Nguyên Phối Của Hầu Gia - Trang 3
Chương 37
Phương Thái Hậu tuổi trẻ hơn Thành Thái Hậu rất nhiều, hơn nữa còn có khí chất mảnh mai chỉ của con gái Phương gia nên khuôn mặt bà trẻ hơn rất nhiều.
Từ trước đến nay trong cung đều là ngươi giám thị ta, ta giám thị ngươi. Đặc biệt là giữa hai cung Thái Hậu, có thể nói là đối chọi gay gắt. Chuyện xảy ra ở cung điện Thành Thái Hậu đã sớm có người chạy tới bẩm báo cho Phương Thái Hậu.
Bà ngồi đó, cơn giận trong lòng toàn bộ đều hiện trên mặt.
Lúc Đức phi cùng An phi tiến vào điện liền cảm giác được không khí kỳ lạ.
Phương Thái Hậu vốn có xuất thân nghèo khó, lòng dạ tâm cơ gì đó đều là sau khi tiến cung mới học được một ít. Nếu không phải là có công sinh còn thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nếu là người thông minh thì lúc này đáng lẽ phải tỏ vẻ không có chuyện gì. Cho dù trong lòng hận thì trên mặt cũng không thể lộ ra nửa phần. Nhưng bà lại ngược lại, chỉ kém không nhìn An phi ra được một lỗ thủng.
An phi cứ thế mà đứng, giống như một người không có chuyện gì.
Phương Thái Hậu suy nghĩ trong bụng nửa ngày nhưng cũng không tìm ra được chỗ để trách phạt nàng, còn tự mình tức giận tới khó thở, lửa giận xông thẳng lên đầu, thái dương nhói đau.
Cuối cùng nghẹn nửa ngày bà mới phun ra được một câu: “Hôm nay ngươi dùng loại son phấn gì vậy, sao lại xông mũi thế?”
“Là lỗi của thần thiếp, bây giờ thần thiếp liền trở về rửa sạch thay quần áo ạ.”
Nói xong thì An phi hành lễ một cái, dáng vẻ thướt tha cáo lui sí.
Hành động này lại làm cho Phương Thái Hậu tức giận tới ngã ngửa, nhưng lời là do bà nói ra, cũng không dễ gọi người trở về. Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, âm thầm tức giận.
Lương phi không có tới, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, đã sớm cáo ốm trốn về trong cung của mình rồi.
Cũng may Đức phi có một đôi mắt sống, nói vài câu dễ nghe, dỗ cho Phương Thái Hậu hoà hoãn sắc mặt, bà nói chuyện với bọn họ một hồi rồi để cho bọn họ lui xuống.
An phi trở lại trong cung điện của mình, tâm phúc Thành ma ma hầu hạ nàng thay đổi sang thường phục để thoải mái một chút, sau đó lại đỡ nàng lên.., mang lên chút trái cây rồi pha chút trà mới.
“Nương nương, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có cần nằm nghỉ trong chốc lát không?”
“Không cần, gần đây Hiền Vương làm cái gì?”
Thành ma ma đặt hai tay ở giữa bụng, cong eo rồi báo cáo lại hết những chuyện Hiền vương làm gần đây một lần. Cuối cùng còn nói một câu: “Hôm kia điện hạ đi phủ Thành Quốc Công, nghe Tiểu Hỉ Tử nói, điện hạ hình như gặp phải phu nhân Cảnh An Hầu, còn cõng người ta trong chốc lát. Nhưng bọn họ cách khá xa nên không biết điện hạ với Cảnh phu nhân nói gì đó, chỉ biết sau khi điện hạ rời khỏi phủ Quốc công đã đi dạo khắp phố.”
An phi mày liễu khẽ nhăn, tình tình của Hiển Nhi không phải sẽ tuỳ ý thân với người khác, làm sao mới một ngày lại thân với nàng ta như thế được?
“Mấy ngày hôm trước bọn họ có đến thôn trang, có phải là ở chung không tồi?”
“Chuyện này thật không có ạ, Tiểu Hỉ Tử nói bởi vì Cảnh An Hầu cũng ở, nam nữ đều chia bàn ăn. Điện hạ cùng Cảnh phu nhân chỉ gặp nhau chào một cái, bất quá hình như Khuông thiếu gia rất thích Cảnh phu nhân. Nô tỳ nghĩ, có phải là điện hạ bởi vì Khuông thiếu gia nên mới nhìn Cảnh phu nhân bằng con mắt khác?”
An phi suy tư trong chốc lát, rũ xuống đôi mắt không nói nữa. Nàng bóp một miếng điểm tâm, ngón tay mảnh khảnh ưu nhã mà đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng dính bên môi, hé miệng nhỏ ăn từng miếng, chậm rãi nhai ba cái.
Thành ma ma hầu hạ nàng nhiều năm, chuyện này là ngày ngày đều thấy nhưng vẫn bị tư thái xinh đẹp của nàng hấp dẫn.
Động tác giống như vậy, người khác làm cũng không đẹp giống như nương nương. Nương nương giơ tay nhấc chân đều là khí độ hồn nhiên thiên thành, người khác muốn mô phỏng lại cũng mô phỏng không được.
Chẳng trách nhiều năm qua bệ hạ vẫn mãi ân sủng không suy.
Bà đang suy nghĩ thì chợt nghe được cung nhân bên ngoài lớn tiếng báo: “Bệ hạ giá đáo!”
