí mạnh mẽ tích tụ, sau khi ngưng tụ, đạo ánh sáng màu vàng liền phun trào, dâng cao tới mấy chục trượng.
Trong vòng ánh sáng đó, từng luồng ánh sáng vàng xuất hiện, lơ lửng ở phía trước, rõ ràng là do nguyên khí biến thành kiếm ảnh.
-Hưu! Hưu!
Trong nháy mắt, ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng mãnh liệt bắn ra, chặn kín tất cả các đường lui của Chu Kình, thế tân công này có thể gọi là một chiêu sát phạt.
Kiếm ảnh màu vàng tràn ngập trong ánh mắt, Chu Kình cũng hét lên một tiếng, Cửu Viêm Thương trong tay chuyển động, giống như một bánh xe lửa màu hồng, trên người hắn có lửa đỏ với sấm sét quẩn quanh tạo thành một vòng ánh sáng.
Keng keng!
Kiếm ảnh gào thét đâm tới, cùng với lửa đỏ và sấm chớp va chạm, mỗi một lần đều tạo ra dư chấn kinh người.
Vòng ánh sáng màu đỏ đậm đang cật lực kiên trì, chỉ là luồng kiếm ảnh màu vàng quá sắc bén vượt qua vòng phòng ngự, phù một tiếng đâm vào trên người Chu Kình.
Một hồi sau, kiếm ảnh màu vàng trên trời cuối cùng cũng dần tiêu tán.
Vô số ánh mắt, đều là nhìn về phía Chu Kình, chỉ thấy nơi đó, Chu Kình hơi cúi đầu, chỉ còn một tay nắm chặt Cửu Viêm Thương, kiếm ảnh vẫn đâm trên người, máu tươi từ vết thương chảy ra vô số.
Nhưng cho dù trọng thương như vậy, hắn vẫn hiên ngang như cũ, giống như cây thương ở trong tay.
Cảnh này làm tất cả mọi người chấn động, cho dù là binh sĩ bên phía Đại Tề, chúng cũng bị tư thế ngang nhiên không lùi bước của Chu Kình làm cho kính sợ.
Đáy mắt Chu Nguyên con mắt lúc này bỗng nhiên đỏ bừng lên, hắn dường như trông thấy thời điểm mười mấy năm trước, lúc hắn mới chào đời, thân ảnh kia cũng hiên ngang đứng trên tường
Dù cho cuối cùng ngày đó hắn đã thất bại, nhưng lúc đó hắn quả thực đã dốc hết tất cả sức lực của mình.
-Dù sao cũng nên chết rồi!
Tề Uyên âm trầm nhìn vào thân ảnh thê thảm của Chu Kình, hắn có thể cảm giác được nguyên khí trên người Chu Kình đang dần suy yếu.
Toàn bộ trong thành ngoài thành, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Chu Kình.
Máu tươi vẫn chảy dọc theo trường thương.
Nhưng mà Chu Kình hai mắt khép hờ kia, vào lúc này lại chậm rãi mở ra, thân thể của hắn chấn động, từng đạo kiếm ảnh màu vàng cắm trên thân thể lại tiêu tan.
Hai mắt của hắn lúc này trở nên cực kỳ chói mắt, dường như bụi bặm bao trùm nhiều năm kia đang dần dần tiêu tan.
Những vết thương trên thân thể lúc này đang bắt đầu khép lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào ảo ảnh Võ Vương kia, mặc dù hắn biết ảo ảnh này chỉ mang sức lực cũng không có lý trí, nhưng hắn vẫn chậm rãi lên tiếng:
-Trận chiến năm đó, đích thực là ngươi thắng.
-Ta ngày trước vẫn luôn cho rằng ta bại dưới tay ngươi.
-Nhưng mà... bây giờ ta đột nhiên hiểu được, ta cũng không có thua...
-Bởi vì ta đã bảo vệ được hài tử của ta.
