Nguyên Phối Của Hầu Gia - Trang 3
Chương 78
Ánh mắt hắn thâm thúy, lại trời sinh lạnh nhạt, lạnh lẽo như hồ tuyết đóng băng. Nàng có thể nhớ rõ khi mới gặp hắn, hắn rất lạnh nhạt, cách một trời một vực với hiện tại. Mà hiện giờ, ánh mắt kia rõ ràng là vực sâu băng giá, lại bắt đầu có độ ấm.
Nàng nhìn thẳng hắn, lòng cảm động và thoải mái. Hắn không để ý, xua tan thấp thỏm trong lòng nàng.
Hai người giao ánh mắt, càng giao càng chặt.
Từ khi hắn xuất hiện, Truyện Họa tránh ở trong góc như chim non. Nếu nàng ấy xem nhẹ vài người nằm trên mặt đất, còn có Thẩm Thiệu Lăng mặt không cam lòng, phẫn hận căm tức nhìn họ, tình cảnh này giống phu thê đưa tình, đánh yêu nhau.
“Với người làm nhiều việc ác, chết quá tiện, không biết tư vị sống không bằng chết như thế nào? Ta nghĩ Thẩm biểu ca nhất định đồng ý sống giống con chó, cũng không muốn có thân phận người chết.”
“Tiện…”
Thẩm Thiệu Lăng phun một chữ, cái chân đạp lên ngực lập tức tăng lực, lục phủ ngũ tạng của hắn bị đè, như muốn vỡ ra. Hắn phun một búng máu, nhưng cố nuốt xuống. Hắn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn người cao cao tại thượng.
Người nọ nhìn hắn như con kiến.
Hận ý nháy mắt chất đầy lồng ngực, những người này ỷ vào xuất thân mà khinh thường hắn. Bọn họ có năng lực gì chứ, chỉ biết đầu thai, sinh ra đã cao hơn người khác một bậc.
Vì sao? Hắn nhẫn nhục phụ trọng, trời cao tàn nhẫn với hắn như vậy?
Hắn phẫn nộ trừng mắt, ánh mắt bễ nghễ lạnh băng của đối phương chậm rãi hiện trào phúng, ủng đen thêu chỉ vàng đạp lên người giống cự thạch, ép hắn không thở nổi.
Hắn liều mạng thở dốc như con cá mất nước, nghe thanh âm không có bất luận cảm tình của người nọ. Thanh âm se lạnh, người ta sợ hãi.
“Sống không bằng chết? Thật ra không tồi.”
Sống không bằng chết, không cần chết thật.
Thẩm Thiệu Lăng biết mình không chết, đảo tròng mắt vài cái, ngã xuống đất bất động. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, chỉ cần hắn không chết, tin một ngày nào đó sẽ bắt những người này trả giá.
Úc Vân Từ cười khẩy, có phải họ Thẩm cho rằng còn có hy vọng không? Người này chưa tới phút cuối sẽ chưa thôi, cho rằng nàng lỡ một cơ hội giết hắn, còn lỡ cơ hội thứ hai.
Nàng duỗi tay, nói với Truyện Họa: “Đưa bình xanh kia cho ta.”
Truyện Họa theo lời, đưa cho nàng một bình sứ xanh nhỏ.
Ba chữ bình sứ xanh làm nàng nghĩ đến câu quảng cáo quen thuộc, có chút thất thần. Đủ loại chuyện của trước kia sẽ không đến nữa. Mấu chốt là nàng bắt lấy hạnh phúc trước mắt, sống ở thời không kỳ lạ này cho tốt.
Cho nên, nàng không thể chừa con rắn độc nào bị giấu trong cuộc sống đó.
Bình sứ xanh đựng thuốc viên, theo lời Liễu thần y, một khi thuốc vào cổ họng, lấy mất hồn, đục khoét xương cốt, cả đời khó quên mùi vị đó. Đương nhiên, chỉ là ý trên mặt chữ.
Liễu thần y có rất nhiều thuốc, hơn nữa thích nghiên cứu phát minh thuốc mới.
Có thuốc mới, tất nhiên phải có người thử thuốc mới. Nàng tin rằng có thể làm người thử thuốc của thần y, họ Thẩm nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Đương nhiên, đây cũng là ý trên mặt chữ.
“Hầu gia, lần này nếu không có thuốc của thần y, thiếp suýt trúng kế của Thành Thất. Để báo ân của thần y, có phải chúng ta nên làm gì không?”
Nàng nói tùy ý, hơi nhướng mày, Cảnh Tu Huyền liền hiểu ý nàng.
Ngón tay thon dài nhận bình sứ trong tay nàng, đổ một thuốc viên màu đen ra. Chân dùng lực, Thẩm Thiệu Lăng đau há miệng, cùng lúc đó, thứ gì đó rơi vào cổ họng.
“Các ngươi… Cho ta uống cái gì?”
Bình sứ trở lại tay Úc Vân Từ, nàng cẩn thận thu hồi.
Nàng lười nhìn Thẩm Thiệu Lăng, tin hắn nhanh chóng hiểu ý đã uống cái gì. Không biết hắn đau đớn sắp mất hết sức, có sám hối không?
Nàng nghĩ hắn sẽ không.
Nếu súc sinh thực sự có lương tri, sao lại trăm phương nghìn kế hại chết nguyên chủ vô tội trong sách. Hắn cũng sẽ không cùng Thành Thất liên thủ hại mình sau khi Phương thị chết.
Thành Thất?
Nàng thật không biết mẫu thân và Thành Thất rốt cuộc có thù hận thế nào, đủ để cho một bà dì ruột có huyết thống hạ độc thủ với cháu gái nhà ngoại như vậy.
Cách làm của Thành Thất đã khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng.
Nàng sẽ không nuông chiều nữa!
“Hầu gia, Thất di tốt của thiếp tính kế thiếp, nếu không đáp lễ, có phải có vẻ thiếp không biết lễ nghĩa?”
Úc Vân Từ lên tiếng ám chỉ.
Nàng rõ ràng trừ âm thầm giết chết Thành Thất, nếu không tạm thời không thể động đối phương.
Thành Thất dù có quậy phá, phía trên còn có Phạm thị và Lão thành quốc công. Có phụ có mẫu, sẽ có người bảo vệ. Nàng là cháu gái nhà ngoại, dù thân, sao có thể thân hơn nữ nhi ruột.
Đến lúc đó, chỉ lấy danh việc xấu trong nhà, đóng cửa giải quyết là xong.
Còn nữa, nàng cũng không thực chất bị tổn thương. Cho nên Phạm thị nhất định xin nàng tha thứ Thành Thất. Đối với Thành Thất, tất nhiên không thể như Thẩm Thiệu Lăng.
Mà là phương thức hữu ích hơn, quyết tuyệt hơn!
Nếu nàng không thể một lần dồn đối phương vào chỗ chết, chi bằng không làm gì cả.
Cảnh Tu Huyền nhìn lại đây, “Nàng muốn thế nào?”
Nàng có thể nhận ra hắn phát ra sát khí, sao nàng không muốn một đao giải quyết Thành Thất chứ.
“Chàng dẫn người này đi đi, thiếp đã có chủ trương.”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, ho khan một tiếng.