An phi vừa nghe liền buông miếng điểm tâm vừa ăn được một nửa trong tay, nhẹ dùng khăn lau khoé miệng một chút. Sau đó chỉnh lại tóc mai cùng váy áo rồi chậm rãi đi ra ngoài nghênh đón.
Chính Khang đế tự mình đỡ nàng dậy, cùng nhau đi vào điện trong.
“Vừa rồi ái phi đang làm gì vậy?”
Môi đỏ của An phi chu lên hướng điểm tâm ở trên bàn: “Đang ăn điểm tâm.”
Chính Khang đế ngoài ở bên cạnh cái bàn, tuỳ ý mà ngắt nửa miếng điểm tâm kia bỏ vào trong miệng.
“Bệ hạ…...thần thiếp dùng miếng đó rồi……” Sắc mặt của An phi đỏ bừng, giống như vừa xấu hổ còn vừa bực bội.
“Ái phi dùng rồi, trẫm mới cảm thấy nó thơm ngọt lạ kỳ.” Chính Khang đế vừa nói, trong mắt xẹt qua một tia u quang. “Hôm nay nghe các ngươi nhắc tới phu nhân của Cảnh An Hầu, trẫm nhớ rõ, Cảnh An hầu đại hôn chắc là chưa tới ba tháng đi?”
“Hình như là vậy.”
An phi trả lời, ngữ khí khinh thường.
Chính Khang đế cười rộ lên, kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình: “Ái phi cần gì khẩn trương như thế, việc hôm nay trẫm rõ ràng trong lòng. Không phải ái phi muốn chọc chuyện mà là Phương gia thật sự làm chuyện quá đáng.”
“Bệ hạ yêu quý thần thiếp, thần thiếp hổ thẹn. Bởi vì những vật tiền tài này đó mà làm cho người trong thiên hạ nhìn đủ trò cười. Liền coi như Cảnh An hầu phu nhân có lý thì những hành vi đó thật sự không thoả đáng. Nếu không ngày khác thần thiếp triệu nàng vào cung để dạy dỗ cẩn thận một phen, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
An phi vừa nói, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt của Chính Khang đế càng thêm sâu thẳm: “Ái phi nói có lý, trẫm ngẫu nhiên nghe được người ta nhắc tới, nói nàng lớn lên giống ngươi, vừa lúc nhìn xem rốt cuộc là giống nhau cỡ nào.”
An phi rũ mắt, nhẹ lẩm bẩm: “Nếu là giống thần thiếp, vậy còn phải nhìn xem xem.”
Ý trong lời là, nếu nàng lớn lên giống Úc Lượng, vậy thì chướng mắt rồi.
Mà bộ trang sức vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý kia, dựa theo phân phó của Chính Khang đế. Do cung nhân đưa đi ra ngoài cung, một đường đưa đến Cảnh An phủ, giao lại trong tay Úc Vân Từ.
Úc Vân Từ cho rằng bản thân nghe nhầm, không dám tin tưởng mà nhìn hộp gấm chuyển giao tới tay nàng. Không phải là bị Phương thị giấu đi sao, sao lại liên quan tới trong cung rồi?’
“Bộ trang sức này thật sự là được đưa ra từ trong cung sao, sao nó lại ở trong cung?”
Cảnh Tu Huyền tựa vào ghế thái sự, nhạt nhẽo liếc nàng một cái: “Chính là như vậy, món này ở trong cung của Lương phi nương nương.”
Lương phi nương nương?
Nàng thầm nghĩ ở trong lòng, vị Lương phi nương nương này hẳn là cô nương của Phương gia đi. Phương thị cũng thật là đủ to gan, vậy mà dám đem đồ của nguyên phối hiến cho nương nương trong cung. Cũng khó trách, Phương thị lúc trước là nhất định nguyên chủ sẽ chết tha hương nên mới dám kiêu căng như thế.
“Chuẩn bị cho tốt, nếu là ta đoán không sai, mấy ngày gần đây sẽ triệu nàng tiến cung.”
Hắn tuỳ ý mà nói, làm nàng cả kinh kinh hoàng trong lòng.
Tiến cung?
Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới.
Lại nghĩa, lấy thân phận hiện tại của nàng, phu nhân của một hầu phủ, nếu là trong cũng có chuyện gì lớn thì tất nhiên sẽ triệu tập nàng. Chỉ là đi xem một chút trước, Thành Thái Hậu và mẫu phi của Hiền Vương muốn gặp nàng thì hẳn sẽ không khó xử nàng.
“Ừm.”
Nàng đáp lời, nhẹ nhàng mở ra hộp gấm trong tay, đồ trang sức trong hộp gấm rất là tinh mỹ. May mà ngày hôm qua nàng đã thấy quá nhiều thứ tốt nên hiện tại đã có chút bình tĩnh.
Bộ trang sức này nghe nói là do thợ trong cung tạo ra, thủ công cùng với khắc hoa đều cực kỳ tinh xảo.
“Nghe nói vật này ấn ký tên húy của mẹ nàng, cho nên mới bị nhận ra.”
“Nàng tên gọi là gì?”
“Tịch Nhan.”
Trong lòng nàng nỉ non hai chữ này, tên thật đẹp, nói vậy người cũng là rất đẹp đi. Chỉ là ngụ ý của hoa này không tốt, Tịch Nhan Tịch Nhan, nở muộn lại điêu tàn sớm.
Đúng là ăn khớp với cuộc đời của mẹ ruột nguyên chủ.
