Ngụy Lang Tình - Quỳnh Ngọc
Chương 58
Giữa phòng đặt một lò nhỏ, trên lò đang nấu trà hoa mai, trong giỏ tre nhỏ bên cạnh đặt than củi, một thị nữ vừa thêm một cục than vào lò liền lui ra.
Ôn Trường Thanh phụ trách nấu trà, vớt bỏ bã trà, lọc hai lần rồi rót trà cho hai người.
Bạch Ngọc An bưng chén trà lên uống một ngụm, hương mai lập tức tràn ngập khoang mũi.
Bạch Ngọc An khẽ nheo mắt, toàn thân thư thái.
Ngụy Tử Văn nhìn Bạch Ngọc An, tuy hai người thường xuyên nói đùa, nhưng thật lòng vẫn rất quan tâm vị huynh đệ này, bèn hỏi: "Ngươi lấy đâu ra gan lớn dám từ chối hôn sự do Quốc cữu phủ đề nghị?"
Lúc đó Bạch Ngọc An cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết mình nhất định không thể đáp ứng, liền cười nói: "Cho dù là Quốc cữu phủ, cũng không thể ép người ta cưới gả chứ?"
Ngụy Tử Văn lắc đầu: "Ngươi cưới Giai Ninh Quận chúa, về sau còn lo gì không thể thăng quan tiến chức?"
"Hiện giờ Hoàng đế bất tài, lời Thái hậu còn có trọng lượng hơn cả Hoàng đế, đến lúc đó ngươi muốn gì mà không được?"
"Lần này không bị giáng chức đã coi như là nương tay, nhưng về sau ngươi muốn thăng tiến, cũng không dễ dàng đâu."
Những điều này Bạch Ngọc An căn bản không hề cân nhắc, nàng thản nhiên cười nói: "Nếu ta để ý những điều này, lúc trước đã không từ chối rồi."
Ngụy Tử Văn liền hừ lạnh: "Tùy ngươi."
Ôn Trường Thanh thấy bất quá chỉ là tụ họp uống trà, ngắm tuyết, sao có thể cãi nhau, bèn nói với Ngụy Tử Văn: "Hôm nay không nói chuyện đó nữa, phẩm trà, phẩm trà."
Nói xong, Ôn Trường Thanh bảo người hầu đứng sau lưng mang cây đàn cổ đang ôm tới, đặt lên bàn rồi cười nói với Bạch Ngọc An: "Lúc này ngắm tuyết sao có thể thiếu tiếng đàn?"
Bạch Ngọc An vừa nghe liền bắt đầu thoái thác: "Mỗi lần đều là ta đàn, Ôn huynh sao không tấu một khúc cho ta và Ngụy huynh nghe?"
Nói xong Bạch Ngọc An nhìn sang Ngụy Tử Văn: "Ngụy huynh thấy sao?"
Ngụy Tử Văn nhìn Bạch Ngọc An, áo trắng hơn tuyết, gương mặt tuấn tú như ngọc.
Hắn mím môi: "Vẫn là nghe Bạch huynh đàn một khúc đi."
Cuối cùng Bạch Ngọc An cũng không thể thoái thác, nhìn tuyết rơi trong màn đêm, bên bờ lại ồn ào náo nhiệt.
Tĩnh lặng cùng huyên náo, tiếng sáo hòa cùng tuyết bay, nàng cúi đầu xuống liền gảy một khúc Lương Tiêu Dẫn.
Tiếng đàn du dương, như đưa người ta vào trong cung điện nguy nga tráng lệ, nâng chén chúc tụng, y hương mịt mù, say đắm hiện tại.
Rõ ràng là khúc điệu cao vút hào hùng, nhưng thần sắc Bạch Ngọc An lại lạnh nhạt, tựa như một lữ khách cô độc đứng ngoài thế gian, không nhìn nổi cảnh xa hoa truỵ lạc này.
Không biết qua bao lâu, một khúc đàn chấm dứt, Ôn Trường Thanh và Ngụy Tử Văn vẫn im lặng hồi lâu, dường như vẫn còn đắm chìm trong đó.
Lúc này bên ngoài lại vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Cho hỏi, vừa rồi người đàn bên trong là ai?"
Ôn Trường Thanh ngồi gần cửa, nghe vậy bèn thấp giọng nói với Bạch Ngọc An: "Chẳng lẽ lại có cô nương nghe tiếng đàn muốn gả cho ngươi nữa sao?"
Bạch Ngọc An sợ hãi, chỉ lắc đầu với Ôn Trường Thanh.
Ôn Trường Thanh mỉm cười, cho Bạch Ngọc An một ánh mắt yên tâm rồi hắng giọng đáp lại bên ngoài: "Cô nương chắc là nghe nhầm rồi, chúng ta không có ai đàn cả."
"Mời cô nương hỏi chỗ khác."
Lời Ôn Trường Thanh vừa dứt, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, Bạch Ngọc An mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Tử Văn cười nói: "Ngươi cũng không thèm nhìn xem người ta có dung mạo thế nào sao?"
Bạch Ngọc An có nỗi khổ khó nói, bất đắc dĩ nói: "Chỉ mong bớt một chuyện."
Vừa dứt lời, cửa phòng bên ngoài liền bị người ta đẩy ra, đứng chính giữa là một nữ tử mặc cẩm y chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Chỉ thấy nữ tử đó mặc một thân cẩm y trang điểm phấn hồng diễm lệ, y phục thêu hoa phức tạp, tóc mây cài trâm ngọc, bộ diêu bằng vàng lắc lư.