Nguyên Phối Của Hầu Gia - Trang 3
Chương 93
Ban đầu nàng sửng sốt, sau đó cười to.
Tư thế của hai người rất gần gũi thân mật, nàng ngồi trên đầu gối hắn, hai tay vòng qua cổ hắn một cách tự nhiên. Gần đến nỗi hắn có thể nhìn thấy hàng mi dài rõ từng sợi của nàng, và cả bóng dáng của hắn trong con ngươi đen láy đó nữa.
Có lẽ là cảm thấy hơi xấu hổ, nàng cười một lát, dúi đầu vào cổ hắn, ra sức kiềm nén, cho nên toàn thân đều đang rung rung.
Có chuyện gì buồn cười sao?
Hắn nhíu mày, không rõ vì sao nàng lại cười.
Cười một lúc lâu nàng mới dừng lại. Nàng duỗi tay lau nước mắt chảy ra vì cười, ngẩng đầu nói, “Hầu gia, ta không chọc phải phiền phức gì, mà là đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
Còn là chuyện gì thì nàng không thể nói là mình đã phát hiện ra lai lịch của hắn được.
Sở dĩ nàng buồn cười là bởi vì hắn đã hiểu lầm.
“Chuyện gì buồn cười?”
Hiển nhiên, hắn không dễ bị lừa gạt như vậy. Hôm nay cử chỉ của nàng quá khác thường, hắn có một cảm giác quái dị, dường như có thứ gì đó đang thoát ra khỏi tầm kiểm soát.
“Ừm... ta định lấy lòng ngài, muốn làm một thê tử tốt, hiền tuệ. Nhưng ngài lại cho rằng ta chọc phải phiền phức cho nên mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Xem ra sau này ta vẫn nên làm một nhàn thê, chẳng cần làm gì, để ngài không nghĩ rằng ta muốn ngài giải quyết hậu quả cho ta. Đương nhiên, nhàn này không phải là hiền trong hiền tuệ, mà là nhàn trong nhàn hạ.”
(*) Nhàn và hiền đồng âm.
Trong mắt hắn xuất hiện vẻ nghi ngờ, hắn nửa tin nửa ngờ nói: “Nàng không cần dốc sức làm vậy, như trước đây đã tốt lắm rồi.”
“Được rồi.”
Nàng gật đầu, cười nghịch ngợm. Cơ thể dán chặt vào người hắn, phả hơi bên tai hắn, “Hầu gia, chúng ta đi ngủ đi.”
Mắt hắn tối lại, hắn bế nàng lên, bước đến giường...
Rất lâu sau, mùi thơm trong phòng lan toả, màn lụa trên giường lại bị treo lên. Nàng choáng váng nghĩ, nam nhân này trên giường dũng mãnh như thế, không biết trước kia hắn có nữ nhân không?
Nghĩ vậy, cơn buồn ngủ vì mệt đã chạy trốn mất tăm.
Nhắc đến lần đầu tiên của bọn họ, tuy hắn khá là không thạo, nhưng rất nhanh đã...
Tính theo tuổi thì Lý Sơn và Đại tư mã là người cùng một thời đại. Đại tư mã đã sắp làm tằng tổ phụ. Vậy trước khi hắn sống lại, chắc là hắn đã có lão bà con cái rồi.
Lão bà trước kia của hắn là ai, con là ai, liệu có đời sau hay không?
“Sao thế, không ngủ được à?” Cảnh Tu Huyền bên cạnh thấy nàng trở mình vài cái, cơ thể cao gầy bèn áp sát lại, hỏi.
“Không, ngủ rồi.” Nàng vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng giả chết. Ngộ nhỡ hắn lại muốn làm thêm một lần nữa thì sao, nàng không chịu nổi.
Mắt hắn sâu thẳm, khóe miệng cong lên, “Nếu vẫn còn sức thì giữ lại cho ngày mai. Ngày mai ta rảnh, ta sẽ dậy sớm dạy nàng mấy chiêu đánh bất ngờ.”
Nàng lật người lại, dí sát vào mặt hắn.
“Hầu gia, chẳng lẽ ngài muốn bồi dưỡng ta thành một nữ tử văn võ song toàn?”
Vừa dạy luyện chữ lại còn muốn dạy tập võ. Nàng tìm trượng phu hay là tìm thầy vậy? Lại còn nói câu này vào lúc hai người vừa tình cảm xong.
Nam nhân này đúng là không hiểu phong tình.
Nàng nghĩ, tính hắn thế này có khi kiếp trước không có thê tử.
Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài vuốt tóc nàng, “Văn võ song toàn thì không thể, với tư chất của nàng, có luyện hai mươi ba mươi năm cũng không đạt được đến mức độ đó.”
“Ai thèm, ta ngủ rồi!”
Nàng thở phì phò, nghiêng người vào trong, ai muốn làm người văn võ song toàn cơ chứ.
Hắn dựa sát lại, ôm lấy nàng từ sau lưng. Đôi mắt đen như mực, đặc đến nỗi không thể hòa tan. Nàng vẫn hơi ngờ nghệch, hắn muốn nàng tập võ là vì tốt cho nàng.
Nàng thể hàn, tất nhiên điều dưỡng bằng thuốc vẫn có tác dụng, nhưng nếu cơ thể khỏe mạnh thì chẳng phải là tốt hơn sao. Con thì hắn có thể không cần, nhưng điều hắn muốn là sống với nàng trọn đời.
Chưa đến một khắc đã nghe thấy tiếng hô hấp bắt đầu đều đều của nàng. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, ôm vào lòng.
Ngày hôm sau, phu thê hai người xuất hiện ở giáo trường. Đây là lần đầu tiên Úc Vân Từ nghiêm chỉnh đứng ở nơi này. Trước kia toàn là người đứng xem, tất nhiên không thể lĩnh hội được cảm giác khi ở trong đó.
Hai hàng binh khí được bày chỉnh tề giống như hai hàng binh lính canh giữ, trang nghiêm cung kính.
Tay nàng bất giác lướt qua đống binh khí đó, cảm nhận được hàn khí.
Đôi mắt của nam nhân bên cạnh sầm xuống, hắn nói: “Kiếm nhỏ khá thích hợp với nàng.”
Trong số binh khí, tính ra thì kiếm là nhẹ và nhạy nhất. Nhưng nàng nhớ dù kiếm có nhẹ và linh hoạt thế nào đi nữa thì vẫn khá nặng đối với nàng. Đừng nói là múa kiếm, ngay cả cầm cũng khó.
Tuy rằng đêm hôm qua nàng có hơi giận dỗi, nhưng nàng biết, đúng là tập võ rất tốt đối với nàng. Ở thời đại này, nữ tử nên có vài thuật phòng thân mới tốt, nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ tính mạng.
Hắn gảy chân, đá một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, “Lại đây.”
Ban đầu nàng cho rằng hắn đang nói đùa, chẳng phải nói là chọn kiếm sao, sao lại cầm gậy gỗ? Thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, nàng bèn đi qua, nhận gậy gỗ trong tay hắn.
Nam nhân cầm tay nàng, dạy từng chiêu một. Một người nghiêm túc dạy, một người khiêm tốn học, làm đám người Tả Tam Thải Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Coi cây là địch, luyện tập một lần. Đương nhiên không giống tập võ truyền thống chính thức, hắn dạy nàng vài kỹ xảo cấp tốc, tất cả là những chiêu công kích và phòng thân.