-Ngươi thắng được lãnh thổ Đại Chu của ta, thắng được vận mệnh Thánh Long... Nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngươi hiểu, tất cả những ngoại vật này, đều không đáng một sợi tóc của hài nhi ta.
-Hài tử của ta sẽ đòi lại tất cả mọi thứ!
-Cuộc chiến của Chu - Võ, cũng không kết thúc!
Khi thanh âm cuối cùng vang ra, trong người Chu Kình, luồng nguyên khí màu đỏ đậm tựa như núi lửa bộc phát, hai mắt hắn như là mặt trời chói chang, nguyên khí trong cơ thể cũng liên tục tăng lên!
Cường giả Thái Sơ Cảnh Tứ Trọng Thiên!
Cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Thời gian ngắn ngủi có mấy giây, thực lực của Chu Kình, bắt đầu từ cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên tăng vọt đến Ngũ Trọng Thiên!
Đám người Tề Uyên, Triệu Thiên Luân sắc mặt lập tức kinh hãi.
-Vương thượng... đập tan được bóng ma trong lòng, thực lực của ngài... Bắt đầu từ từ khôi phục!
Vệ Thương Lan cũng run rẩy nhìn một màn này, trong đáy mắt chợt đỏ lên.
Trước mắt Chu Kình, dường như tháo gỡ những chật vật nhường nhịn mấy năm nay, hắn lần nữa trở nên uy nghiêm sắc bén.
Năm đó Đại Chu cường thịnh, Vương giả uy chấn tứ hải.
Chu Kình tay cầm trường thương màu đỏ đậm, nguyên khí hùng hồn như núi lửa phun trào, sau đó nháy mắt một cái, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất, một đạo lưu tinh màu đỏ đậm xẹt qua chân trời.
Tốc độ kia, nhanh đến mức không thể nhận ra.
Trên trường thương màu đỏ đậm, tựa như có chín con Hỏa Mãng quấn quanh, đầu mũi thương, sấm chớp nổi lên.
Xoẹt!
Thân ảnh Chu Kình xuất hiện ở phía sau ảo ảnh Võ Vương, một luồng ánh sáng màu đỏ đậm xuyên qua ngực của ảo ảnh màu vàng, Chu Kình đối lưng với ảo ảnh, bàn tay nắm lại Cửu Viêm Thương.
Ảo ảnh Võ Vương tức thì kịch liệt run rẩy lên, cuối cùng chậm rãi tiêu tan, hóa thành một trời đầy kim quang.
Ầm!
Thánh chỉ màu vàng trong tay Tề Uyên cũng vỡ vụn, mà đám người Triệu Thiên Luân phía sau hắn sắc mặt đều kinh sợ, nhìn về phía Chu Kình, toàn thân run rẩy.
Bọn hắn sao có thể nghĩa tới, bóng ma ám ảnh trong lòng Chu Kình nhiều năm như vậy, hôm nay hắn lại nhờ vào ảo ảnh Võ Vương mà có thể tiêu trừ!
-Lần này... Xong rồi.
Trong mắt Tề Uyên tuyệt vọng bao trùm.
Chu Kình một bước tiến lên, trong tay là mũi thương màu đỏ đậm chỉ về phía ảo ảnh màu vàng kia, thần sắc của hắn kiên nghị, tâm tâm niệm niệm muốn đập tán bóng ma đã tồn tại nhiều năm trong lòng.
-Chu Kình à Chu Kình, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tề Uyên nhìn dáng vẻ Chu Kình muốn đơn thương độc mã chiến đấu với ảo ảnh Võ Vương, hắn lập tức cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy ý mỉa mai.
-Nếu như ngươi ở thời khắc sung sức nhất, đạo thánh chỉ này cũng không làm gì được ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi chỉ là cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên mà thôi, cũng dám to gan như thế?
Đối mặt với sự mỉa mai của Tề Uyên, Chu Kình giống như không nghe thấy, ánh mắt của hắn chỉ là nhìn chằm chằm bóng người màu vàng không rõ mặt mũi kia, trong mắt dường như không thể chứa thêm một địch nhân khác.