Đóng lại hộp gấm, nghĩ tới bản thân hiện tại là kẻ có tiền. Nhớ tới ngày ấy ở Thành Quốc công phủ, Hiền Vương điện hạ có nhắc tới chuyện sắp đến sinh nhật Khuông Đình Sinh rồi, nàng không biết bản thân có nên tặng một phần lễ tới hay không?
“Hầu gia, ta nghe Hiền Vương điện hạ nhắc tới, qua hai này nữa là tới sinh nhật của Đình Sinh. Ngài nói, ta có phải là nên chuẩn bị một phần lễ gửi tới Khuông gia không?”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng một cái, đạm nhiên nói: “Tuỳ nàng.”
“Để ta xem rồi làm.”
Nàng cân nhắc một hồi, nhớ rõ trong mấy thứ ngày hôm qua có một nghiên mực thượng hạng, chẳng bằng đưa cho Khuông Đình Sinh cái đó đi. Không hiểu sao mỹ thiếu niên kia luôn làm nàng cảm thấy đau lòng, bả vai gầy yếu vậy mà phải khiêng trách nhiệm nặng như thế.
“Bây giờ nam tử Khuông gia tử trận hết rồi, chỉ còn một phòng nữ quyến cùng với một nam đinh là Đình Sinh. Không biết các nam nhân anh dũng chết trận của Khuông gia có nghĩ tới không, nhưng bọn họ chết lừng lẫy như thế, để lại hết tất cả bi thống cho người thân.”
Nàng cảm thán mà nói, không chú ý tới sắc mặt của Cảnh Tu Huyền thay đổi. Trong nháy mắt từ thanh thản thành nghiêm túc tới cực kỳ đáng sợ, đôi mắt thâm thuý nheo lại, phức tạp mà nhìn nàng.
“Nữ quyến tướng môn phải biết lấy quốc làm trọng, nếu là một chút giác ngộ như vậy cũng không có thì không xứng bước vào cửa Khuông gia!”
Giọng nói của hắn lạnh băng tới không có một tia cảm tình, làm cho lòng người rét lạnh.
Nàng theo bản năng nhìn qua, bị biểu tình trên mặt hắn làm cho sợ hãi. Nàng tự nhận là mình chưa nói gì khác người, sao mà nam nhân này lại giống như trở thành một người khác thế?
Có phải là hắn cho rằng mình đang phê phán nam nhân của Khuông gia không, bọn họ đang trong xã hội nam quyền, vì thế mới làm cho hắn không vui.
“Hầu gia, ta bất quá chỉ là cảm khái một chút…… Vì nước hy sinh thân mình là đại nghĩa, nhưng cũng phải chú ý tới tiểu nghĩa, nghĩ tới phụ nữ và trẻ em ở trong nhà. Chiến trường vô tình, lúc những nam nhân đó đã cát vàng chôn thân, có từng nghĩ tới vợ con còn đang ở trong nhà tưởng niệm bọn họ, còn đang suy nghĩ bọn họ có được ăn no mặc ấm hay không. Các nàng sẽ không biết, thật ra trượng phu của bọn họ đã sớm hồn bay tha hương, sẽ không bao giờ trở về nhà nữa. Ngài nói, như vậy chẳng lẽ không tàn nhẫn sao?”
Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn đã bước nhanh tới trước mặt nàng. Úc Vân Từ sợ tới mức lui về sau hai bước, bị hắn kẹp ở giữa người mình với kệ sách.
Sắc mặt của hắn như sương lạnh, âm hàn tới dọa người.
“Lòng dạ đàn bà! Dựa theo như nàng nói, vậy thì thiên hạ không nên có người tòng quân!? liền không nên có người ra trận giết địch? Chẳng lẽ mặc người khác xâm lấn, sát hại, cướp bóc, như vậy mới chính là phụ bạc gia đình.”
Nàng có ý này khi nào? Nàng chỉ là cảm thấy các nam nhân của Khuông gia quá mù quáng. Sao lại có thể để gia đình gần như tuyệt tự, chừa lại một đứa nhỏ là Khuông Đình Sinh.
Thân hình mảnh khảnh của nàng dựa vào kệ sách, không khí xung quanh đều là hơi thở mát lạnh của hắn. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cách mặt nàng không tới một tấc, gần tới mức nàng có thể nhìn thấy rõ gốc râu xanh nhạt trên cằm hắn.
Nàng có thể nghe được tiếng tim đập của mình rõ ràng, như sấm nổ vang.
“Hầu gia…...ta không phải là có ý đó……”
Ánh mắt của Cảnh Tu Huyền gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng hơi rũ đầu, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn. Hắn có thể thấy được gân mạch màu xanh nhạt bên dưới da thịt, còn có mấy sợi lông tơ mềm mảnh ở mép tóc sau gáy.
“Vậy nói đi, nàng rốt cuộc là có ý gì?”
Thanh âm của hắn đột nhiên trầm thấp, mang theo sự khàn khàn.
Nàng biết nói như thế nào cũng không đúng, hắn nói cũng không sai, nhưng quan điểm của nàng cũng đúng. Do dự nửa ngày, nàng mới thấp giọng làu bàu: “Nếu thật muốn oanh liệt nhiệt huyết mà đền đáp triều đình, vậy thì có thể không cưới vợ sinh con luôn. Một người chết thì thôi, cần gì phải liên lụy người khác theo chịu khổ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra.
Nàng chỉ cảm thấy áp lực buông lỏng, khi ngẩng đầu lên thì thấy hắn đã lùi xa vài bước.