Hai người tập một lúc rồi nàng tự tập tiếp. Nàng nhớ đến tuyệt cảnh không có đường sống lúc mình vừa mới xuyên qua, họ Thẩm từng bước áp sát, suýt thì bức nàng vào đường chết.
Gậy gỗ trong tay đâm vào cây, nhưng không khống chế được lực, theo âm thanh vang lên, gậy gỗ gãy đoạn.
“…”
Nàng nhìn nam nhân đang đứng khoanh tay, bày ra vẻ mặt vô tội.
Nam nhân không nói câu nào, rút ra một thanh kiếm nhỏ từ trên kệ binh khí.
Nhìn thấy thanh kiếm đưa đến trước mặt, nàng sửng sốt một lát, sau đó duỗi tay nhận. Nhẹ hơn trong ấn tượng một chút, có lẽ hắn đặc biệt chọn cái nhỏ nhất. Tuy nhẹ đi nhiều nhưng suýt thì nàng vẫn không cầm lên nổi, một động tác rút kiếm đơn giản cũng phải mất một lúc lâu.
Cảnh Tu Huyền đứng sau lưng nàng, cầm tay nàng, tay cầm tay mà chỉ dẫn.
Sau đó hắn bảo nàng đứng bên cạnh, tự biểu diễn lại động tác một lần.
Kiếm ở trong tay hắn nhẹ như cành cây. Tư thế cầm kiếm của nam nhân rất tuấn tú, loại tuấn tú này không phải là thể hiện ra, mà là khắc vào trong xương cốt, sinh ra đã có sẵn.
Ánh mắt nàng trở nên si mê, có phu quân như thế, mình quá là may mắn. Tuy rằng sau khi xuyên qua gặp phải rất nhiều gian khổ, nhưng được cái là hết rủi đến may, luôn bị chấn động nhưng không có nguy hiểm. Hơn nữa nam nhân mà nàng nhìn trúng giữ mình trong sạch, không có thông phòng, thậm chí ngay cả nha đầu cũng không có.
Dù hắn có thê tử trước khi sống lại thì có sao đâu, bây giờ hắn là của một mình nàng.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, nam tử đang dạy kiếm thuật chợt khựng lại, mắt tối đi.
“Đúng là nàng không giỏi, nếu muốn một kích trúng luôn thì còn phải luyện tập nhiều hơn. Lúc nàng cầm kiếm vững rồi, ta sẽ dạy nàng thêm vài chiêu, để lần sau nàng nhìn thấy người nào ngứa mắt thì có thể kết thúc tính mạng của bọn họ bằng một kiếm.”
Nàng gật đầu, nhận kiếm từ tay hắn một lần nữa.
Lúc này, Tả Tứ bước nhanh tới, nói: “Hầu gia, công chúa, người của Úc gia đến.”
Úc Vân Từ lập tức nhớ ra, lần này không chỉ có Trình gia bị tịch thu tất cả phong thưởng, mà còn có cả Úc gia. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt đối phương lạnh nhạt.
“Hầu gia, nói thế nào thì ông ta cũng là phụ thân của ta, ta đi xem xem.”
“Hôm nay đến đây thôi!”
Nói xong hắn vươn tay lấy kiếm đút kiếm vào vỏ, tuỳ tiện ném một cái, kiếm vững vàng rơi vào trong kệ binh khí.
Thật ra căn bản nàng chẳng thèm để ý đến thân phận phụ thân của Úc Lượng, nàng chỉ thấy đồng tình với ông ta. Mang quân công của người khác là sai, nhưng nàng tin chủ mưu là Trình tư mã, còn Úc Lượng chỉ bị động tiếp nhận.
Bởi vì An phi nên nàng cảm thấy Úc Lượng khá đáng thương.
Cảnh Tu Huyền ngầm thừa nhận, nàng liền dẫn Thải Thanh ra sảnh ngoài.
Người đến là tùy tùng của Úc Lượng, thấy nàng xuất hiện, hắn vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.
“Công chúa điện hạ, phủ tướng quân bị niêm phong, lão gia và di nương vẫn đang đứng ngoài đường.”
Úc Lượng vốn là người không có căn cơ, phủ tướng quân bị niêm phong, ngay cả nơi để nương nhờ ông ta cũng chẳng có. Ngoài việc đến tìm nữ nhi là nàng ra, nàng tin rằng ông ta chẳng còn cách nào khác.
Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi sai người đánh xe ngựa ra ngoài.
Úc Lượng và Đào di nương đứng ở cửa bên của phủ tướng quân, ngay cả cửa chính cũng không dám đứng, sợ bị người khác chỉ trỏ. Đào di nương mặc một bộ đồ bình thường, trông Úc Lượng như vừa mới ngủ dậy, khoác một chiếc áo choàng bên ngoài áo ngủ.
Toàn bộ hạ nhân trong phủ đã nghỉ việc, trừ một bà tử và tùy tùng báo tin.
“Công chúa điện hạ.”
Đào di nương gọi, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.
“Được rồi, người bà nặng, bỏ nghi thức xã giao này đi.”
Nói rồi Úc Vân Từ nhìn Úc Lượng. Úc Lượng hổ thẹn, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Mấy người có tính toán gì không?”
Nàng nhìn qua chỗ khác, hỏi Đào di nương.
Đào di nương có thể có tính toán gì chứ, mình là di nương, vốn dĩ là nô tịch. Bởi vì lúc nhỏ nghèo đến nỗi không có cơm ăn nên mới bị bán đi bán lại, cuối cùng vào phủ tướng quân. Lần này niêm phong gần như tương đương với xét nhà, ngoài đồ đang mặc trên người ra thì bọn họ chẳng có gì cả.
Thấy vẻ mặt đó, rồi thấy bọn họ đứng không, bên người ngay cả một cái hòm cũng không có, Úc Vân Từ đã có thể đoán được đại khái, e rằng bọn họ bị trực tiếp đuổi ra khỏi phủ, không một xu dính túi.
May mà nàng đã có chuẩn bị sớm, nàng gọi quản sự của Hầu phủ theo nàng tới đây đến, hỏi: “Ngươi đi xem xem chỗ nào có tòa nhà thích hợp, đừng to quá.”
Đào di nương lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Quản sự kia làm việc rất nhanh, vô cùng quen thuộc những người môi giới của các nơi trong kinh thành. Chưa đến một canh giờ đã tìm được một tòa nhà thích hợp. Vị trí không phải là đẹp lắm nhưng cũng không tệ.
Úc Lượng của bây giờ không còn khả năng bắt bẻ nữa, còn Đào di nương thì liên tục tạ ơn.
Tòa nhà không lớn, chỉ có hai sân. Cũng may mà Úc gia bây giờ chỉ có hai chủ tử là Úc Lượng và Đào di nương, thêm cả một tùy tùng và một bà tử, chỉ có bốn người, đủ để ở.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, nàng để lại ba trăm lượng bạc cho bọn họ mua đồ dùng.
Đào di nương siết chặt ngân phiếu, tiễn nàng ra ngoài, nước mắt doanh tròng, “Công chúa điện hạ, nô tỳ cảm ơn ngài thay lão gia.”
Úc Lượng không còn là tướng quân nữa, chỉ có thể gọi là lão gia.
Úc Vân Từ nhìn bụng bà ta, xem ra sau này cả nhà này sẽ do nàng nuôi sống rồi. Nếu không biết về thân thế của mình, có lẽ nàng sẽ chẳng quan tâm đến bọn họ.
Nhưng bây giờ…
Thôi, coi như là làm việc tốt đi.