-Nếu ngươi đã muốn đi tìm cái chết, vậy liền thành toàn cho ngươi!
Tề Uyên cười lạnh, đối với việc Chu Kình cậy mạnh, hắn càng cảm thấy vui mừng, nếu như Chu Kình chết ở đây, cục diễn của trận chiến này lại lần nữa chuyển dời.
Nghĩ đến đây, Tề Uyên lại lắc thánh chỉ trong tay, một luồng nguyên khí kình người phát ra, khí thế hung hãn.
Chu Kình trường thương trong tay giẫm mạnh một cái, nguyên khí màu đỏ đậm xem lẫn sấm chớp không giữ lại chút nào từ đỉnh đầu phóng lên tận trời.
-Oành!
Nguyên khí màu đỏ đậm tựa như một tấm lụa trăm trượng, quét qua, hướng về phía ảo ảnh Võ Vương, nguyên khí nóng bỏng cuồng bạo, tựa hồ ngay cả không khí đều bị thiêu đốt.
Nhưng đối mặt với nguyên khí màu đỏ đậm điên cuồng gào thét kia, ảo ảnh Võ Vương cũng không có nửa điểm lẩn tránh, ngược lại mãnh liệt đáp trả, một chưởng cùng với nguyên khí màu đỏ đậm kia chạm vào nhau.
Ầm!
Nguyên khí mãnh mẽ kia dưới một chưởng của ảo ảnh Võ Vương liền tiêu tán.
Lấy sức mạnh của ảo ảnh Võ Vương mà nói, đủ để đè nát bất cứ cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên nào.
Điểm này, bọn người Chu Nguyên tự nhiên cũng hiểu rõ, trong mắt không khỏi có tia lo lắng.
Ầm ầm!
Ảo ảnh Võ Vương bước ra, thân như tia chớp, quyền ảnh gào thét trực tiếp lao tới bao phủ lấy Chu Kình.
Mà Chu Kình cũng không lùi bước, lấy cứng chọi cứng!
Chỉ là mười mấy hiệp về sau, hắn bị chấn động đến bắn ngược trở ra, khóe miệng máu tươi rỉ ra, hiển nhiên là vết thương khi liều mạng chiến đấu.
-Chu Kình sợ là điên rồi.
Tề Uyên cười lạnh, chỉ với cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên cũng dám cùng Ngũ Trọng Thiên liều mạng, thật là điên rồi.
Triệu Thiên Luân ba người ở bên cạnh cũng gật đầu, xem ra Chu Kình là bởi vì ảo ảnh Võ Vương xuất hiện bị kích thích, cho nên mới mất đi lý trí.
Trên bầu trời, hai đạo thân ảnh không đoạn giao phong, nhưng mà cho dù bị áp chế thế nào, Chu Kình dường như chẳng hề bận tâm, vẫn như cũ chính diện xông lên cùng ảo ảnh Võ Vương đối chọi
Ầm! Ầm!
Thanh âm trầm thấp giữa không trung vang vọng, đó là do một quyền của Võ Vương đánh vào thân thể của Chu Kình mà phát ra.
Rắc!
Chu Nguyên chăm chú nhìn cảnh này trên trời, nắm đấm nắm chặt tới độ vang lên những âm thanh rắc rắc.
Thời gian ngắn ngủi vài phút, trên bầu trời, ảo ảnh Võ Vương chẳng hề hao tồn gì, mà trái lại Chu Kình một thân, chỉ có một tay cầm thương, vết thương trên người máu tươi ròng ròng…
Nhưng mà, cho dù là bị trọng thương thành bộ dáng như vậy, Cửu Viêm Thương trong tay hắn cũng không hề run rẩy, sau đó vẫn chậm rãi nâng lên, kiên định chỉ về hướng ảo ảnh Võ Vương.
Một màn này, thê thảm mà bi tráng.