“Ta thấy nàng là không học hành đàng hoàng, chỉ có miệng lưỡi là sắc bén. Theo như nàng nói, nam nhân ra trận giết địch đều là nên không có vướng bận, vậy một khi hắn chết trận, vậy chính là tuyệt hậu, đây mới thật sự là bất hiếu!”
Có tổng cộng ba tội bất hiếu, tội không có hậu đại là lớn nhất, huống chi ở thời cổ đại coi trọng con nối dõi như này. Nam nhân nếu là lên chiến trường, vậy là tuỳ thời sẽ toi mạng.
Làm thê tử, hài tử của bọn họ, sống phải lo lắng đề phòng. Sau khi bọn họ chết rồi, lại phải chấp nhận bi thương thống khổ kéo dài, sẽ bất hạnh cỡ nào?
“Nếu dựa theo lời hầu gia nói, nam nhân của Khuông gia đều là anh hùng, nhưng mà bọn họ làm anh hùng, nữ nhân nhà bọn họ lại không có được cái gì tốt. Các nữ nhân của Khuông gia rất ít lộ diện ở kinh thành, Khuông gia từ từ xuống dốc, ai còn nhớ rõ nam nhân Khuông gia từng làm ra cống hiến cho triều đình? Ngài có biết, lần trước khi ta đi Khuông gia, cảm giác mà Khuông gia cho ta là gì không? Là áp lực, là tử khí nặng nề, là không hề có sức sống! Đây là gia quyến của anh hùng, bọn họ vì sao phải thừa nhận vận mệnh như vậy?”
Tuy rằng giao tình của nàng và Khuông gia không sâu, nhưng tưởng tượng tới cái loại áp lực này, nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Nàng ngửa mặt, không sợ hãi mà nhìn hắn.
Ánh mắt hắn tối xuống, tay nắm chặt thành quyền. Trong đôi mắt đen hun hút tụ tập nghìn nghịt gợn sóng, quay cuồng, lao nhanh rồi lại sâu không thấy đáy.
Có thứ gì như muốn lao ra từ trong lòng nhưng bị hắn đè lại chặt lại.
“Đi ra ngoài!”
Nàng lập tức ôm hộp gấm chạy ra ngoài thư phòng, đi tới bên ngoài bị gió thổi qua đầu óc liền thanh tỉnh lại. Thầm mắng bản thân vừa rồi nói gì đó? Sao có thể bất bình vì nữ nhân của Khuông gia mà cãi cọ với hắn đây?
Chắc là hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo nàng đi?
Còn trong thư phòng, Cảnh Tu Huyền chậm rãi ngồi xuống, tầm mắt hắn nhìn lên trên binh thư. Trong đầu hồi tưởng lại lời nàng nói không ngừng, lần đầu tiên trong cuộc đời nghe được người chỉ trích bọn họ không màng người nhà, uổng mặt nam nhân.
Nam nhân chí ở ngàn dặm, nếu không đền đáp quốc gia thì làm sao đầu đội trời chân đạp đất?
Hắn cũng chưa bao giờ hối hận, những nam nhân của Khuông gia cũng chưa bao giờ hối hận cả.
Hắn tinh tường nhớ rõ một giây trước khi mình chết, hắn vung kiếm chém xuống thủ cấp của Thái Tử Nam Khương. Sau đó mấy chục cây mũi tên bắn trúng người hắn, ngay cả đau cũng không cảm giác được.
Trước khi tiến lên, hắn đã dự đoán được sinh tử của mình.
Nhưng hắn nghĩa vô phản cố!
Không có nam nhân Khuông gia ở biên giới đổ máu thì thiên hạ quốc thái dân an hôm nay ở đâu ra. Đại nghĩa thiên hạ, phải lấy dân làm trọng. Tổ huấn của Khuông gia có ghi, thà rằng chết trận sa trường cũng không thể co đầu rụt cổ ở sau lưng người khác.
Đúng vậy, hắn không có sai, tất cả nam nhi của Khuông gia đều không có sai!
Nhưng là có mấy lời nàng nói cũng đúng rồi, Khuông gia thật sự giống như lời nàng nói. Ở trong vài chục năm nay đã xuống dốc tới gần như không có ai nhắc tới. Hắn không phải là không biết, bởi vì trong nhà không có nam nhân chống xà nên mới có cục diện như vậy.
Từ xưa đến nay, có tướng môn thế gia nào mà không phải như thế.
Từ huy hoàng tới yên lặng, lại từ yên lặng đến bùng nổ. Như một chuỗi vòng lặp, dựa vào di huấn và sự đốc xúc của tổ tiên, dựa vào tinh thần thượng võ bất khuất trong lòng mà chống đỡ.
Vì sao tới miệng nàng, lại thành người làm nữ nhân chịu khổ?
Đáy mắt hắn lạnh lẽo, dựa theo lời nàng nói, bản thân đã coi như không tồi. Dù sao hắn vẫn luôn không cưới vợ sinh con, một mình côi cút. Cho dù là chết trận thì cũng không có gì vướng bận.
Ưu khuyết điểm trong miệng người đời sau, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có người đánh giá bọn họ như vậy.
Binh thư trên bàn mở ra, nội dung bên trong hắn cũng coi như là thuộc làu. Nhưng mà những chữ đó lúc này lại trở nên mơ hồ, một chữ hắn cũng đọc không rõ.
Bàn tay thon dài chậm rãi vươn qua, “ba” một tiếng khép lại quyển sách.