“Không cần cảm ơn ta, sau này mấy người sống cho tốt, có việc gì thì đến Hầu phủ tìm ta.”
“Nô tỳ biết rồi ạ.”
Lên xe ngựa, Úc Vân Từ ngồi dựa vào thùng xe. Nghĩ nghĩ, nàng bảo phu xe quay đầu, khoan hãy về Hầu phủ, đến Khuông gia trước.
Cửa nhà Khuông gia vô cùng yên tĩnh, cửa lớn theo phong cách cổ xưa vẫn đóng chặt. Thải Thanh bước lên gõ cửa, báo danh hiệu, người gác cổng kinh ngạc mở to mắt, vội vàng mời vào.
Sau khi được báo tin, Khuông đại phu nhân vội vàng dìu Khuông lão phu nhân ra đón.
“Thần phụ tham kiến công chúa điện hạ.”
Úc Vân Từ đỡ bọn họ dậy, “Hai vị phu nhân hãy mau đứng lên, ta chỉ lén tới thăm một lát thôi, không cần thi lễ lớn như vậy.’
“Lễ không thể bỏ.”
Khuông lão phu nhân nói, sau đó đứng lên.
Nàng nhìn kỹ lại, Khuông lão phu nhân mặc bối tử(1) lụa trắng, trên người có mùi đàn hương, có lẽ là vừa từ Phật đường ra. Hình như bà đã già hơn lần trước gặp rất nhiều, cảm giác đau thương giữa mày càng nặng hơn.
Còn sắc mặt của Khuông đại phu nhân cũng trông rất mệt mỏi, quầng mắt tái xanh.
Cả Khuông gia ngập tràn một bầu không khí tịch mịch, còn nặng hơn lần trước.
Đứng phía sau Khuông đại phu nhân là hai nữ nhi Khuông Như Nguyệt và Khuông Như Ca, còn Khuông nhị phu nhân lại chẳng thấy đâu. Nếu nàng nhớ không nhầm, Khuông nhị phu nhân là cô nương của Trình gia.
Mắt nàng lóe lên, nàng không hỏi về Khuông nhị phu nhân. Chuyện của Trình Thế Vạn vừa xảy ra, người khó xử nhất là Khuông nhị phu nhân, một bên là nhà mẫu thân, một bên là nhà phu quân, nữ nhi đã xuất giá bị kẹp ở giữa, dù làm gì cũng không đúng.
Sau khi hàn huyên, nàng bảo Khuông lão phu nhân về nghỉ ngơi. Khuông lão phu nhân từ chối vài lần, thấy nàng nhiệt tình săn sóc bèn liên tục cảm ơn.
Lão phu nhân đi rồi, Khuông đại phu nhân chủ động nhắc đến Khuông nhị phu nhân.
Bởi vì Trình Thế Vạn vong ân phụ nghĩa nên Khuông lão phu nhân muốn hưu Khuông nhị phu nhân thay nhi tử. Khuông nhị phu nhân là cô nương của Trình gia, nhiều năm qua vẫn không tái giá.
Xảy ra chuyện như vậy, sự trung trinh của nàng ấy với trượng phu đã trở thành trò cười. Đêm qua nàng ấy treo cổ tự sát bằng một dải lụa trắng, để lại di thư, sinh ra là người của Khuông gia, chết đi là quỷ của Khuông gia.
Nửa đêm hạ nhân mới phát hiện nàng ấy đã chết. Di thư bị Khuông lão phu nhân xé tan thành từng mảnh ngay tại nơi đó, nói Khuông gia không có con dâu như vậy. Trời còn chưa sáng, thi thể đã bị Khuông gia đưa về Trình gia, còn thêm cả hưu thư.
Úc Vân Từ nhớ đến nữ nhân tuổi không lớn mà lại trầm lặng kia. Nàng hơi không đành lòng, kể ra thì nàng ấy cũng chỉ là vật hi sinh. Có lẽ lúc gả nàng ấy vào Khuông gia, Trình tư mã đã coi nàng ấy là đồ bỏ đi.
Nàng ấy đau khổ canh giữ ở Khuông gia, định là sau khi chết có thể hợp táng với trượng phu của mình, ai ngờ cuối cùng tất cả lại thành công cốc. Ngoài việc chết ra, có lẽ nàng ấy không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Khuông Như Nguyệt cúi đầu, lau nước mắt.
“Công chúa, những năm nay nhị thẩm vẫn luôn trông giữ ở nhà của nhị thúc. Người ấy tình sâu nghĩa nặng, người làm chất nữ là ta cũng bội phục. Nhưng Trình gia… tổ mẫu kiên quyết không chịu tha thứ cho người ấy…”
Thái độ của Khuông lão phu nhân rất kiên quyết, dù Khuông nhị phu nhân có chết rồi cũng không thể chiếm được cái danh con dâu của Khuông gia.
Cách làm của Khuông lão phu nhân rất hợp tình hợp lý, bà ấy mất phu quân, sau đó mất con. Sau khi nhi tử chết, quân công còn bị gia nô giấu đi, sao có thể không khiến bà ấy hận cơ chứ. Nhưng cuộc đời của Khuông nhị phu nhân cũng bi thảm, khiến người ta thổn thức.
Đều là những người số khổ, bởi vậy mà mới không đành lòng trách móc ai nặng nề, khiến người ta khổ sở hơn.
Ai đúng ai sai, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
“Có trách thì chỉ trách nàng ta là nữ nhi Trình gia, ai biết trước khi gả vào nhà chúng ta nàng ta có ý định gì?” Tính Khuông Như Ca hơi mạnh mẽ, nàng ấy hận Trình gia thấu xương.
Khuông đại phu nhân thở dài, nhìn hai nữ nhi.
“Nàng ấy cũng là người đáng thương thôi.”
Nghe vậy khóe mắt Khuông Như Ca đỏ lên, nàng ấy không nói gì nữa, quay đầu đi.
Người không phải cỏ cây, đâu ai có thể vô tình.
Lúc còn trên đời, Khuông nhị phu nhân đối xử với các nàng ấy rất tốt.
Đã là ân oán của đời trước rồi, Úc Vân Từ thật sự không biết nên khuyên bảo từ đâu. Nàng nhìn xung quanh một lát, hỏi: “Trình tư mã đúng là quá đáng, cướp quân công mà người ta đổi bằng lấy bằng máu, không thể tha thứ. Đúng rồi, Lý Sơn tướng quân còn có hậu duệ trên đời không?”
Nhìn như hỏi rất tùy ý, để giấu sự chột dạ mà nàng còn uống một ngụm trà.
“Làm khó công chúa có thể nhớ tới bọn họ, người nhà của Lý tướng quân vẫn luôn ở trong ngõ nhỏ gần Khuông gia. Bây giờ ngài ấy đã được rửa sạch mối oan, lại được phong làm An Nam tướng quân, trong cung và triều đình đều có phong thưởng, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể lộ diện rồi.”
Khuông đại phu nhân đáp, trong mắt có vẻ vui mừng.
Cái chén trong tay Úc Vân Từ suýt thì rơi xuống, mi nàng chớp chớp. Tuy đã nghĩ về khả năng này, nhưng lúc thật sự nghe thấy vẫn cảm thấy rất buồn bã.
Thậm chí cảm thấy ngực bắt đầu xót xa.
“Thê tử và con của ngài ấy là người thế nào?”