“Thùng thùng”
Thanh âm phát ra từ giường, khi nàng nghi hoặc, hắn đi qua, nhấc đệm chăn và ván giường. Dưới ván giường là một cái hố đen to.
Cửa động có một người, đúng là Tả Tứ.
Tả Tứ nhảy ra, hành lễ với nàng.
Thì ra gần đây Tả Tứ đi theo Thẩm Thiệu Lăng, phát hiện đối phương mua một tòa nhà, ngày đêm không ra khỏi cửa. Tòa nhà nằm trên đoạn đường không tồi, lấy năng lực của họ Thẩm, vốn mua không nổi.
Hắn lẻn vào, mới biết hiểu dụng ý của họ Thẩm.
Thẩm Thiệu Lăng một mình ở trong phòng đào mật đạo, không cần đào quá dài, không phí bao nhiêu ngày.
Mật đạo trong phòng Thành Thất thông với một phủ riêng nằm bên trái con đường Trường Tế, cách Quốc Công phủ một con đường, nghe nói gian nhà kia là căn nhà đại quan quý nhân nào đó nuôi dưỡng ngoại phòng trong kinh thành.
Mà Thẩm Thiệu Lăng mua căn nhà đó, bên cạnh căn nhà này.
Thẩm Thiệu Lăng chỉ cần đào ra một đoạn ngắn, liên thông lên là được.
Úc Vân Từ biết ở cổ đại có mật thất và mật đạo, không ngờ trong vòng một ngày đã nhìn thấy hết. Hơn nữa hai đồ này được chuẩn bị cho nàng.
Nàng tin nếu nàng thật sự hôn mê, chỉ sợ sẽ bị họ Thẩm mang khỏi mật đạo, nói không chừng Vệ tiểu thư cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mà Thành biểu muội khẳng định sẽ không sao. Nhiều nhất là bị nhốt trong chốc lát, Thành Thất sẽ tự nhân cơ hội thả nàng ấy ra.
Thật là ý kiến hay!
Thành Thất hại nàng, phí không ít tâm tư.
Chỉ sợ đến lúc đó, mình vẫn không chạy thoát vận mệnh trong truyện của nguyên chủ, chết ở bên ngoài một cách lặng lẽ. Nàng còn chịu thanh danh bỏ trốn cùng một kẻ khác, không còn trong trắng, vĩnh viễn đeo cái danh dơ bẩn.
Nàng nghĩ đến đây, mắt không có độ ấm.
Cái chết quá hời cho hai người!
Thẩm Thiệu Lăng còn thấy may mắn, bắt đầu cảm thấy không thích hợp, xương cốt giống có rất nhiều sâu cắn hắn. Lúc đầu hắn còn có thể chịu đựng, sâu dần dần càng dày đặc, hắn nhịn không được kêu đau.
Tả Tứ xuất hiện, đập ngất hắn, được chủ tử ra hiệu, kéo hắn vào mật đạo giống kéo con chó chết.
“Nàng cẩn thận chút.”
Cảnh Tu Huyền dặn dò, vén áo đi vào mật đạo.
“Hầu gia, nơi đó thông nơi nào?”
Nàng tò mò hỏi, không biết đầu khác mật đạo là chỗ nào. Hầu gia bọn họ đi ra ngoài, có gặp nguy hiểm không?
Con ngươi Cảnh Tu Huyền sâu thẳm, hắn nhìn về mật đạo tối tăm.
“Một căn nhà lớn, tạm không có người ở.”
Nàng “À” một tiếng, nhìn hắn đứng ở cửa động, để lại ván giường.
Ván giường được để lại, Truyện Họa tiến lên, nhanh chóng sửa sang đệm chăn. Mọi thứ nhìn ổn, hết thảy khôi phục như thường.
“Phu nhân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
Úc Vân Từ sửa tóc, té xuống bên Vệ Thanh Anh. Nàng lại lấy một bình sứ màu trắng, đưa cho nàng ấy. Nàng ấy lập tức hiểu ý, thả vào mũi mấy người ngã xuống đất. Nàng ấy làm xong, ngã xuống cạnh nha đầu bên trái Vệ Thanh Anh
Chỉ trong chốc lát, Thành Ngọc Anh lên tiếng, vỗ đầu ngồi dậy.
Thành Ngọc Anh vừa thấy cảnh, vô cùng hoảng sợ.
Nàng ấy đầu tiên lay tỉnh nha đầu của nàng ấy, lại lay tỉnh Úc Vân Từ, “Biểu tỷ, tỷ dậy đi…”
Úc Vân Từ mờ mịt mở mắt ra, “Anh biểu muội…”
“Vân Từ biểu tỷ, chúng ta ở nơi nào?” Thành Ngọc Anh hỏi, hơi hoảng sợ.
Lúc này, Vệ Thanh Anh và nha đầu còn có Truyện Họa đều bị nha đầu của Thành Ngọc Anh lay tỉnh, mấy người nhìn nhau, không biết đang ở nơi nào.
Gian phòng tối này không có cửa sổ, hẳn có gió, không biết gió từ đâu tới đây, lay động ánh nến trên bàn.
“Nơi này…”
Vệ Thanh Anh hỏi, không khỏi run lên. Lần trước Vệ Thanh Anh ở Ngọc Trinh Quan trải qua chuyện quá mức ghê rợn, thậm chí không lưỡng lự, nghĩ đến có phải lần nữa bị người ta hãm hại không.
Vệ Thanh Anh nhìn quần áo hoàn hảo trên người mấy người, thở nhẹ nhõm.
“Cảnh phu nhân, chúng ta ở nơi nào?”
Úc Vân Từ lắc đầu, “Ta không biết, ta chỉ biết chúng ta ở trong phòng của Thất di, hình như sắp đi, kết quả…”
Nàng nhắc chuyện này, Thành Ngọc Anh và Vệ Thanh Anh đều nhớ ra.
“Nguyên Trinh tiên cô có vấn đề!” Thành Ngọc Anh kêu lên.
Vệ Thanh Anh cụp mắt, đâu chỉ Nguyên Trinh tiên cô có vấn đề. Kẻ chân chính sau màn hẳn là Thành Thất, tâm tính Thành Thất âm trầm, không đạt mục đích, thề không bỏ qua.
Đều là nàng ấy liên luỵ Cảnh phu nhân và Thành tiểu thư.
Nàng ấy áy náy, lại không biết bắt đầu tạ lỗi từ nơi nào.
Lúc này bên ngoài, đúng là lúc Phạm thị nghĩ thông suốt.
Sân này ban đầu là chỗ ở của trưởng nữ Thành Tịch Nhan. Tịch Nhan xuất giá, không, mười năm trước, Lăng Ba tiến vào. Ánh mắt già mà cơ trí của bà ta nặng nề, Bà ta lặng lẽ đánh giá cách bài trí trong phòng.
Ánh mắt của bà ta dừng ở bức tranh.
Bà ta quả nhiên nhìn thấy Nguyên Trinh khẩn trương.
Mà Băng Lan hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí mắt hưng phấn, ẩn chứa chờ mong.
Nghiệp chướng này……
Bà ta sai bà tử mời toàn bộ người không liên quan đi ra ngoài, bao gồm hạ nhân và thị vệ. Cuối cùng phòng chỉ có mấy chủ tử.