Cuối cùng, bàn tay to của hắn đè ở bên trên, còn hắn im lặng thật lâu.
Từ trước đến nay trong cung đều là ngươi giám thị ta, ta giám thị ngươi. Đặc biệt là giữa hai cung Thái Hậu, có thể nói là đối chọi gay gắt. Chuyện xảy ra ở cung điện Thành Thái Hậu đã sớm có người chạy tới bẩm báo cho Phương Thái Hậu.
Bà ngồi đó, cơn giận trong lòng toàn bộ đều hiện trên mặt.
Lúc Đức phi cùng An phi tiến vào điện liền cảm giác được không khí kỳ lạ.
Phương Thái Hậu vốn có xuất thân nghèo khó, lòng dạ tâm cơ gì đó đều là sau khi tiến cung mới học được một ít. Nếu không phải là có công sinh còn thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nếu là người thông minh thì lúc này đáng lẽ phải tỏ vẻ không có chuyện gì. Cho dù trong lòng hận thì trên mặt cũng không thể lộ ra nửa phần. Nhưng bà lại ngược lại, chỉ kém không nhìn An phi ra được một lỗ thủng.
An phi cứ thế mà đứng, giống như một người không có chuyện gì.
Phương Thái Hậu suy nghĩ trong bụng nửa ngày nhưng cũng không tìm ra được chỗ để trách phạt nàng, còn tự mình tức giận tới khó thở, lửa giận xông thẳng lên đầu, thái dương nhói đau.
Cuối cùng nghẹn nửa ngày bà mới phun ra được một câu: “Hôm nay ngươi dùng loại son phấn gì vậy, sao lại xông mũi thế?”
“Là lỗi của thần thiếp, bây giờ thần thiếp liền trở về rửa sạch thay quần áo ạ.”
Nói xong thì An phi hành lễ một cái, dáng vẻ thướt tha cáo lui sí.
Hành động này lại làm cho Phương Thái Hậu tức giận tới ngã ngửa, nhưng lời là do bà nói ra, cũng không dễ gọi người trở về. Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, âm thầm tức giận.
Lương phi không có tới, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, đã sớm cáo ốm trốn về trong cung của mình rồi.
Cũng may Đức phi có một đôi mắt sống, nói vài câu dễ nghe, dỗ cho Phương Thái Hậu hoà hoãn sắc mặt, bà nói chuyện với bọn họ một hồi rồi để cho bọn họ lui xuống.
An phi trở lại trong cung điện của mình, tâm phúc Thành ma ma hầu hạ nàng thay đổi sang thường phục để thoải mái một chút, sau đó lại đỡ nàng lên.., mang lên chút trái cây rồi pha chút trà mới.
“Nương nương, sắc mặt của ngài không tốt lắm, có cần nằm nghỉ trong chốc lát không?”
“Không cần, gần đây Hiền Vương làm cái gì?”
Thành ma ma đặt hai tay ở giữa bụng, cong eo rồi báo cáo lại hết những chuyện Hiền vương làm gần đây một lần. Cuối cùng còn nói một câu: “Hôm kia điện hạ đi phủ Thành Quốc Công, nghe Tiểu Hỉ Tử nói, điện hạ hình như gặp phải phu nhân Cảnh An Hầu, còn cõng người ta trong chốc lát. Nhưng bọn họ cách khá xa nên không biết điện hạ với Cảnh phu nhân nói gì đó, chỉ biết sau khi điện hạ rời khỏi phủ Quốc công đã đi dạo khắp phố.”
An phi mày liễu khẽ nhăn, tình tình của Hiển Nhi không phải sẽ tuỳ ý thân với người khác, làm sao mới một ngày lại thân với nàng ta như thế được?
“Mấy ngày hôm trước bọn họ có đến thôn trang, có phải là ở chung không tồi?”
“Chuyện này thật không có ạ, Tiểu Hỉ Tử nói bởi vì Cảnh An Hầu cũng ở, nam nữ đều chia bàn ăn. Điện hạ cùng Cảnh phu nhân chỉ gặp nhau chào một cái, bất quá hình như Khuông thiếu gia rất thích Cảnh phu nhân. Nô tỳ nghĩ, có phải là điện hạ bởi vì Khuông thiếu gia nên mới nhìn Cảnh phu nhân bằng con mắt khác?”
An phi suy tư trong chốc lát, rũ xuống đôi mắt không nói nữa. Nàng bóp một miếng điểm tâm, ngón tay mảnh khảnh ưu nhã mà đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng dính bên môi, hé miệng nhỏ ăn từng miếng, chậm rãi nhai ba cái.
Thành ma ma hầu hạ nàng nhiều năm, chuyện này là ngày ngày đều thấy nhưng vẫn bị tư thái xinh đẹp của nàng hấp dẫn.
Động tác giống như vậy, người khác làm cũng không đẹp giống như nương nương. Nương nương giơ tay nhấc chân đều là khí độ hồn nhiên thiên thành, người khác muốn mô phỏng lại cũng mô phỏng không được.
Chẳng trách nhiều năm qua bệ hạ vẫn mãi ân sủng không suy.
Bà đang suy nghĩ thì chợt nghe được cung nhân bên ngoài lớn tiếng báo: “Bệ hạ giá đáo!”
An phi vừa nghe liền buông miếng điểm tâm vừa ăn được một nửa trong tay, nhẹ dùng khăn lau khoé miệng một chút. Sau đó chỉnh lại tóc mai cùng váy áo rồi chậm rãi đi ra ngoài nghênh đón.