Khuông đại phu nhân không nghĩ nhiều, công chúa là người thiện lương, có lẽ là bất bình thay cho Lý Sơn nên mới hỏi nhiều mấy câu.
“Lý phu nhân từng là gia nô của Khuông gia, thật ra cả nhà bọn họ đã xóa bỏ nô tịch, nhưng ngài ấy không chịu đi. Sau đó tuổi dần tăng lên, mẫu thân cứ thúc giục mãi nên ngài ấy mới cáo lão về nhà. Ngài ấy có hai nhi tử một nữ nhi, một nhi tử tập võ, bây giờ đang làm việc ở Thuận thiên phủ. Nhi tử còn lại học văn, nhậm chức chưởng quầy ở Khuông gia. Nữ nhi cũng đã gả đi ở kinh thành, gia cảnh tạm được.”
“Vậy là tốt.” Nàng lẩm bẩm, trong lòng càng hụt hẫng.
“Chắc là Lý gia có tôn bối rồi đúng không?”
“Đúng, đại tôn tử của Lý gia cũng là một chưởng quầy của cửa hàng Khuông gia.”
Úc Vân Từ cúi đầu, nhấp một ngụm trà. Có phải trà Khuông gia pha quá đặc không, sao lại cảm thấy đắng chát thế này?
“Nếu công chúa muốn gặp bọn họ, thần phụ sẽ sai người qua đó truyền lời.”
Muốn gặp không?
Gặp rồi thì thế nào?
Nội tâm nàng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng sự ghen tuông vẫn chiếm thượng phong, nàng gật đầu. “Thế cũng được, gặp đi.”
Khuông đại phu nhân lập tức sai người đến Lý gia, khoảng nửa canh giờ sau, liền thấy một lão phụ nhân sáu mươi đang được một thiếu nữ đỡ vào nhà.
“Thần phụ ( thần nữ) thỉnh an công chúa điện hạ.”
“Bình thân đi, mau ban ghế ngồi.”
Lý phu nhân tạ ân rồi nghiêng người ngồi xuống ghế.
Tóc bà đã bạc trắng, không có một sợi đen nào, lại được chải rất kỹ. Khuôn mặt khá tròn, thoạt nhìn hơi nhỏ hơn tuổi thực tế, có lẽ lúc trẻ là một nữ tử rất được yêu thích.
Còn bây giờ tuổi tác đã cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ lanh lẹ hiền họa trên gương mặt bà ấy.
Tâm sinh tướng, đây là một nữ nhân rộng lượng.
Thiếu nữ bên cạnh bà ấy là trưởng tôn nữ của Lý gia. Tuy ăn mặc mộc mạc nhưng gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt trong veo, vừa nhìn đã biết là người có gia giáo tốt.
Mắt nhìn của Hầu gia không tệ, Úc Vân Từ rầu rĩ nghĩ. Với tính hắn thì dù trước kia thân phận không cao, tiêu chuẩn nhìn người cũng sẽ không thay đổi, cho nên thê tử mà hắn chọn sẽ không kém.
Không biết sau khi sống lại hắn có thường xuyên đi thăm người nhà hay không.
Nàng rất khó tưởng tượng đến cảnh hắn và Lý phu nhân tuổi già đứng cùng nhau, bọn họ như người của hai thế giới. Nhưng dù vậy thì cũng khó để chối bỏ sự thật rằng hai người bọn họ đã từng là phu thê.
Huống chi bọn họ còn sinh ba người con.
Trái lại, nàng giống một người thứ ba.
Nghĩ vậy, sắc mặt nàng rất khó coi.
Lý phu nhân cho rằng nàng đang bày tỏ sự bất bình thay cho Lý gia nên càng kính trọng nàng hơn. Sau khi đi còn bảo cháu gái nhất định phải tôn trọng, hiếu kính công chúa.
Lý tiểu thư đồng ý với tổ mẫu, hai người đỡ nhau rời đi.
Lúc về Hầu phủ thì trời đã tối.
Úc Vân Từ hơi uể oải, không muốn làm gì cả. Càng là những chuyện không muốn nghĩ đến thì lại cứ liên tục xuất hiện trong đầu.
Rõ ràng nàng biết bây giờ mình mới là thê tử của Hầu gia, nhưng vì sao lòng vẫn buồn như vậy cơ chứ.
Lúc vào phòng, Cảnh Tu Huyền thấy đôi mắt nàng vô thần.
Hắn khẽ nhăn mày, nghe hạ nhân nói hôm nay đầu tiên nàng đi thu xếp cho Úc Lượng, sau đó đến Khuông gia. Vì sao lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ nghe được tin gì xấu?
Hắn ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng từ trong mạch suy nghĩ.
Nàng đứng dậy, bước lên đón hắn.
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”
Lông mi nàng rung rung, nàng nói: “Đang nghĩ đến chuyện của Khuông gia, hôm nay ta đến Khuông gia gặp phu nhân và cháu gái của Lý tướng quân.”
Nàng vừa nói vừa quan sát nét mặt của hắn. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, không hề thay đổi, hình như cũng chẳng kích động. Chẳng lẽ sau khi sống lại, hắn đã dứt bỏ quá khứ?
Nếu đã dứt bỏ thì vì sao vẫn còn nhớ rõ mối hận kiếp trước?
“Thật đáng tiếc cho Lý tướng quân, ngài nói xem, Trình Thế Vạn chỉ cướp quân công của ngài ấy thôi sao? Theo ta thấy, có khi đối phương đã lấy mạng ngài ấy cũng nên. Hầu gia, ngài nói xem có đúng không?”
Lúc này Cảnh Tu Huyền mới nghiêm túc nhìn nàng, nàng nói không sai.
Hắn đã nghi ngờ cái chết của Lý Sơn do Trình Thế Vạn nhúng tay vào. Nhưng sao nàng lại cảm thấy hứng thú với chuyện của Lý Sơn như vậy, chỉ là để bày tỏ sự bất bình thôi sao?
“Phải mà cũng không phải, ngoài Lý Sơn và Trình Thế Vạn ra thì không ai biết cả.”
Nàng rũ mắt, đang ám chỉ rằng không phải ngài là Lý Sơn sao, chính ngài còn không rõ à?
Thôi, hắn không muốn thừa nhận, nàng cần gì phải hỏi đến cùng. Ai cũng có sự riêng tư, huống chi là chuyện khó tin thế này. Không phải ai cũng muốn kể với người khác về lai lịch ly kỳ của mình.
Rõ ràng cảm xúc của nàng tụt xuống, hắn nhăn chặt mày hơn. Một chuyện gì đó đã xảy ra mà hắn không biết, bắt đầu từ hôm qua nàng đã không bình thường.
Sau khi lên giường, nàng nói mình rất buồn ngủ, vừa lên giường liền nghiêng người vào trong, không quấn quýt với hắn như mọi ngày. Nàng rất khó chịu, biết mình không nên như vậy.
Lý phu nhân đã là một lão nhân sáu mươi, nàng còn ghen với đối phương, đúng là chẳng ra làm sao, ngay cả nàng cũng phỉ nhổ chính bản thân mình, nhưng lại không quản được trái tim mình, chỉ có thể giận dỗi.
Mắt hắn sâu thẳm, hắn nghĩ thật kỹ lại về ngôn ngữ và hành vi của nàng. Tháo gỡ từng chữ, cân nhắc từng hành động.
Đột nhiên, đồng tử hắn co lại.
Hắn nghĩ, hình như mình đã biết nguyên nhân vì sao nàng lại khác thường rồi.