Triệu Hiển buồn bực, hành động của ngoại tổ mẫu chẳng lẽ có ẩn tình? Triệu Hiển thấy Phạm thị vốn ngồi, chậm rãi đứng lên, đến trước mặt Nguyên Trinh.
“Ngươi nói xem cơ quan của mật đạo ở nơi nào?”
Liễu thị hít một hơi, ý của mẹ chồng là phòng này có mật đạo. Một nữ tử khuê các sao có mật thất? Nàng ta khó tin nhìn mọi nơi, cũng không phát hiện chỗ không ổn.
Hiền Vương nghe hiểu ý, trách không được hắn không nhìn thấy ai đi ra ngoài, vì người còn ở trong phòng.
Nguyên Trinh hối hận, thật không nên ham bạc đáp ứng. Chuyện trước mắt đã thất bại, dù không tìm thấy người, Thành Quốc Công phu nhân và Hiền Vương điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Đạo quan của Thành Thất ở Giang Nam là đúng, nhưng Thành Thất và Nguyên Thanh tiên cô có qua lại.
Thành Thất ở Ngọc Trinh Quan gặp Nguyên Trinh. Lúc đó Thành Thất nhìn thấy sư phụ nương tìm là bà ta, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to. Hơn nữa Thành Thất vô tình phát hiện phòng có mật đạo, càng cảm thấy trời đang giúp mình.
Cho nên mới có kế hoạch hôm nay.
Kế hoạch vốn tỉ mỉ, trừ vướng bận tiểu nghiệt chủng.
Thành Thất nhìn Triệu Hiển, lạnh lùng cười.
Phạm thị cực thất vọng, sao nữ nhi biến thành dáng vẻ hiện giờ. Nàng ta hành sự to gan, vốn mặc kệ sự chết sống của Quốc Công phủ, nói câu mà bà ta không muốn thừa nhận, chỉ sợ nữ nhi một lòng kéo toàn bộ Quốc Công phủ chôn cùng nó.
“Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi không nói, ta hiện tại giết ngươi!”
Nguyên Trinh vừa nghe, sợ tới mức liên tục dập đầu.
Ngón tay chỉ bức tranh, Triệu Hiển lập tức tiến lên, kéo tranh xuống.
Hắn sờ dọc theo tường, không tìm được cơ quan.
Nụ cười trào phúng của Thành Thất nhiều hơn, qua lâu như vậy, dù họ tìm được mật thất lại thế nào, ván đã đóng thuyền. Nàng ta muốn nhìn xem họ khóc rống cầu xin, một lòng muốn chết.
“Băng Lan, muội mau nói cho đại tẩu biết rốt cuộc cơ quan ở nơi nào? Chất nữ của muội cũng không đắc tội muội, muội không đến mức không màng nó chứ?”
“Sao ta phải để tâm nó? Nó cũng không phải con ta kia mà?”
Liễu thị bị một câu của ta chặn họng, suýt không thở nổi.
Phạm thị không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Trinh. Nguyên Trinh lo cho tính mạng nên sốt ruột, bò qua mở mật thất.
Bức tường dời đi, người bên trong vội kêu to lên. Liễu thị nghe thanh âm của nữ nhi, không rảnh lo chuyện khác, vội vàng vọt vào. Liễu thị thấy tình hình, lòng bình phục.
Tuy nữ nhi kinh hoảng, có chút chật vật, nhưng tinh thần tạm được, hẳn không gặp chuyện gì.
Hơn nữa mật thất trừ vài vị cô nương, cũng không có những người khác.
“Anh tỷ nhi của ta, con đúng là muốn mạng của nương.” Liễu thị ôm nữ nhi khóc.
Thành Thất không nhúc nhích, không nghe tiếng thét chói tai và tiếng khóc của những người đó, cảm thấy không thích hợp. Thành Thất nhìn thấy họ ra, bình yên vô sự, mở to đôi mắt.
“Không thể nào, sao các ngươi không có việc gì được chứ?”
Phạm thị muốn giết nàng ta, cái gì mà gọi là không có việc gì được chứ? Chẳng lẽ nghiệt nữ này còn có chiêu tiếp theo?
“Tổ mẫu, nương, đều là người này.” Thành Ngọc Anh chỉ vào Nguyên Trinh, “Bà ta làm chúng con ngất xỉu, nhốt chúng con vào mật thất. Người này bụng dạ khó lường, không biết đang có chiêu trò gì.”
Úc Vân Từ nhìn Thành Ngọc Anh.
Không hổ là đích trưởng tôn nữ của Quốc Công phủ, nàng mình đoán không sai, Thành Ngọc Anh nói những lời này có thể thành công tẩy trắng Thành Thất.
Mà Quốc Công phủ dùng một câu tin lầm kẻ khác, đẩy tội danh lên đầu Nguyên Trinh, việc này sẽ có thể có kết cục viên mãn.
Quả nhiên, Thành Thất phản ứng lại, chỉ vào Nguyên Trinh, “Sư phụ, đồ nhi luôn kính trọng sư phụ, vì sao sư phụ phải làm như thế?”
“Lớn mật cuồng đồ, dám tính kế Quốc Công phủ chúng ta, nhất định không thể nhẹ tha!”
Phạm thị lạnh giọng trách, Nguyên Trinh đảo tròng mắt, quỳ xuống đất dập đầu, “Xin lão phu nhân trách phạt, bần đạo nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Bần đạo nhìn thấy vài nữ đạo hữu rất có đạo duyên, nên mới ngưỡng mộ tài năng của họ. Bần đạo nhìn thấy mật thất là chỗ tu hành thích hợp nhất, có thể tĩnh tâm ngưng thần, vứt bỏ mọi phiền não tục vật trên thế gian. Bần đạo muốn điểm hóa họ, nên mới làm bậy. Bần đạo tuy hành sự bừa bãi, nhưng tốt bụng, xin lão phu nhân bớt giận.”
Úc Vân Từ thực sự muốn vỗ tay, bịa ra những chuyện ma quỷ này như sự thật. Nàng không sợ bà ta nói láo, sợ là sợ có người cố ý xem chuyện đó là thật.
Hiển nhiên, Phạm thị cố ý.
Cân nhắc lợi hại, tựa hồ cách nói của Nguyên Trinh có thể làm chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
“Ngươi là đạo cô, không biết đạo lý đối nhân xử thế. Cho dù ngươi thích tài năng của người khác nên sốt ruột, cũng không thể làm chuyện như thế với người khác. Họ không phải cô nương tầm thường, sao có thể để ngươi làm bậy!”
“Lão phu nhân giáo huấn đúng, bần đạo đã sai.”
“Nương, sư phụ của con ở trên núi, nào biết lễ tiết thế tục. Cho dù là nữ nhi, trước kia ở trong đạo quan cũng thường xuyên bị sư phụ nhốt trong mật đạo, một người học thuộc Đạo kinh.”
Thành Thất lên tiếng cầu xin cho Nguyên Trinh, lời nói còn mang theo trách cứ. Nàng ta trách Phạm thị không nên đưa nàng ta đi đạo quan, hại nàng ta chịu nhiều cực khổ như vậy.
Phạm thị đau lòng, trừng mắt nhìn Nguyên Trinh, nhìn Úc Vân Từ nói: “Từ tỷ nhi có bị dọa sợ không?”