Chính Khang đế tự mình đỡ nàng dậy, cùng nhau đi vào điện trong.
“Vừa rồi ái phi đang làm gì vậy?”
Môi đỏ của An phi chu lên hướng điểm tâm ở trên bàn: “Đang ăn điểm tâm.”
Chính Khang đế ngoài ở bên cạnh cái bàn, tuỳ ý mà ngắt nửa miếng điểm tâm kia bỏ vào trong miệng.
“Bệ hạ…...thần thiếp dùng miếng đó rồi……” Sắc mặt của An phi đỏ bừng, giống như vừa xấu hổ còn vừa bực bội.
“Ái phi dùng rồi, trẫm mới cảm thấy nó thơm ngọt lạ kỳ.” Chính Khang đế vừa nói, trong mắt xẹt qua một tia u quang. “Hôm nay nghe các ngươi nhắc tới phu nhân của Cảnh An Hầu, trẫm nhớ rõ, Cảnh An hầu đại hôn chắc là chưa tới ba tháng đi?”
“Hình như là vậy.”
An phi trả lời, ngữ khí khinh thường.
Chính Khang đế cười rộ lên, kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình: “Ái phi cần gì khẩn trương như thế, việc hôm nay trẫm rõ ràng trong lòng. Không phải ái phi muốn chọc chuyện mà là Phương gia thật sự làm chuyện quá đáng.”
“Bệ hạ yêu quý thần thiếp, thần thiếp hổ thẹn. Bởi vì những vật tiền tài này đó mà làm cho người trong thiên hạ nhìn đủ trò cười. Liền coi như Cảnh An hầu phu nhân có lý thì những hành vi đó thật sự không thoả đáng. Nếu không ngày khác thần thiếp triệu nàng vào cung để dạy dỗ cẩn thận một phen, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
An phi vừa nói, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt của Chính Khang đế càng thêm sâu thẳm: “Ái phi nói có lý, trẫm ngẫu nhiên nghe được người ta nhắc tới, nói nàng lớn lên giống ngươi, vừa lúc nhìn xem rốt cuộc là giống nhau cỡ nào.”
An phi rũ mắt, nhẹ lẩm bẩm: “Nếu là giống thần thiếp, vậy còn phải nhìn xem xem.”
Ý trong lời là, nếu nàng lớn lên giống Úc Lượng, vậy thì chướng mắt rồi.
Mà bộ trang sức vàng ròng khắc hoa nạm phỉ thuý kia, dựa theo phân phó của Chính Khang đế. Do cung nhân đưa đi ra ngoài cung, một đường đưa đến Cảnh An phủ, giao lại trong tay Úc Vân Từ.
Úc Vân Từ cho rằng bản thân nghe nhầm, không dám tin tưởng mà nhìn hộp gấm chuyển giao tới tay nàng. Không phải là bị Phương thị giấu đi sao, sao lại liên quan tới trong cung rồi?’
“Bộ trang sức này thật sự là được đưa ra từ trong cung sao, sao nó lại ở trong cung?”
Cảnh Tu Huyền tựa vào ghế thái sự, nhạt nhẽo liếc nàng một cái: “Chính là như vậy, món này ở trong cung của Lương phi nương nương.”
Lương phi nương nương?
Nàng thầm nghĩ ở trong lòng, vị Lương phi nương nương này hẳn là cô nương của Phương gia đi. Phương thị cũng thật là đủ to gan, vậy mà dám đem đồ của nguyên phối hiến cho nương nương trong cung. Cũng khó trách, Phương thị lúc trước là nhất định nguyên chủ sẽ chết tha hương nên mới dám kiêu căng như thế.
“Chuẩn bị cho tốt, nếu là ta đoán không sai, mấy ngày gần đây sẽ triệu nàng tiến cung.”
Hắn tuỳ ý mà nói, làm nàng cả kinh kinh hoàng trong lòng.
Tiến cung?
Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới.
Lại nghĩa, lấy thân phận hiện tại của nàng, phu nhân của một hầu phủ, nếu là trong cũng có chuyện gì lớn thì tất nhiên sẽ triệu tập nàng. Chỉ là đi xem một chút trước, Thành Thái Hậu và mẫu phi của Hiền Vương muốn gặp nàng thì hẳn sẽ không khó xử nàng.
“Ừm.”
Nàng đáp lời, nhẹ nhàng mở ra hộp gấm trong tay, đồ trang sức trong hộp gấm rất là tinh mỹ. May mà ngày hôm qua nàng đã thấy quá nhiều thứ tốt nên hiện tại đã có chút bình tĩnh.
Bộ trang sức này nghe nói là do thợ trong cung tạo ra, thủ công cùng với khắc hoa đều cực kỳ tinh xảo.
“Nghe nói vật này ấn ký tên húy của mẹ nàng, cho nên mới bị nhận ra.”
“Nàng tên gọi là gì?”
“Tịch Nhan.”
Trong lòng nàng nỉ non hai chữ này, tên thật đẹp, nói vậy người cũng là rất đẹp đi. Chỉ là ngụ ý của hoa này không tốt, Tịch Nhan Tịch Nhan, nở muộn lại điêu tàn sớm.
Đúng là ăn khớp với cuộc đời của mẹ ruột nguyên chủ.
Đóng lại hộp gấm, nghĩ tới bản thân hiện tại là kẻ có tiền. Nhớ tới ngày ấy ở Thành Quốc công phủ, Hiền Vương điện hạ có nhắc tới chuyện sắp đến sinh nhật Khuông Đình Sinh rồi, nàng không biết bản thân có nên tặng một phần lễ tới hay không?