Nhưng mà Chu Nguyên biết, Chu Kình lúc này không phải là khiêu chiến với ảo ảnh Võ Vương mà là với Võ Vương lúc chặt đứt một tay của hắn, khiêu chiến với bóng ma Võ Vương trong lòng hắn.
-Đến đây!
Máu tươi chảy dài trên trường thương màu đỏ đậm, Chu Kình nhìn ảo ảnh Võ Vương ở kia, thanh âm khàn khàn.
Tề Uyên trong mắt có chút âm trầm, Chu Kình ngoan cường như vậy làm cho hắn cảm giác có chút bất an, lúc này điềm nhiên nói:
-Thôi được, hắn muốn chết, liền thành toàn cho hắn, tránh khỏi mệt mỏi sống trong bóng ma của Võ Vương.
Thánh chỉ trong tay lại lần nữa chấn động mạnh.
Thân ảnh Võ Vương dừng lại, sau đó bàn tay nắm chặt, nguyên khí mạnh mẽ tích tụ, sau khi ngưng tụ, đạo ánh sáng màu vàng liền phun trào, dâng cao tới mấy chục trượng.
Trong vòng ánh sáng đó, từng luồng ánh sáng vàng xuất hiện, lơ lửng ở phía trước, rõ ràng là do nguyên khí biến thành kiếm ảnh.
-Hưu! Hưu!
Trong nháy mắt, ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng mãnh liệt bắn ra, chặn kín tất cả các đường lui của Chu Kình, thế tân công này có thể gọi là một chiêu sát phạt.
Kiếm ảnh màu vàng tràn ngập trong ánh mắt, Chu Kình cũng hét lên một tiếng, Cửu Viêm Thương trong tay chuyển động, giống như một bánh xe lửa màu hồng, trên người hắn có lửa đỏ với sấm sét quẩn quanh tạo thành một vòng ánh sáng.
Keng keng!
Kiếm ảnh gào thét đâm tới, cùng với lửa đỏ và sấm chớp va chạm, mỗi một lần đều tạo ra dư chấn kinh người.
Vòng ánh sáng màu đỏ đậm đang cật lực kiên trì, chỉ là luồng kiếm ảnh màu vàng quá sắc bén vượt qua vòng phòng ngự, phù một tiếng đâm vào trên người Chu Kình.
Một hồi sau, kiếm ảnh màu vàng trên trời cuối cùng cũng dần tiêu tán.
Vô số ánh mắt, đều là nhìn về phía Chu Kình, chỉ thấy nơi đó, Chu Kình hơi cúi đầu, chỉ còn một tay nắm chặt Cửu Viêm Thương, kiếm ảnh vẫn đâm trên người, máu tươi từ vết thương chảy ra vô số.
Nhưng cho dù trọng thương như vậy, hắn vẫn hiên ngang như cũ, giống như cây thương ở trong tay.
Cảnh này làm tất cả mọi người chấn động, cho dù là binh sĩ bên phía Đại Tề, chúng cũng bị tư thế ngang nhiên không lùi bước của Chu Kình làm cho kính sợ.
Đáy mắt Chu Nguyên con mắt lúc này bỗng nhiên đỏ bừng lên, hắn dường như trông thấy thời điểm mười mấy năm trước, lúc hắn mới chào đời, thân ảnh kia cũng hiên ngang đứng trên tường
Dù cho cuối cùng ngày đó hắn đã thất bại, nhưng lúc đó hắn quả thực đã dốc hết tất cả sức lực của mình.
-Dù sao cũng nên chết rồi!
Tề Uyên âm trầm nhìn vào thân ảnh thê thảm của Chu Kình, hắn có thể cảm giác được nguyên khí trên người Chu Kình đang dần suy yếu.
Toàn bộ trong thành ngoài thành, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Chu Kình.
Máu tươi vẫn chảy dọc theo trường thương.
Nhưng mà Chu Kình hai mắt khép hờ kia, vào lúc này lại chậm rãi mở ra, thân thể của hắn chấn động, từng đạo kiếm ảnh màu vàng cắm trên thân thể lại tiêu tan.