Úc Vân Từ còn có thể nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
“Đều là ngoại tổ mẫu không tốt, nhất thời sơ suất, để cho các con chịu cực khổ rồi. Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, tiên cô tốt bụng nên mới gây ra chuyện xấu. Con là một đứa trẻ ngoan, nể mặt tổ mẫu, tha thứ Thất di của con đi.”
“Vân Từ biểu tỷ, tiểu cô cũng không hiểu rõ, đều là Nguyên Trinh tiên cô gây ra chuyện này. Chúng ta chỉ xem như ngủ một giấc trong mật thất, tỷ cũng đừng tức giận nữa.”
Nàng ấy nói đến đây, nếu Úc Vân Từ còn không bỏ, sẽ không biết điều cỡ nào.
Nàng cúi đầu, lòng phức tạp.
Cũng may, nàng đã có được thứ muốn có, thân tình gì đó, nàng thật sự không cần cưỡng cầu.
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu.
Phạm thị, Liễu thị, Thành Ngọc Anh đều tha thiết nhìn nàng, một bên Hiền Vương cau mày, tựa hồ có chút khó hiểu.
Vệ Thanh Anh bị mọi người xem nhẹ.
Phạm thị chớp mắt, nhìn thấy nàng ấy, lập tức nhìn chằm chằm nàng ấy, nói: “Vệ cô nương hôm nay bị dọa, Quốc Công phủ sẽ chuẩn bị lễ mọn an ủi cô nương.”
Liễu thị thu được ánh mắt của mẹ chồng, mời Vệ Thanh Anh đi ra ngoài, hơn nữa dặn dò nàng ấy rời khỏi đây không thể nói bậy. Liễu thị được đối phương bảo đảm, hài lòng, một cô nương gia đình bình dân cũng không dám ở bên ngoài nói bậy.
Họ như vậy, Úc Vân Từ chỉ cảm thấy tâm lạnh, không biết vì mình hay vì nguyên chủ.
Nàng từ nhỏ không có duyên với người thân, không trông mong quá nhiều vào tình thân. Nàng vốn tưởng rằng cho dù Quốc Công phủ vô dụng, còn xem như một chỗ dựa. Nàng nào biết rằng nàng chỉ có địa vị nhẹ như thế trong mắt người khác.
Nàng cũng không thất vọng và khổ sở, chỉ có chút thổn thức.
“Chỉ là hiểu lầm, nếu con tính toán nữa, có vẻ không biết suy nghĩ cho đại cục. Từ nhỏ con đã không được tin tưởng, kế mẫu không hiền lành, con biết rõ việc xấu xa trong hậu trạch, nhưng cũng không có nghĩa có thể nhìn chúng diễn ra. Từ nhỏ con đã biết, trừ dựa vào bản thân trên thế gian này, không ai có thể bảo vệ con được nữa. Cho dù con đi nhầm một bước nhỏ, cũng có thể vạn kiếp bất phục, đây là lý do con hành sự cẩn thận. Con mong ngoại tổ mẫu tổ mẫu tha thứ con cẩn thận, cửa lớn của Quốc Công phủ, con sợ không dám đến nữa, cáo từ tại đây!”
Nàng nói xong, dẫn Truyện Họa rời đi.
Sắc mặt Phạm thị xanh mét, lần đầu tiên trong cuộc đời bị ta người không nể mặt, lại còn không thể phát tác.
Hiền Vương cáo từ, trước khi đi, nói một câu, “Giấu đầu lòi đuôi, đừng cho rằng người khác ngốc, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hắn nói xong, lại một lần làm Phạm thị tức giận.
Phạm thị hít sâu một hơi, âm trầm nhìn Thành Thất và Nguyên Trinh.
“Nguyên Trinh tiên cô ra ngoài lâu rồi, nên về núi rồi.”
Nguyên Trinh bị lạnh lùng trong lời nói của nàng ta trấn áp, còn chưa kịp xin tha, đã bị bịt mồm kéo đi.
Mà Thành Thất, trong mắt không có sợ hãi, ngược lại khiêu khích, “Nương hà tất tức giận, không biết đại tỷ dạy con như thế nào, có thể dạy ra một nữ nhi không biết tôn ti trật tự như thế?”
Phạm thị tức điên, “Đại tỷ của ngươi sớm qua đời, nàng ấy đi theo Phương thị, đương nhiên không có giáo dưỡng…”
“Hiện tại ta biết mình rốt cuộc giống ai. Ta còn không giống nương, mở miệng là nói dối, nghe như thật.”
Liễu thị biến sắc, vội nói: “Nương, Anh tỷ nhi bị dọa, con dâu dẫn nữ nhi về trước.”
Phạm thị gật đầu, ra lệnh bà tử đưa họ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Phòng chỉ có hai mẹ con.
“Nếu ngươi không quản được miệng mình, ta có thể tiễn ngươi đi một lần nữa.” Phạm thị uy hiếp Thành Thất, không nên đón nghiệt nữ này trở về.
Từ khi Băng Lan trở về, bà ta cảm thấy mọi việc không thuận.
“Không sao cả, nương không phải lần đầu tiên làm chuyện đưa nữ nhi vào hố lửa. Con chỉ muốn hỏi nương một câu, ngài lúc trước sao phải sinh con ra?”
Phạm thị bị hỏi, lùi lại một bước, đau khổ nhắm mắt lại.
Rất lâu sau đó, bà ta chậm rãi mở mắt, “Nếu ta sinh, đương nhiên nghe ta sắp xếp. Con an tâm đợi gả đi, nương sẽ mau chóng tìm một hộ gia đình tốt cho con.”
Thành Thất cười ha hả.
Người trong sạch?
Nàng ta là một nữ nhân hai mươi mấy lỡ thì, còn có thể tìm người trong sạch. Không phải kế thất cũng là kế thất, còn có một đống thứ tử và con cái, tính là người trong sạch gì?
Phạm thị bị nàng ta cười, sởn tóc gáy, hốt hoảng rời đi.
Bên kia Úc Vân Từ sắp ra cửa, gần lên kiệu, Vệ Thanh Anh chạy tới gọi nàng.
“Cảnh phu nhân, Thanh Anh mạo muội, có câu nói không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi.”
Úc Vân Từ dừng lại, nhìn nàng ấy với ánh mắt thân thiết.
Nàng ấy thấy ấm lòng, “Không biết có phải Thanh Anh nghĩ nhiều không, luôn cảm thấy việc hôm nay không đơn giản như vậy. Phu nhân có thân phận tôn quý, nếu có tiểu nhân có ý xấu… Nguyên Trinh tiên cô kia kỳ lạ, nhưng Thanh Anh lại cảm thấy Thành Thất tiểu thư không thích hợp, cho nên xin phu nhân sau này lưu tâm hơn, miễn mắc mưu người khác.”
Nàng ấy có thể nói lời này, có thể thấy đã gom rất nhiều dũng khí.
Úc Vân Từ biết nàng ấy gặp phải chuyện gì, gặp chuyện bất trắc còn có thể thiện tâm nhắc nhở người khác. Vệ cô nương có bản tính không tồi, khó trách Đình Sinh đồng ý ra tay giúp đỡ.
“Đa tạ nhắc nhở, lòng ta hiểu rõ. Nếu ngươi có thể nhìn ra không ổn, sau này càng phải hành sự cẩn thận, không có việc gì thì không cần ra cửa. Nếu ngươi gặp việc khó, có thể đi Hầu phủ tìm ta.”