Tư thế của hai người rất gần gũi thân mật, nàng ngồi trên đầu gối hắn, hai tay vòng qua cổ hắn một cách tự nhiên. Gần đến nỗi hắn có thể nhìn thấy hàng mi dài rõ từng sợi của nàng, và cả bóng dáng của hắn trong con ngươi đen láy đó nữa.
Có lẽ là cảm thấy hơi xấu hổ, nàng cười một lát, dúi đầu vào cổ hắn, ra sức kiềm nén, cho nên toàn thân đều đang rung rung.
Có chuyện gì buồn cười sao?
Hắn nhíu mày, không rõ vì sao nàng lại cười.
Cười một lúc lâu nàng mới dừng lại. Nàng duỗi tay lau nước mắt chảy ra vì cười, ngẩng đầu nói, “Hầu gia, ta không chọc phải phiền phức gì, mà là đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
Còn là chuyện gì thì nàng không thể nói là mình đã phát hiện ra lai lịch của hắn được.
Sở dĩ nàng buồn cười là bởi vì hắn đã hiểu lầm.
“Chuyện gì buồn cười?”
Hiển nhiên, hắn không dễ bị lừa gạt như vậy. Hôm nay cử chỉ của nàng quá khác thường, hắn có một cảm giác quái dị, dường như có thứ gì đó đang thoát ra khỏi tầm kiểm soát.
“Ừm... ta định lấy lòng ngài, muốn làm một thê tử tốt, hiền tuệ. Nhưng ngài lại cho rằng ta chọc phải phiền phức cho nên mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Xem ra sau này ta vẫn nên làm một nhàn thê, chẳng cần làm gì, để ngài không nghĩ rằng ta muốn ngài giải quyết hậu quả cho ta. Đương nhiên, nhàn này không phải là hiền trong hiền tuệ, mà là nhàn trong nhàn hạ.”
(*) Nhàn và hiền đồng âm.
Trong mắt hắn xuất hiện vẻ nghi ngờ, hắn nửa tin nửa ngờ nói: “Nàng không cần dốc sức làm vậy, như trước đây đã tốt lắm rồi.”
“Được rồi.”
Nàng gật đầu, cười nghịch ngợm. Cơ thể dán chặt vào người hắn, phả hơi bên tai hắn, “Hầu gia, chúng ta đi ngủ đi.”
Mắt hắn tối lại, hắn bế nàng lên, bước đến giường...
Rất lâu sau, mùi thơm trong phòng lan toả, màn lụa trên giường lại bị treo lên. Nàng choáng váng nghĩ, nam nhân này trên giường dũng mãnh như thế, không biết trước kia hắn có nữ nhân không?
Nghĩ vậy, cơn buồn ngủ vì mệt đã chạy trốn mất tăm.
Nhắc đến lần đầu tiên của bọn họ, tuy hắn khá là không thạo, nhưng rất nhanh đã...
Tính theo tuổi thì Lý Sơn và Đại tư mã là người cùng một thời đại. Đại tư mã đã sắp làm tằng tổ phụ. Vậy trước khi hắn sống lại, chắc là hắn đã có lão bà con cái rồi.
Lão bà trước kia của hắn là ai, con là ai, liệu có đời sau hay không?
“Sao thế, không ngủ được à?” Cảnh Tu Huyền bên cạnh thấy nàng trở mình vài cái, cơ thể cao gầy bèn áp sát lại, hỏi.
“Không, ngủ rồi.” Nàng vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng giả chết. Ngộ nhỡ hắn lại muốn làm thêm một lần nữa thì sao, nàng không chịu nổi.
Mắt hắn sâu thẳm, khóe miệng cong lên, “Nếu vẫn còn sức thì giữ lại cho ngày mai. Ngày mai ta rảnh, ta sẽ dậy sớm dạy nàng mấy chiêu đánh bất ngờ.”
Nàng lật người lại, dí sát vào mặt hắn.
“Hầu gia, chẳng lẽ ngài muốn bồi dưỡng ta thành một nữ tử văn võ song toàn?”
Vừa dạy luyện chữ lại còn muốn dạy tập võ. Nàng tìm trượng phu hay là tìm thầy vậy? Lại còn nói câu này vào lúc hai người vừa tình cảm xong.
Nam nhân này đúng là không hiểu phong tình.
Nàng nghĩ, tính hắn thế này có khi kiếp trước không có thê tử.
Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài vuốt tóc nàng, “Văn võ song toàn thì không thể, với tư chất của nàng, có luyện hai mươi ba mươi năm cũng không đạt được đến mức độ đó.”
“Ai thèm, ta ngủ rồi!”
Nàng thở phì phò, nghiêng người vào trong, ai muốn làm người văn võ song toàn cơ chứ.
Hắn dựa sát lại, ôm lấy nàng từ sau lưng. Đôi mắt đen như mực, đặc đến nỗi không thể hòa tan. Nàng vẫn hơi ngờ nghệch, hắn muốn nàng tập võ là vì tốt cho nàng.
Nàng thể hàn, tất nhiên điều dưỡng bằng thuốc vẫn có tác dụng, nhưng nếu cơ thể khỏe mạnh thì chẳng phải là tốt hơn sao. Con thì hắn có thể không cần, nhưng điều hắn muốn là sống với nàng trọn đời.
Chưa đến một khắc đã nghe thấy tiếng hô hấp bắt đầu đều đều của nàng. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, ôm vào lòng.
Ngày hôm sau, phu thê hai người xuất hiện ở giáo trường. Đây là lần đầu tiên Úc Vân Từ nghiêm chỉnh đứng ở nơi này. Trước kia toàn là người đứng xem, tất nhiên không thể lĩnh hội được cảm giác khi ở trong đó.
Hai hàng binh khí được bày chỉnh tề giống như hai hàng binh lính canh giữ, trang nghiêm cung kính.
Tay nàng bất giác lướt qua đống binh khí đó, cảm nhận được hàn khí.
Đôi mắt của nam nhân bên cạnh sầm xuống, hắn nói: “Kiếm nhỏ khá thích hợp với nàng.”
Trong số binh khí, tính ra thì kiếm là nhẹ và nhạy nhất. Nhưng nàng nhớ dù kiếm có nhẹ và linh hoạt thế nào đi nữa thì vẫn khá nặng đối với nàng. Đừng nói là múa kiếm, ngay cả cầm cũng khó.
Tuy rằng đêm hôm qua nàng có hơi giận dỗi, nhưng nàng biết, đúng là tập võ rất tốt đối với nàng. Ở thời đại này, nữ tử nên có vài thuật phòng thân mới tốt, nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ tính mạng.
Hắn gảy chân, đá một cây gậy gỗ trên mặt đất lên, “Lại đây.”
Ban đầu nàng cho rằng hắn đang nói đùa, chẳng phải nói là chọn kiếm sao, sao lại cầm gậy gỗ? Thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, nàng bèn đi qua, nhận gậy gỗ trong tay hắn.
Nam nhân cầm tay nàng, dạy từng chiêu một. Một người nghiêm túc dạy, một người khiêm tốn học, làm đám người Tả Tam Thải Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Coi cây là địch, luyện tập một lần. Đương nhiên không giống tập võ truyền thống chính thức, hắn dạy nàng vài kỹ xảo cấp tốc, tất cả là những chiêu công kích và phòng thân.
Hai người tập một lúc rồi nàng tự tập tiếp. Nàng nhớ đến tuyệt cảnh không có đường sống lúc mình vừa mới xuyên qua, họ Thẩm từng bước áp sát, suýt thì bức nàng vào đường chết.