Hai mắt của hắn lúc này trở nên cực kỳ chói mắt, dường như bụi bặm bao trùm nhiều năm kia đang dần dần tiêu tan.
Những vết thương trên thân thể lúc này đang bắt đầu khép lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào ảo ảnh Võ Vương kia, mặc dù hắn biết ảo ảnh này chỉ mang sức lực cũng không có lý trí, nhưng hắn vẫn chậm rãi lên tiếng:
-Trận chiến năm đó, đích thực là ngươi thắng.
-Ta ngày trước vẫn luôn cho rằng ta bại dưới tay ngươi.
-Nhưng mà... bây giờ ta đột nhiên hiểu được, ta cũng không có thua...
-Bởi vì ta đã bảo vệ được hài tử của ta.
-Ngươi thắng được lãnh thổ Đại Chu của ta, thắng được vận mệnh Thánh Long... Nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngươi hiểu, tất cả những ngoại vật này, đều không đáng một sợi tóc của hài nhi ta.
-Hài tử của ta sẽ đòi lại tất cả mọi thứ!
-Cuộc chiến của Chu - Võ, cũng không kết thúc!
Khi thanh âm cuối cùng vang ra, trong người Chu Kình, luồng nguyên khí màu đỏ đậm tựa như núi lửa bộc phát, hai mắt hắn như là mặt trời chói chang, nguyên khí trong cơ thể cũng liên tục tăng lên!
Cường giả Thái Sơ Cảnh Tứ Trọng Thiên!
Cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Thời gian ngắn ngủi có mấy giây, thực lực của Chu Kình, bắt đầu từ cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên tăng vọt đến Ngũ Trọng Thiên!
Đám người Tề Uyên, Triệu Thiên Luân sắc mặt lập tức kinh hãi.
-Vương thượng... đập tan được bóng ma trong lòng, thực lực của ngài... Bắt đầu từ từ khôi phục!
Vệ Thương Lan cũng run rẩy nhìn một màn này, trong đáy mắt chợt đỏ lên.
Trước mắt Chu Kình, dường như tháo gỡ những chật vật nhường nhịn mấy năm nay, hắn lần nữa trở nên uy nghiêm sắc bén.
Năm đó Đại Chu cường thịnh, Vương giả uy chấn tứ hải.
Chu Kình tay cầm trường thương màu đỏ đậm, nguyên khí hùng hồn như núi lửa phun trào, sau đó nháy mắt một cái, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất, một đạo lưu tinh màu đỏ đậm xẹt qua chân trời.
Tốc độ kia, nhanh đến mức không thể nhận ra.
Trên trường thương màu đỏ đậm, tựa như có chín con Hỏa Mãng quấn quanh, đầu mũi thương, sấm chớp nổi lên.
Xoẹt!
Thân ảnh Chu Kình xuất hiện ở phía sau ảo ảnh Võ Vương, một luồng ánh sáng màu đỏ đậm xuyên qua ngực của ảo ảnh màu vàng, Chu Kình đối lưng với ảo ảnh, bàn tay nắm lại Cửu Viêm Thương.
Ảo ảnh Võ Vương tức thì kịch liệt run rẩy lên, cuối cùng chậm rãi tiêu tan, hóa thành một trời đầy kim quang.
Ầm!
Thánh chỉ màu vàng trong tay Tề Uyên cũng vỡ vụn, mà đám người Triệu Thiên Luân phía sau hắn sắc mặt đều kinh sợ, nhìn về phía Chu Kình, toàn thân run rẩy.
Bọn hắn sao có thể nghĩa tới, bóng ma ám ảnh trong lòng Chu Kình nhiều năm như vậy, hôm nay hắn lại nhờ vào ảo ảnh Võ Vương mà có thể tiêu trừ!
-Lần này... Xong rồi.
Trong mắt Tề Uyên tuyệt vọng bao trùm.