Đôi mắt Vệ Thanh Anh ngấn nước, nàng ấy sợ nàng nhìn thấy, cúi đầu đồng ý.
Nàng nhìn thẳng hắn, lòng cảm động và thoải mái. Hắn không để ý, xua tan thấp thỏm trong lòng nàng.
Hai người giao ánh mắt, càng giao càng chặt.
Từ khi hắn xuất hiện, Truyện Họa tránh ở trong góc như chim non. Nếu nàng ấy xem nhẹ vài người nằm trên mặt đất, còn có Thẩm Thiệu Lăng mặt không cam lòng, phẫn hận căm tức nhìn họ, tình cảnh này giống phu thê đưa tình, đánh yêu nhau.
“Với người làm nhiều việc ác, chết quá tiện, không biết tư vị sống không bằng chết như thế nào? Ta nghĩ Thẩm biểu ca nhất định đồng ý sống giống con chó, cũng không muốn có thân phận người chết.”
“Tiện…”
Thẩm Thiệu Lăng phun một chữ, cái chân đạp lên ngực lập tức tăng lực, lục phủ ngũ tạng của hắn bị đè, như muốn vỡ ra. Hắn phun một búng máu, nhưng cố nuốt xuống. Hắn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn người cao cao tại thượng.
Người nọ nhìn hắn như con kiến.
Hận ý nháy mắt chất đầy lồng ngực, những người này ỷ vào xuất thân mà khinh thường hắn. Bọn họ có năng lực gì chứ, chỉ biết đầu thai, sinh ra đã cao hơn người khác một bậc.
Vì sao? Hắn nhẫn nhục phụ trọng, trời cao tàn nhẫn với hắn như vậy?
Hắn phẫn nộ trừng mắt, ánh mắt bễ nghễ lạnh băng của đối phương chậm rãi hiện trào phúng, ủng đen thêu chỉ vàng đạp lên người giống cự thạch, ép hắn không thở nổi.
Hắn liều mạng thở dốc như con cá mất nước, nghe thanh âm không có bất luận cảm tình của người nọ. Thanh âm se lạnh, người ta sợ hãi.
“Sống không bằng chết? Thật ra không tồi.”
Sống không bằng chết, không cần chết thật.
Thẩm Thiệu Lăng biết mình không chết, đảo tròng mắt vài cái, ngã xuống đất bất động. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, chỉ cần hắn không chết, tin một ngày nào đó sẽ bắt những người này trả giá.
Úc Vân Từ cười khẩy, có phải họ Thẩm cho rằng còn có hy vọng không? Người này chưa tới phút cuối sẽ chưa thôi, cho rằng nàng lỡ một cơ hội giết hắn, còn lỡ cơ hội thứ hai.
Nàng duỗi tay, nói với Truyện Họa: “Đưa bình xanh kia cho ta.”
Truyện Họa theo lời, đưa cho nàng một bình sứ xanh nhỏ.
Ba chữ bình sứ xanh làm nàng nghĩ đến câu quảng cáo quen thuộc, có chút thất thần. Đủ loại chuyện của trước kia sẽ không đến nữa. Mấu chốt là nàng bắt lấy hạnh phúc trước mắt, sống ở thời không kỳ lạ này cho tốt.
Cho nên, nàng không thể chừa con rắn độc nào bị giấu trong cuộc sống đó.
Bình sứ xanh đựng thuốc viên, theo lời Liễu thần y, một khi thuốc vào cổ họng, lấy mất hồn, đục khoét xương cốt, cả đời khó quên mùi vị đó. Đương nhiên, chỉ là ý trên mặt chữ.
Liễu thần y có rất nhiều thuốc, hơn nữa thích nghiên cứu phát minh thuốc mới.
Có thuốc mới, tất nhiên phải có người thử thuốc mới. Nàng tin rằng có thể làm người thử thuốc của thần y, họ Thẩm nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Đương nhiên, đây cũng là ý trên mặt chữ.
“Hầu gia, lần này nếu không có thuốc của thần y, thiếp suýt trúng kế của Thành Thất. Để báo ân của thần y, có phải chúng ta nên làm gì không?”
Nàng nói tùy ý, hơi nhướng mày, Cảnh Tu Huyền liền hiểu ý nàng.
Ngón tay thon dài nhận bình sứ trong tay nàng, đổ một thuốc viên màu đen ra. Chân dùng lực, Thẩm Thiệu Lăng đau há miệng, cùng lúc đó, thứ gì đó rơi vào cổ họng.
“Các ngươi… Cho ta uống cái gì?”
Bình sứ trở lại tay Úc Vân Từ, nàng cẩn thận thu hồi.
Nàng lười nhìn Thẩm Thiệu Lăng, tin hắn nhanh chóng hiểu ý đã uống cái gì. Không biết hắn đau đớn sắp mất hết sức, có sám hối không?
Nàng nghĩ hắn sẽ không.
Nếu súc sinh thực sự có lương tri, sao lại trăm phương nghìn kế hại chết nguyên chủ vô tội trong sách. Hắn cũng sẽ không cùng Thành Thất liên thủ hại mình sau khi Phương thị chết.
Thành Thất?
Nàng thật không biết mẫu thân và Thành Thất rốt cuộc có thù hận thế nào, đủ để cho một bà dì ruột có huyết thống hạ độc thủ với cháu gái nhà ngoại như vậy.
Cách làm của Thành Thất đã khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng.
Nàng sẽ không nuông chiều nữa!
“Hầu gia, Thất di tốt của thiếp tính kế thiếp, nếu không đáp lễ, có phải có vẻ thiếp không biết lễ nghĩa?”
Úc Vân Từ lên tiếng ám chỉ.
Nàng rõ ràng trừ âm thầm giết chết Thành Thất, nếu không tạm thời không thể động đối phương.
Thành Thất dù có quậy phá, phía trên còn có Phạm thị và Lão thành quốc công. Có phụ có mẫu, sẽ có người bảo vệ. Nàng là cháu gái nhà ngoại, dù thân, sao có thể thân hơn nữ nhi ruột.
Đến lúc đó, chỉ lấy danh việc xấu trong nhà, đóng cửa giải quyết là xong.
Còn nữa, nàng cũng không thực chất bị tổn thương. Cho nên Phạm thị nhất định xin nàng tha thứ Thành Thất. Đối với Thành Thất, tất nhiên không thể như Thẩm Thiệu Lăng.
Mà là phương thức hữu ích hơn, quyết tuyệt hơn!
Nếu nàng không thể một lần dồn đối phương vào chỗ chết, chi bằng không làm gì cả.
Cảnh Tu Huyền nhìn lại đây, “Nàng muốn thế nào?”
Nàng có thể nhận ra hắn phát ra sát khí, sao nàng không muốn một đao giải quyết Thành Thất chứ.
“Chàng dẫn người này đi đi, thiếp đã có chủ trương.”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, ho khan một tiếng.
“Thùng thùng”
Thanh âm phát ra từ giường, khi nàng nghi hoặc, hắn đi qua, nhấc đệm chăn và ván giường. Dưới ván giường là một cái hố đen to.
Cửa động có một người, đúng là Tả Tứ.
Tả Tứ nhảy ra, hành lễ với nàng.