Gậy gỗ trong tay đâm vào cây, nhưng không khống chế được lực, theo âm thanh vang lên, gậy gỗ gãy đoạn.
“…”
Nàng nhìn nam nhân đang đứng khoanh tay, bày ra vẻ mặt vô tội.
Nam nhân không nói câu nào, rút ra một thanh kiếm nhỏ từ trên kệ binh khí.
Nhìn thấy thanh kiếm đưa đến trước mặt, nàng sửng sốt một lát, sau đó duỗi tay nhận. Nhẹ hơn trong ấn tượng một chút, có lẽ hắn đặc biệt chọn cái nhỏ nhất. Tuy nhẹ đi nhiều nhưng suýt thì nàng vẫn không cầm lên nổi, một động tác rút kiếm đơn giản cũng phải mất một lúc lâu.
Cảnh Tu Huyền đứng sau lưng nàng, cầm tay nàng, tay cầm tay mà chỉ dẫn.
Sau đó hắn bảo nàng đứng bên cạnh, tự biểu diễn lại động tác một lần.
Kiếm ở trong tay hắn nhẹ như cành cây. Tư thế cầm kiếm của nam nhân rất tuấn tú, loại tuấn tú này không phải là thể hiện ra, mà là khắc vào trong xương cốt, sinh ra đã có sẵn.
Ánh mắt nàng trở nên si mê, có phu quân như thế, mình quá là may mắn. Tuy rằng sau khi xuyên qua gặp phải rất nhiều gian khổ, nhưng được cái là hết rủi đến may, luôn bị chấn động nhưng không có nguy hiểm. Hơn nữa nam nhân mà nàng nhìn trúng giữ mình trong sạch, không có thông phòng, thậm chí ngay cả nha đầu cũng không có.
Dù hắn có thê tử trước khi sống lại thì có sao đâu, bây giờ hắn là của một mình nàng.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, nam tử đang dạy kiếm thuật chợt khựng lại, mắt tối đi.
“Đúng là nàng không giỏi, nếu muốn một kích trúng luôn thì còn phải luyện tập nhiều hơn. Lúc nàng cầm kiếm vững rồi, ta sẽ dạy nàng thêm vài chiêu, để lần sau nàng nhìn thấy người nào ngứa mắt thì có thể kết thúc tính mạng của bọn họ bằng một kiếm.”
Nàng gật đầu, nhận kiếm từ tay hắn một lần nữa.
Lúc này, Tả Tứ bước nhanh tới, nói: “Hầu gia, công chúa, người của Úc gia đến.”
Úc Vân Từ lập tức nhớ ra, lần này không chỉ có Trình gia bị tịch thu tất cả phong thưởng, mà còn có cả Úc gia. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt đối phương lạnh nhạt.
“Hầu gia, nói thế nào thì ông ta cũng là phụ thân của ta, ta đi xem xem.”
“Hôm nay đến đây thôi!”
Nói xong hắn vươn tay lấy kiếm đút kiếm vào vỏ, tuỳ tiện ném một cái, kiếm vững vàng rơi vào trong kệ binh khí.
Thật ra căn bản nàng chẳng thèm để ý đến thân phận phụ thân của Úc Lượng, nàng chỉ thấy đồng tình với ông ta. Mang quân công của người khác là sai, nhưng nàng tin chủ mưu là Trình tư mã, còn Úc Lượng chỉ bị động tiếp nhận.
Bởi vì An phi nên nàng cảm thấy Úc Lượng khá đáng thương.
Cảnh Tu Huyền ngầm thừa nhận, nàng liền dẫn Thải Thanh ra sảnh ngoài.
Người đến là tùy tùng của Úc Lượng, thấy nàng xuất hiện, hắn vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.
“Công chúa điện hạ, phủ tướng quân bị niêm phong, lão gia và di nương vẫn đang đứng ngoài đường.”
Úc Lượng vốn là người không có căn cơ, phủ tướng quân bị niêm phong, ngay cả nơi để nương nhờ ông ta cũng chẳng có. Ngoài việc đến tìm nữ nhi là nàng ra, nàng tin rằng ông ta chẳng còn cách nào khác.
Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi sai người đánh xe ngựa ra ngoài.
Úc Lượng và Đào di nương đứng ở cửa bên của phủ tướng quân, ngay cả cửa chính cũng không dám đứng, sợ bị người khác chỉ trỏ. Đào di nương mặc một bộ đồ bình thường, trông Úc Lượng như vừa mới ngủ dậy, khoác một chiếc áo choàng bên ngoài áo ngủ.
Toàn bộ hạ nhân trong phủ đã nghỉ việc, trừ một bà tử và tùy tùng báo tin.
“Công chúa điện hạ.”
Đào di nương gọi, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.
“Được rồi, người bà nặng, bỏ nghi thức xã giao này đi.”
Nói rồi Úc Vân Từ nhìn Úc Lượng. Úc Lượng hổ thẹn, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Mấy người có tính toán gì không?”
Nàng nhìn qua chỗ khác, hỏi Đào di nương.
Đào di nương có thể có tính toán gì chứ, mình là di nương, vốn dĩ là nô tịch. Bởi vì lúc nhỏ nghèo đến nỗi không có cơm ăn nên mới bị bán đi bán lại, cuối cùng vào phủ tướng quân. Lần này niêm phong gần như tương đương với xét nhà, ngoài đồ đang mặc trên người ra thì bọn họ chẳng có gì cả.
Thấy vẻ mặt đó, rồi thấy bọn họ đứng không, bên người ngay cả một cái hòm cũng không có, Úc Vân Từ đã có thể đoán được đại khái, e rằng bọn họ bị trực tiếp đuổi ra khỏi phủ, không một xu dính túi.
May mà nàng đã có chuẩn bị sớm, nàng gọi quản sự của Hầu phủ theo nàng tới đây đến, hỏi: “Ngươi đi xem xem chỗ nào có tòa nhà thích hợp, đừng to quá.”
Đào di nương lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Quản sự kia làm việc rất nhanh, vô cùng quen thuộc những người môi giới của các nơi trong kinh thành. Chưa đến một canh giờ đã tìm được một tòa nhà thích hợp. Vị trí không phải là đẹp lắm nhưng cũng không tệ.
Úc Lượng của bây giờ không còn khả năng bắt bẻ nữa, còn Đào di nương thì liên tục tạ ơn.
Tòa nhà không lớn, chỉ có hai sân. Cũng may mà Úc gia bây giờ chỉ có hai chủ tử là Úc Lượng và Đào di nương, thêm cả một tùy tùng và một bà tử, chỉ có bốn người, đủ để ở.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, nàng để lại ba trăm lượng bạc cho bọn họ mua đồ dùng.
Đào di nương siết chặt ngân phiếu, tiễn nàng ra ngoài, nước mắt doanh tròng, “Công chúa điện hạ, nô tỳ cảm ơn ngài thay lão gia.”
Úc Lượng không còn là tướng quân nữa, chỉ có thể gọi là lão gia.
Úc Vân Từ nhìn bụng bà ta, xem ra sau này cả nhà này sẽ do nàng nuôi sống rồi. Nếu không biết về thân thế của mình, có lẽ nàng sẽ chẳng quan tâm đến bọn họ.
Nhưng bây giờ…
Thôi, coi như là làm việc tốt đi.