“Hầu gia, ta nghe Hiền Vương điện hạ nhắc tới, qua hai này nữa là tới sinh nhật của Đình Sinh. Ngài nói, ta có phải là nên chuẩn bị một phần lễ gửi tới Khuông gia không?”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng một cái, đạm nhiên nói: “Tuỳ nàng.”
“Để ta xem rồi làm.”
Nàng cân nhắc một hồi, nhớ rõ trong mấy thứ ngày hôm qua có một nghiên mực thượng hạng, chẳng bằng đưa cho Khuông Đình Sinh cái đó đi. Không hiểu sao mỹ thiếu niên kia luôn làm nàng cảm thấy đau lòng, bả vai gầy yếu vậy mà phải khiêng trách nhiệm nặng như thế.
“Bây giờ nam tử Khuông gia tử trận hết rồi, chỉ còn một phòng nữ quyến cùng với một nam đinh là Đình Sinh. Không biết các nam nhân anh dũng chết trận của Khuông gia có nghĩ tới không, nhưng bọn họ chết lừng lẫy như thế, để lại hết tất cả bi thống cho người thân.”
Nàng cảm thán mà nói, không chú ý tới sắc mặt của Cảnh Tu Huyền thay đổi. Trong nháy mắt từ thanh thản thành nghiêm túc tới cực kỳ đáng sợ, đôi mắt thâm thuý nheo lại, phức tạp mà nhìn nàng.
“Nữ quyến tướng môn phải biết lấy quốc làm trọng, nếu là một chút giác ngộ như vậy cũng không có thì không xứng bước vào cửa Khuông gia!”
Giọng nói của hắn lạnh băng tới không có một tia cảm tình, làm cho lòng người rét lạnh.
Nàng theo bản năng nhìn qua, bị biểu tình trên mặt hắn làm cho sợ hãi. Nàng tự nhận là mình chưa nói gì khác người, sao mà nam nhân này lại giống như trở thành một người khác thế?
Có phải là hắn cho rằng mình đang phê phán nam nhân của Khuông gia không, bọn họ đang trong xã hội nam quyền, vì thế mới làm cho hắn không vui.
“Hầu gia, ta bất quá chỉ là cảm khái một chút…… Vì nước hy sinh thân mình là đại nghĩa, nhưng cũng phải chú ý tới tiểu nghĩa, nghĩ tới phụ nữ và trẻ em ở trong nhà. Chiến trường vô tình, lúc những nam nhân đó đã cát vàng chôn thân, có từng nghĩ tới vợ con còn đang ở trong nhà tưởng niệm bọn họ, còn đang suy nghĩ bọn họ có được ăn no mặc ấm hay không. Các nàng sẽ không biết, thật ra trượng phu của bọn họ đã sớm hồn bay tha hương, sẽ không bao giờ trở về nhà nữa. Ngài nói, như vậy chẳng lẽ không tàn nhẫn sao?”
Nàng vừa dứt lời, chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn đã bước nhanh tới trước mặt nàng. Úc Vân Từ sợ tới mức lui về sau hai bước, bị hắn kẹp ở giữa người mình với kệ sách.
Sắc mặt của hắn như sương lạnh, âm hàn tới dọa người.
“Lòng dạ đàn bà! Dựa theo như nàng nói, vậy thì thiên hạ không nên có người tòng quân!? liền không nên có người ra trận giết địch? Chẳng lẽ mặc người khác xâm lấn, sát hại, cướp bóc, như vậy mới chính là phụ bạc gia đình.”
Nàng có ý này khi nào? Nàng chỉ là cảm thấy các nam nhân của Khuông gia quá mù quáng. Sao lại có thể để gia đình gần như tuyệt tự, chừa lại một đứa nhỏ là Khuông Đình Sinh.
Thân hình mảnh khảnh của nàng dựa vào kệ sách, không khí xung quanh đều là hơi thở mát lạnh của hắn. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cách mặt nàng không tới một tấc, gần tới mức nàng có thể nhìn thấy rõ gốc râu xanh nhạt trên cằm hắn.
Nàng có thể nghe được tiếng tim đập của mình rõ ràng, như sấm nổ vang.
“Hầu gia…...ta không phải là có ý đó……”
Ánh mắt của Cảnh Tu Huyền gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng hơi rũ đầu, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn. Hắn có thể thấy được gân mạch màu xanh nhạt bên dưới da thịt, còn có mấy sợi lông tơ mềm mảnh ở mép tóc sau gáy.
“Vậy nói đi, nàng rốt cuộc là có ý gì?”
Thanh âm của hắn đột nhiên trầm thấp, mang theo sự khàn khàn.
Nàng biết nói như thế nào cũng không đúng, hắn nói cũng không sai, nhưng quan điểm của nàng cũng đúng. Do dự nửa ngày, nàng mới thấp giọng làu bàu: “Nếu thật muốn oanh liệt nhiệt huyết mà đền đáp triều đình, vậy thì có thể không cưới vợ sinh con luôn. Một người chết thì thôi, cần gì phải liên lụy người khác theo chịu khổ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra.
Nàng chỉ cảm thấy áp lực buông lỏng, khi ngẩng đầu lên thì thấy hắn đã lùi xa vài bước.