Thì ra gần đây Tả Tứ đi theo Thẩm Thiệu Lăng, phát hiện đối phương mua một tòa nhà, ngày đêm không ra khỏi cửa. Tòa nhà nằm trên đoạn đường không tồi, lấy năng lực của họ Thẩm, vốn mua không nổi.
Hắn lẻn vào, mới biết hiểu dụng ý của họ Thẩm.
Thẩm Thiệu Lăng một mình ở trong phòng đào mật đạo, không cần đào quá dài, không phí bao nhiêu ngày.
Mật đạo trong phòng Thành Thất thông với một phủ riêng nằm bên trái con đường Trường Tế, cách Quốc Công phủ một con đường, nghe nói gian nhà kia là căn nhà đại quan quý nhân nào đó nuôi dưỡng ngoại phòng trong kinh thành.
Mà Thẩm Thiệu Lăng mua căn nhà đó, bên cạnh căn nhà này.
Thẩm Thiệu Lăng chỉ cần đào ra một đoạn ngắn, liên thông lên là được.
Úc Vân Từ biết ở cổ đại có mật thất và mật đạo, không ngờ trong vòng một ngày đã nhìn thấy hết. Hơn nữa hai đồ này được chuẩn bị cho nàng.
Nàng tin nếu nàng thật sự hôn mê, chỉ sợ sẽ bị họ Thẩm mang khỏi mật đạo, nói không chừng Vệ tiểu thư cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mà Thành biểu muội khẳng định sẽ không sao. Nhiều nhất là bị nhốt trong chốc lát, Thành Thất sẽ tự nhân cơ hội thả nàng ấy ra.
Thật là ý kiến hay!
Thành Thất hại nàng, phí không ít tâm tư.
Chỉ sợ đến lúc đó, mình vẫn không chạy thoát vận mệnh trong truyện của nguyên chủ, chết ở bên ngoài một cách lặng lẽ. Nàng còn chịu thanh danh bỏ trốn cùng một kẻ khác, không còn trong trắng, vĩnh viễn đeo cái danh dơ bẩn.
Nàng nghĩ đến đây, mắt không có độ ấm.
Cái chết quá hời cho hai người!
Thẩm Thiệu Lăng còn thấy may mắn, bắt đầu cảm thấy không thích hợp, xương cốt giống có rất nhiều sâu cắn hắn. Lúc đầu hắn còn có thể chịu đựng, sâu dần dần càng dày đặc, hắn nhịn không được kêu đau.
Tả Tứ xuất hiện, đập ngất hắn, được chủ tử ra hiệu, kéo hắn vào mật đạo giống kéo con chó chết.
“Nàng cẩn thận chút.”
Cảnh Tu Huyền dặn dò, vén áo đi vào mật đạo.
“Hầu gia, nơi đó thông nơi nào?”
Nàng tò mò hỏi, không biết đầu khác mật đạo là chỗ nào. Hầu gia bọn họ đi ra ngoài, có gặp nguy hiểm không?
Con ngươi Cảnh Tu Huyền sâu thẳm, hắn nhìn về mật đạo tối tăm.
“Một căn nhà lớn, tạm không có người ở.”
Nàng “À” một tiếng, nhìn hắn đứng ở cửa động, để lại ván giường.
Ván giường được để lại, Truyện Họa tiến lên, nhanh chóng sửa sang đệm chăn. Mọi thứ nhìn ổn, hết thảy khôi phục như thường.
“Phu nhân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
Úc Vân Từ sửa tóc, té xuống bên Vệ Thanh Anh. Nàng lại lấy một bình sứ màu trắng, đưa cho nàng ấy. Nàng ấy lập tức hiểu ý, thả vào mũi mấy người ngã xuống đất. Nàng ấy làm xong, ngã xuống cạnh nha đầu bên trái Vệ Thanh Anh
Chỉ trong chốc lát, Thành Ngọc Anh lên tiếng, vỗ đầu ngồi dậy.
Thành Ngọc Anh vừa thấy cảnh, vô cùng hoảng sợ.
Nàng ấy đầu tiên lay tỉnh nha đầu của nàng ấy, lại lay tỉnh Úc Vân Từ, “Biểu tỷ, tỷ dậy đi…”
Úc Vân Từ mờ mịt mở mắt ra, “Anh biểu muội…”
“Vân Từ biểu tỷ, chúng ta ở nơi nào?” Thành Ngọc Anh hỏi, hơi hoảng sợ.
Lúc này, Vệ Thanh Anh và nha đầu còn có Truyện Họa đều bị nha đầu của Thành Ngọc Anh lay tỉnh, mấy người nhìn nhau, không biết đang ở nơi nào.
Gian phòng tối này không có cửa sổ, hẳn có gió, không biết gió từ đâu tới đây, lay động ánh nến trên bàn.
“Nơi này…”
Vệ Thanh Anh hỏi, không khỏi run lên. Lần trước Vệ Thanh Anh ở Ngọc Trinh Quan trải qua chuyện quá mức ghê rợn, thậm chí không lưỡng lự, nghĩ đến có phải lần nữa bị người ta hãm hại không.
Vệ Thanh Anh nhìn quần áo hoàn hảo trên người mấy người, thở nhẹ nhõm.
“Cảnh phu nhân, chúng ta ở nơi nào?”
Úc Vân Từ lắc đầu, “Ta không biết, ta chỉ biết chúng ta ở trong phòng của Thất di, hình như sắp đi, kết quả…”
Nàng nhắc chuyện này, Thành Ngọc Anh và Vệ Thanh Anh đều nhớ ra.
“Nguyên Trinh tiên cô có vấn đề!” Thành Ngọc Anh kêu lên.
Vệ Thanh Anh cụp mắt, đâu chỉ Nguyên Trinh tiên cô có vấn đề. Kẻ chân chính sau màn hẳn là Thành Thất, tâm tính Thành Thất âm trầm, không đạt mục đích, thề không bỏ qua.
Đều là nàng ấy liên luỵ Cảnh phu nhân và Thành tiểu thư.
Nàng ấy áy náy, lại không biết bắt đầu tạ lỗi từ nơi nào.
Lúc này bên ngoài, đúng là lúc Phạm thị nghĩ thông suốt.
Sân này ban đầu là chỗ ở của trưởng nữ Thành Tịch Nhan. Tịch Nhan xuất giá, không, mười năm trước, Lăng Ba tiến vào. Ánh mắt già mà cơ trí của bà ta nặng nề, Bà ta lặng lẽ đánh giá cách bài trí trong phòng.
Ánh mắt của bà ta dừng ở bức tranh.
Bà ta quả nhiên nhìn thấy Nguyên Trinh khẩn trương.
Mà Băng Lan hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí mắt hưng phấn, ẩn chứa chờ mong.
Nghiệp chướng này……
Bà ta sai bà tử mời toàn bộ người không liên quan đi ra ngoài, bao gồm hạ nhân và thị vệ. Cuối cùng phòng chỉ có mấy chủ tử.
Triệu Hiển buồn bực, hành động của ngoại tổ mẫu chẳng lẽ có ẩn tình? Triệu Hiển thấy Phạm thị vốn ngồi, chậm rãi đứng lên, đến trước mặt Nguyên Trinh.
“Ngươi nói xem cơ quan của mật đạo ở nơi nào?”