“Không cần cảm ơn ta, sau này mấy người sống cho tốt, có việc gì thì đến Hầu phủ tìm ta.”
“Nô tỳ biết rồi ạ.”
Lên xe ngựa, Úc Vân Từ ngồi dựa vào thùng xe. Nghĩ nghĩ, nàng bảo phu xe quay đầu, khoan hãy về Hầu phủ, đến Khuông gia trước.
Cửa nhà Khuông gia vô cùng yên tĩnh, cửa lớn theo phong cách cổ xưa vẫn đóng chặt. Thải Thanh bước lên gõ cửa, báo danh hiệu, người gác cổng kinh ngạc mở to mắt, vội vàng mời vào.
Sau khi được báo tin, Khuông đại phu nhân vội vàng dìu Khuông lão phu nhân ra đón.
“Thần phụ tham kiến công chúa điện hạ.”
Úc Vân Từ đỡ bọn họ dậy, “Hai vị phu nhân hãy mau đứng lên, ta chỉ lén tới thăm một lát thôi, không cần thi lễ lớn như vậy.’
“Lễ không thể bỏ.”
Khuông lão phu nhân nói, sau đó đứng lên.
Nàng nhìn kỹ lại, Khuông lão phu nhân mặc bối tử(1) lụa trắng, trên người có mùi đàn hương, có lẽ là vừa từ Phật đường ra. Hình như bà đã già hơn lần trước gặp rất nhiều, cảm giác đau thương giữa mày càng nặng hơn.
- Một loại áo khoác ngoài.
Còn sắc mặt của Khuông đại phu nhân cũng trông rất mệt mỏi, quầng mắt tái xanh.
Cả Khuông gia ngập tràn một bầu không khí tịch mịch, còn nặng hơn lần trước.
Đứng phía sau Khuông đại phu nhân là hai nữ nhi Khuông Như Nguyệt và Khuông Như Ca, còn Khuông nhị phu nhân lại chẳng thấy đâu. Nếu nàng nhớ không nhầm, Khuông nhị phu nhân là cô nương của Trình gia.
Mắt nàng lóe lên, nàng không hỏi về Khuông nhị phu nhân. Chuyện của Trình Thế Vạn vừa xảy ra, người khó xử nhất là Khuông nhị phu nhân, một bên là nhà mẫu thân, một bên là nhà phu quân, nữ nhi đã xuất giá bị kẹp ở giữa, dù làm gì cũng không đúng.
Sau khi hàn huyên, nàng bảo Khuông lão phu nhân về nghỉ ngơi. Khuông lão phu nhân từ chối vài lần, thấy nàng nhiệt tình săn sóc bèn liên tục cảm ơn.
Lão phu nhân đi rồi, Khuông đại phu nhân chủ động nhắc đến Khuông nhị phu nhân.
Bởi vì Trình Thế Vạn vong ân phụ nghĩa nên Khuông lão phu nhân muốn hưu Khuông nhị phu nhân thay nhi tử. Khuông nhị phu nhân là cô nương của Trình gia, nhiều năm qua vẫn không tái giá.
Xảy ra chuyện như vậy, sự trung trinh của nàng ấy với trượng phu đã trở thành trò cười. Đêm qua nàng ấy treo cổ tự sát bằng một dải lụa trắng, để lại di thư, sinh ra là người của Khuông gia, chết đi là quỷ của Khuông gia.
Nửa đêm hạ nhân mới phát hiện nàng ấy đã chết. Di thư bị Khuông lão phu nhân xé tan thành từng mảnh ngay tại nơi đó, nói Khuông gia không có con dâu như vậy. Trời còn chưa sáng, thi thể đã bị Khuông gia đưa về Trình gia, còn thêm cả hưu thư.
Úc Vân Từ nhớ đến nữ nhân tuổi không lớn mà lại trầm lặng kia. Nàng hơi không đành lòng, kể ra thì nàng ấy cũng chỉ là vật hi sinh. Có lẽ lúc gả nàng ấy vào Khuông gia, Trình tư mã đã coi nàng ấy là đồ bỏ đi.
Nàng ấy đau khổ canh giữ ở Khuông gia, định là sau khi chết có thể hợp táng với trượng phu của mình, ai ngờ cuối cùng tất cả lại thành công cốc. Ngoài việc chết ra, có lẽ nàng ấy không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Khuông Như Nguyệt cúi đầu, lau nước mắt.
“Công chúa, những năm nay nhị thẩm vẫn luôn trông giữ ở nhà của nhị thúc. Người ấy tình sâu nghĩa nặng, người làm chất nữ là ta cũng bội phục. Nhưng Trình gia… tổ mẫu kiên quyết không chịu tha thứ cho người ấy…”
Thái độ của Khuông lão phu nhân rất kiên quyết, dù Khuông nhị phu nhân có chết rồi cũng không thể chiếm được cái danh con dâu của Khuông gia.
Cách làm của Khuông lão phu nhân rất hợp tình hợp lý, bà ấy mất phu quân, sau đó mất con. Sau khi nhi tử chết, quân công còn bị gia nô giấu đi, sao có thể không khiến bà ấy hận cơ chứ. Nhưng cuộc đời của Khuông nhị phu nhân cũng bi thảm, khiến người ta thổn thức.
Đều là những người số khổ, bởi vậy mà mới không đành lòng trách móc ai nặng nề, khiến người ta khổ sở hơn.
Ai đúng ai sai, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
“Có trách thì chỉ trách nàng ta là nữ nhi Trình gia, ai biết trước khi gả vào nhà chúng ta nàng ta có ý định gì?” Tính Khuông Như Ca hơi mạnh mẽ, nàng ấy hận Trình gia thấu xương.
Khuông đại phu nhân thở dài, nhìn hai nữ nhi.
“Nàng ấy cũng là người đáng thương thôi.”
Nghe vậy khóe mắt Khuông Như Ca đỏ lên, nàng ấy không nói gì nữa, quay đầu đi.
Người không phải cỏ cây, đâu ai có thể vô tình.
Lúc còn trên đời, Khuông nhị phu nhân đối xử với các nàng ấy rất tốt.
Đã là ân oán của đời trước rồi, Úc Vân Từ thật sự không biết nên khuyên bảo từ đâu. Nàng nhìn xung quanh một lát, hỏi: “Trình tư mã đúng là quá đáng, cướp quân công mà người ta đổi bằng lấy bằng máu, không thể tha thứ. Đúng rồi, Lý Sơn tướng quân còn có hậu duệ trên đời không?”
Nhìn như hỏi rất tùy ý, để giấu sự chột dạ mà nàng còn uống một ngụm trà.
“Làm khó công chúa có thể nhớ tới bọn họ, người nhà của Lý tướng quân vẫn luôn ở trong ngõ nhỏ gần Khuông gia. Bây giờ ngài ấy đã được rửa sạch mối oan, lại được phong làm An Nam tướng quân, trong cung và triều đình đều có phong thưởng, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể lộ diện rồi.”
Khuông đại phu nhân đáp, trong mắt có vẻ vui mừng.
Cái chén trong tay Úc Vân Từ suýt thì rơi xuống, mi nàng chớp chớp. Tuy đã nghĩ về khả năng này, nhưng lúc thật sự nghe thấy vẫn cảm thấy rất buồn bã.
Thậm chí cảm thấy ngực bắt đầu xót xa.
“Thê tử và con của ngài ấy là người thế nào?”
Khuông đại phu nhân không nghĩ nhiều, công chúa là người thiện lương, có lẽ là bất bình thay cho Lý Sơn nên mới hỏi nhiều mấy câu.