“Ta thấy nàng là không học hành đàng hoàng, chỉ có miệng lưỡi là sắc bén. Theo như nàng nói, nam nhân ra trận giết địch đều là nên không có vướng bận, vậy một khi hắn chết trận, vậy chính là tuyệt hậu, đây mới thật sự là bất hiếu!”
Có tổng cộng ba tội bất hiếu, tội không có hậu đại là lớn nhất, huống chi ở thời cổ đại coi trọng con nối dõi như này. Nam nhân nếu là lên chiến trường, vậy là tuỳ thời sẽ toi mạng.
Làm thê tử, hài tử của bọn họ, sống phải lo lắng đề phòng. Sau khi bọn họ chết rồi, lại phải chấp nhận bi thương thống khổ kéo dài, sẽ bất hạnh cỡ nào?
“Nếu dựa theo lời hầu gia nói, nam nhân của Khuông gia đều là anh hùng, nhưng mà bọn họ làm anh hùng, nữ nhân nhà bọn họ lại không có được cái gì tốt. Các nữ nhân của Khuông gia rất ít lộ diện ở kinh thành, Khuông gia từ từ xuống dốc, ai còn nhớ rõ nam nhân Khuông gia từng làm ra cống hiến cho triều đình? Ngài có biết, lần trước khi ta đi Khuông gia, cảm giác mà Khuông gia cho ta là gì không? Là áp lực, là tử khí nặng nề, là không hề có sức sống! Đây là gia quyến của anh hùng, bọn họ vì sao phải thừa nhận vận mệnh như vậy?”
Tuy rằng giao tình của nàng và Khuông gia không sâu, nhưng tưởng tượng tới cái loại áp lực này, nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Nàng ngửa mặt, không sợ hãi mà nhìn hắn.
Ánh mắt hắn tối xuống, tay nắm chặt thành quyền. Trong đôi mắt đen hun hút tụ tập nghìn nghịt gợn sóng, quay cuồng, lao nhanh rồi lại sâu không thấy đáy.
Có thứ gì như muốn lao ra từ trong lòng nhưng bị hắn đè lại chặt lại.
“Đi ra ngoài!”
Nàng lập tức ôm hộp gấm chạy ra ngoài thư phòng, đi tới bên ngoài bị gió thổi qua đầu óc liền thanh tỉnh lại. Thầm mắng bản thân vừa rồi nói gì đó? Sao có thể bất bình vì nữ nhân của Khuông gia mà cãi cọ với hắn đây?
Chắc là hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo nàng đi?
Còn trong thư phòng, Cảnh Tu Huyền chậm rãi ngồi xuống, tầm mắt hắn nhìn lên trên binh thư. Trong đầu hồi tưởng lại lời nàng nói không ngừng, lần đầu tiên trong cuộc đời nghe được người chỉ trích bọn họ không màng người nhà, uổng mặt nam nhân.
Nam nhân chí ở ngàn dặm, nếu không đền đáp quốc gia thì làm sao đầu đội trời chân đạp đất?
Hắn cũng chưa bao giờ hối hận, những nam nhân của Khuông gia cũng chưa bao giờ hối hận cả.
Hắn tinh tường nhớ rõ một giây trước khi mình chết, hắn vung kiếm chém xuống thủ cấp của Thái Tử Nam Khương. Sau đó mấy chục cây mũi tên bắn trúng người hắn, ngay cả đau cũng không cảm giác được.
Trước khi tiến lên, hắn đã dự đoán được sinh tử của mình.
Nhưng hắn nghĩa vô phản cố!
Không có nam nhân Khuông gia ở biên giới đổ máu thì thiên hạ quốc thái dân an hôm nay ở đâu ra. Đại nghĩa thiên hạ, phải lấy dân làm trọng. Tổ huấn của Khuông gia có ghi, thà rằng chết trận sa trường cũng không thể co đầu rụt cổ ở sau lưng người khác.
Đúng vậy, hắn không có sai, tất cả nam nhi của Khuông gia đều không có sai!
Nhưng là có mấy lời nàng nói cũng đúng rồi, Khuông gia thật sự giống như lời nàng nói. Ở trong vài chục năm nay đã xuống dốc tới gần như không có ai nhắc tới. Hắn không phải là không biết, bởi vì trong nhà không có nam nhân chống xà nên mới có cục diện như vậy.
Từ xưa đến nay, có tướng môn thế gia nào mà không phải như thế.
Từ huy hoàng tới yên lặng, lại từ yên lặng đến bùng nổ. Như một chuỗi vòng lặp, dựa vào di huấn và sự đốc xúc của tổ tiên, dựa vào tinh thần thượng võ bất khuất trong lòng mà chống đỡ.
Vì sao tới miệng nàng, lại thành người làm nữ nhân chịu khổ?
Đáy mắt hắn lạnh lẽo, dựa theo lời nàng nói, bản thân đã coi như không tồi. Dù sao hắn vẫn luôn không cưới vợ sinh con, một mình côi cút. Cho dù là chết trận thì cũng không có gì vướng bận.
Ưu khuyết điểm trong miệng người đời sau, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có người đánh giá bọn họ như vậy.
Binh thư trên bàn mở ra, nội dung bên trong hắn cũng coi như là thuộc làu. Nhưng mà những chữ đó lúc này lại trở nên mơ hồ, một chữ hắn cũng đọc không rõ.
Bàn tay thon dài chậm rãi vươn qua, “ba” một tiếng khép lại quyển sách.
Cuối cùng, bàn tay to của hắn đè ở bên trên, còn hắn im lặng thật lâu.