Liễu thị hít một hơi, ý của mẹ chồng là phòng này có mật đạo. Một nữ tử khuê các sao có mật thất? Nàng ta khó tin nhìn mọi nơi, cũng không phát hiện chỗ không ổn.
Hiền Vương nghe hiểu ý, trách không được hắn không nhìn thấy ai đi ra ngoài, vì người còn ở trong phòng.
Nguyên Trinh hối hận, thật không nên ham bạc đáp ứng. Chuyện trước mắt đã thất bại, dù không tìm thấy người, Thành Quốc Công phu nhân và Hiền Vương điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Đạo quan của Thành Thất ở Giang Nam là đúng, nhưng Thành Thất và Nguyên Thanh tiên cô có qua lại.
Thành Thất ở Ngọc Trinh Quan gặp Nguyên Trinh. Lúc đó Thành Thất nhìn thấy sư phụ nương tìm là bà ta, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to. Hơn nữa Thành Thất vô tình phát hiện phòng có mật đạo, càng cảm thấy trời đang giúp mình.
Cho nên mới có kế hoạch hôm nay.
Kế hoạch vốn tỉ mỉ, trừ vướng bận tiểu nghiệt chủng.
Thành Thất nhìn Triệu Hiển, lạnh lùng cười.
Phạm thị cực thất vọng, sao nữ nhi biến thành dáng vẻ hiện giờ. Nàng ta hành sự to gan, vốn mặc kệ sự chết sống của Quốc Công phủ, nói câu mà bà ta không muốn thừa nhận, chỉ sợ nữ nhi một lòng kéo toàn bộ Quốc Công phủ chôn cùng nó.
“Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi không nói, ta hiện tại giết ngươi!”
Nguyên Trinh vừa nghe, sợ tới mức liên tục dập đầu.
Ngón tay chỉ bức tranh, Triệu Hiển lập tức tiến lên, kéo tranh xuống.
Hắn sờ dọc theo tường, không tìm được cơ quan.
Nụ cười trào phúng của Thành Thất nhiều hơn, qua lâu như vậy, dù họ tìm được mật thất lại thế nào, ván đã đóng thuyền. Nàng ta muốn nhìn xem họ khóc rống cầu xin, một lòng muốn chết.
“Băng Lan, muội mau nói cho đại tẩu biết rốt cuộc cơ quan ở nơi nào? Chất nữ của muội cũng không đắc tội muội, muội không đến mức không màng nó chứ?”
“Sao ta phải để tâm nó? Nó cũng không phải con ta kia mà?”
Liễu thị bị một câu của ta chặn họng, suýt không thở nổi.
Phạm thị không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Trinh. Nguyên Trinh lo cho tính mạng nên sốt ruột, bò qua mở mật thất.
Bức tường dời đi, người bên trong vội kêu to lên. Liễu thị nghe thanh âm của nữ nhi, không rảnh lo chuyện khác, vội vàng vọt vào. Liễu thị thấy tình hình, lòng bình phục.
Tuy nữ nhi kinh hoảng, có chút chật vật, nhưng tinh thần tạm được, hẳn không gặp chuyện gì.
Hơn nữa mật thất trừ vài vị cô nương, cũng không có những người khác.
“Anh tỷ nhi của ta, con đúng là muốn mạng của nương.” Liễu thị ôm nữ nhi khóc.
Thành Thất không nhúc nhích, không nghe tiếng thét chói tai và tiếng khóc của những người đó, cảm thấy không thích hợp. Thành Thất nhìn thấy họ ra, bình yên vô sự, mở to đôi mắt.
“Không thể nào, sao các ngươi không có việc gì được chứ?”
Phạm thị muốn giết nàng ta, cái gì mà gọi là không có việc gì được chứ? Chẳng lẽ nghiệt nữ này còn có chiêu tiếp theo?
“Tổ mẫu, nương, đều là người này.” Thành Ngọc Anh chỉ vào Nguyên Trinh, “Bà ta làm chúng con ngất xỉu, nhốt chúng con vào mật thất. Người này bụng dạ khó lường, không biết đang có chiêu trò gì.”
Úc Vân Từ nhìn Thành Ngọc Anh.
Không hổ là đích trưởng tôn nữ của Quốc Công phủ, nàng mình đoán không sai, Thành Ngọc Anh nói những lời này có thể thành công tẩy trắng Thành Thất.
Mà Quốc Công phủ dùng một câu tin lầm kẻ khác, đẩy tội danh lên đầu Nguyên Trinh, việc này sẽ có thể có kết cục viên mãn.
Quả nhiên, Thành Thất phản ứng lại, chỉ vào Nguyên Trinh, “Sư phụ, đồ nhi luôn kính trọng sư phụ, vì sao sư phụ phải làm như thế?”
“Lớn mật cuồng đồ, dám tính kế Quốc Công phủ chúng ta, nhất định không thể nhẹ tha!”
Phạm thị lạnh giọng trách, Nguyên Trinh đảo tròng mắt, quỳ xuống đất dập đầu, “Xin lão phu nhân trách phạt, bần đạo nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Bần đạo nhìn thấy vài nữ đạo hữu rất có đạo duyên, nên mới ngưỡng mộ tài năng của họ. Bần đạo nhìn thấy mật thất là chỗ tu hành thích hợp nhất, có thể tĩnh tâm ngưng thần, vứt bỏ mọi phiền não tục vật trên thế gian. Bần đạo muốn điểm hóa họ, nên mới làm bậy. Bần đạo tuy hành sự bừa bãi, nhưng tốt bụng, xin lão phu nhân bớt giận.”
Úc Vân Từ thực sự muốn vỗ tay, bịa ra những chuyện ma quỷ này như sự thật. Nàng không sợ bà ta nói láo, sợ là sợ có người cố ý xem chuyện đó là thật.
Hiển nhiên, Phạm thị cố ý.
Cân nhắc lợi hại, tựa hồ cách nói của Nguyên Trinh có thể làm chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
“Ngươi là đạo cô, không biết đạo lý đối nhân xử thế. Cho dù ngươi thích tài năng của người khác nên sốt ruột, cũng không thể làm chuyện như thế với người khác. Họ không phải cô nương tầm thường, sao có thể để ngươi làm bậy!”
“Lão phu nhân giáo huấn đúng, bần đạo đã sai.”
“Nương, sư phụ của con ở trên núi, nào biết lễ tiết thế tục. Cho dù là nữ nhi, trước kia ở trong đạo quan cũng thường xuyên bị sư phụ nhốt trong mật đạo, một người học thuộc Đạo kinh.”
Thành Thất lên tiếng cầu xin cho Nguyên Trinh, lời nói còn mang theo trách cứ. Nàng ta trách Phạm thị không nên đưa nàng ta đi đạo quan, hại nàng ta chịu nhiều cực khổ như vậy.
Phạm thị đau lòng, trừng mắt nhìn Nguyên Trinh, nhìn Úc Vân Từ nói: “Từ tỷ nhi có bị dọa sợ không?”
Úc Vân Từ còn có thể nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
“Đều là ngoại tổ mẫu không tốt, nhất thời sơ suất, để cho các con chịu cực khổ rồi. Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, tiên cô tốt bụng nên mới gây ra chuyện xấu. Con là một đứa trẻ ngoan, nể mặt tổ mẫu, tha thứ Thất di của con đi.”