“Lý phu nhân từng là gia nô của Khuông gia, thật ra cả nhà bọn họ đã xóa bỏ nô tịch, nhưng ngài ấy không chịu đi. Sau đó tuổi dần tăng lên, mẫu thân cứ thúc giục mãi nên ngài ấy mới cáo lão về nhà. Ngài ấy có hai nhi tử một nữ nhi, một nhi tử tập võ, bây giờ đang làm việc ở Thuận thiên phủ. Nhi tử còn lại học văn, nhậm chức chưởng quầy ở Khuông gia. Nữ nhi cũng đã gả đi ở kinh thành, gia cảnh tạm được.”
“Vậy là tốt.” Nàng lẩm bẩm, trong lòng càng hụt hẫng.
“Chắc là Lý gia có tôn bối rồi đúng không?”
“Đúng, đại tôn tử của Lý gia cũng là một chưởng quầy của cửa hàng Khuông gia.”
Úc Vân Từ cúi đầu, nhấp một ngụm trà. Có phải trà Khuông gia pha quá đặc không, sao lại cảm thấy đắng chát thế này?
“Nếu công chúa muốn gặp bọn họ, thần phụ sẽ sai người qua đó truyền lời.”
Muốn gặp không?
Gặp rồi thì thế nào?
Nội tâm nàng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng sự ghen tuông vẫn chiếm thượng phong, nàng gật đầu. “Thế cũng được, gặp đi.”
Khuông đại phu nhân lập tức sai người đến Lý gia, khoảng nửa canh giờ sau, liền thấy một lão phụ nhân sáu mươi đang được một thiếu nữ đỡ vào nhà.
“Thần phụ ( thần nữ) thỉnh an công chúa điện hạ.”
“Bình thân đi, mau ban ghế ngồi.”
Lý phu nhân tạ ân rồi nghiêng người ngồi xuống ghế.
Tóc bà đã bạc trắng, không có một sợi đen nào, lại được chải rất kỹ. Khuôn mặt khá tròn, thoạt nhìn hơi nhỏ hơn tuổi thực tế, có lẽ lúc trẻ là một nữ tử rất được yêu thích.
Còn bây giờ tuổi tác đã cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ lanh lẹ hiền họa trên gương mặt bà ấy.
Tâm sinh tướng, đây là một nữ nhân rộng lượng.
Thiếu nữ bên cạnh bà ấy là trưởng tôn nữ của Lý gia. Tuy ăn mặc mộc mạc nhưng gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt trong veo, vừa nhìn đã biết là người có gia giáo tốt.
Mắt nhìn của Hầu gia không tệ, Úc Vân Từ rầu rĩ nghĩ. Với tính hắn thì dù trước kia thân phận không cao, tiêu chuẩn nhìn người cũng sẽ không thay đổi, cho nên thê tử mà hắn chọn sẽ không kém.
Không biết sau khi sống lại hắn có thường xuyên đi thăm người nhà hay không.
Nàng rất khó tưởng tượng đến cảnh hắn và Lý phu nhân tuổi già đứng cùng nhau, bọn họ như người của hai thế giới. Nhưng dù vậy thì cũng khó để chối bỏ sự thật rằng hai người bọn họ đã từng là phu thê.
Huống chi bọn họ còn sinh ba người con.
Trái lại, nàng giống một người thứ ba.
Nghĩ vậy, sắc mặt nàng rất khó coi.
Lý phu nhân cho rằng nàng đang bày tỏ sự bất bình thay cho Lý gia nên càng kính trọng nàng hơn. Sau khi đi còn bảo cháu gái nhất định phải tôn trọng, hiếu kính công chúa.
Lý tiểu thư đồng ý với tổ mẫu, hai người đỡ nhau rời đi.
Lúc về Hầu phủ thì trời đã tối.
Úc Vân Từ hơi uể oải, không muốn làm gì cả. Càng là những chuyện không muốn nghĩ đến thì lại cứ liên tục xuất hiện trong đầu.
Rõ ràng nàng biết bây giờ mình mới là thê tử của Hầu gia, nhưng vì sao lòng vẫn buồn như vậy cơ chứ.
Lúc vào phòng, Cảnh Tu Huyền thấy đôi mắt nàng vô thần.
Hắn khẽ nhăn mày, nghe hạ nhân nói hôm nay đầu tiên nàng đi thu xếp cho Úc Lượng, sau đó đến Khuông gia. Vì sao lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ nghe được tin gì xấu?
Hắn ho nhẹ một tiếng, đánh thức nàng từ trong mạch suy nghĩ.
Nàng đứng dậy, bước lên đón hắn.
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”
Lông mi nàng rung rung, nàng nói: “Đang nghĩ đến chuyện của Khuông gia, hôm nay ta đến Khuông gia gặp phu nhân và cháu gái của Lý tướng quân.”
Nàng vừa nói vừa quan sát nét mặt của hắn. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, không hề thay đổi, hình như cũng chẳng kích động. Chẳng lẽ sau khi sống lại, hắn đã dứt bỏ quá khứ?
Nếu đã dứt bỏ thì vì sao vẫn còn nhớ rõ mối hận kiếp trước?
“Thật đáng tiếc cho Lý tướng quân, ngài nói xem, Trình Thế Vạn chỉ cướp quân công của ngài ấy thôi sao? Theo ta thấy, có khi đối phương đã lấy mạng ngài ấy cũng nên. Hầu gia, ngài nói xem có đúng không?”
Lúc này Cảnh Tu Huyền mới nghiêm túc nhìn nàng, nàng nói không sai.
Hắn đã nghi ngờ cái chết của Lý Sơn do Trình Thế Vạn nhúng tay vào. Nhưng sao nàng lại cảm thấy hứng thú với chuyện của Lý Sơn như vậy, chỉ là để bày tỏ sự bất bình thôi sao?
“Phải mà cũng không phải, ngoài Lý Sơn và Trình Thế Vạn ra thì không ai biết cả.”
Nàng rũ mắt, đang ám chỉ rằng không phải ngài là Lý Sơn sao, chính ngài còn không rõ à?
Thôi, hắn không muốn thừa nhận, nàng cần gì phải hỏi đến cùng. Ai cũng có sự riêng tư, huống chi là chuyện khó tin thế này. Không phải ai cũng muốn kể với người khác về lai lịch ly kỳ của mình.
Rõ ràng cảm xúc của nàng tụt xuống, hắn nhăn chặt mày hơn. Một chuyện gì đó đã xảy ra mà hắn không biết, bắt đầu từ hôm qua nàng đã không bình thường.
Sau khi lên giường, nàng nói mình rất buồn ngủ, vừa lên giường liền nghiêng người vào trong, không quấn quýt với hắn như mọi ngày. Nàng rất khó chịu, biết mình không nên như vậy.
Lý phu nhân đã là một lão nhân sáu mươi, nàng còn ghen với đối phương, đúng là chẳng ra làm sao, ngay cả nàng cũng phỉ nhổ chính bản thân mình, nhưng lại không quản được trái tim mình, chỉ có thể giận dỗi.
Mắt hắn sâu thẳm, hắn nghĩ thật kỹ lại về ngôn ngữ và hành vi của nàng. Tháo gỡ từng chữ, cân nhắc từng hành động.
Đột nhiên, đồng tử hắn co lại.
Hắn nghĩ, hình như mình đã biết nguyên nhân vì sao nàng lại khác thường rồi.