“Vân Từ biểu tỷ, tiểu cô cũng không hiểu rõ, đều là Nguyên Trinh tiên cô gây ra chuyện này. Chúng ta chỉ xem như ngủ một giấc trong mật thất, tỷ cũng đừng tức giận nữa.”
Nàng ấy nói đến đây, nếu Úc Vân Từ còn không bỏ, sẽ không biết điều cỡ nào.
Nàng cúi đầu, lòng phức tạp.
Cũng may, nàng đã có được thứ muốn có, thân tình gì đó, nàng thật sự không cần cưỡng cầu.
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu.
Phạm thị, Liễu thị, Thành Ngọc Anh đều tha thiết nhìn nàng, một bên Hiền Vương cau mày, tựa hồ có chút khó hiểu.
Vệ Thanh Anh bị mọi người xem nhẹ.
Phạm thị chớp mắt, nhìn thấy nàng ấy, lập tức nhìn chằm chằm nàng ấy, nói: “Vệ cô nương hôm nay bị dọa, Quốc Công phủ sẽ chuẩn bị lễ mọn an ủi cô nương.”
Liễu thị thu được ánh mắt của mẹ chồng, mời Vệ Thanh Anh đi ra ngoài, hơn nữa dặn dò nàng ấy rời khỏi đây không thể nói bậy. Liễu thị được đối phương bảo đảm, hài lòng, một cô nương gia đình bình dân cũng không dám ở bên ngoài nói bậy.
Họ như vậy, Úc Vân Từ chỉ cảm thấy tâm lạnh, không biết vì mình hay vì nguyên chủ.
Nàng từ nhỏ không có duyên với người thân, không trông mong quá nhiều vào tình thân. Nàng vốn tưởng rằng cho dù Quốc Công phủ vô dụng, còn xem như một chỗ dựa. Nàng nào biết rằng nàng chỉ có địa vị nhẹ như thế trong mắt người khác.
Nàng cũng không thất vọng và khổ sở, chỉ có chút thổn thức.
“Chỉ là hiểu lầm, nếu con tính toán nữa, có vẻ không biết suy nghĩ cho đại cục. Từ nhỏ con đã không được tin tưởng, kế mẫu không hiền lành, con biết rõ việc xấu xa trong hậu trạch, nhưng cũng không có nghĩa có thể nhìn chúng diễn ra. Từ nhỏ con đã biết, trừ dựa vào bản thân trên thế gian này, không ai có thể bảo vệ con được nữa. Cho dù con đi nhầm một bước nhỏ, cũng có thể vạn kiếp bất phục, đây là lý do con hành sự cẩn thận. Con mong ngoại tổ mẫu tổ mẫu tha thứ con cẩn thận, cửa lớn của Quốc Công phủ, con sợ không dám đến nữa, cáo từ tại đây!”
Nàng nói xong, dẫn Truyện Họa rời đi.
Sắc mặt Phạm thị xanh mét, lần đầu tiên trong cuộc đời bị ta người không nể mặt, lại còn không thể phát tác.
Hiền Vương cáo từ, trước khi đi, nói một câu, “Giấu đầu lòi đuôi, đừng cho rằng người khác ngốc, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hắn nói xong, lại một lần làm Phạm thị tức giận.
Phạm thị hít sâu một hơi, âm trầm nhìn Thành Thất và Nguyên Trinh.
“Nguyên Trinh tiên cô ra ngoài lâu rồi, nên về núi rồi.”
Nguyên Trinh bị lạnh lùng trong lời nói của nàng ta trấn áp, còn chưa kịp xin tha, đã bị bịt mồm kéo đi.
Mà Thành Thất, trong mắt không có sợ hãi, ngược lại khiêu khích, “Nương hà tất tức giận, không biết đại tỷ dạy con như thế nào, có thể dạy ra một nữ nhi không biết tôn ti trật tự như thế?”
Phạm thị tức điên, “Đại tỷ của ngươi sớm qua đời, nàng ấy đi theo Phương thị, đương nhiên không có giáo dưỡng…”
“Hiện tại ta biết mình rốt cuộc giống ai. Ta còn không giống nương, mở miệng là nói dối, nghe như thật.”
Liễu thị biến sắc, vội nói: “Nương, Anh tỷ nhi bị dọa, con dâu dẫn nữ nhi về trước.”
Phạm thị gật đầu, ra lệnh bà tử đưa họ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Phòng chỉ có hai mẹ con.
“Nếu ngươi không quản được miệng mình, ta có thể tiễn ngươi đi một lần nữa.” Phạm thị uy hiếp Thành Thất, không nên đón nghiệt nữ này trở về.
Từ khi Băng Lan trở về, bà ta cảm thấy mọi việc không thuận.
“Không sao cả, nương không phải lần đầu tiên làm chuyện đưa nữ nhi vào hố lửa. Con chỉ muốn hỏi nương một câu, ngài lúc trước sao phải sinh con ra?”
Phạm thị bị hỏi, lùi lại một bước, đau khổ nhắm mắt lại.
Rất lâu sau đó, bà ta chậm rãi mở mắt, “Nếu ta sinh, đương nhiên nghe ta sắp xếp. Con an tâm đợi gả đi, nương sẽ mau chóng tìm một hộ gia đình tốt cho con.”
Thành Thất cười ha hả.
Người trong sạch?
Nàng ta là một nữ nhân hai mươi mấy lỡ thì, còn có thể tìm người trong sạch. Không phải kế thất cũng là kế thất, còn có một đống thứ tử và con cái, tính là người trong sạch gì?
Phạm thị bị nàng ta cười, sởn tóc gáy, hốt hoảng rời đi.
Bên kia Úc Vân Từ sắp ra cửa, gần lên kiệu, Vệ Thanh Anh chạy tới gọi nàng.
“Cảnh phu nhân, Thanh Anh mạo muội, có câu nói không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi.”
Úc Vân Từ dừng lại, nhìn nàng ấy với ánh mắt thân thiết.
Nàng ấy thấy ấm lòng, “Không biết có phải Thanh Anh nghĩ nhiều không, luôn cảm thấy việc hôm nay không đơn giản như vậy. Phu nhân có thân phận tôn quý, nếu có tiểu nhân có ý xấu… Nguyên Trinh tiên cô kia kỳ lạ, nhưng Thanh Anh lại cảm thấy Thành Thất tiểu thư không thích hợp, cho nên xin phu nhân sau này lưu tâm hơn, miễn mắc mưu người khác.”
Nàng ấy có thể nói lời này, có thể thấy đã gom rất nhiều dũng khí.
Úc Vân Từ biết nàng ấy gặp phải chuyện gì, gặp chuyện bất trắc còn có thể thiện tâm nhắc nhở người khác. Vệ cô nương có bản tính không tồi, khó trách Đình Sinh đồng ý ra tay giúp đỡ.
“Đa tạ nhắc nhở, lòng ta hiểu rõ. Nếu ngươi có thể nhìn ra không ổn, sau này càng phải hành sự cẩn thận, không có việc gì thì không cần ra cửa. Nếu ngươi gặp việc khó, có thể đi Hầu phủ tìm ta.”
Đôi mắt Vệ Thanh Anh ngấn nước, nàng ấy sợ nàng nhìn thấy, cúi đầu đồng ý.