Ngưỡng Vọng – Thích Lôi
Chương 42
Anh dẫn Mộ Lôi đến một căn phòng tối trong phòng dạy dỗ, mở cửa ra, bên trong là một phòng tắm có vòi sen và bồn tắm hai người, bên cạnh còn có chiếc máy chứa ống nhỏ mà cô không biết.
Thấy cô thắc mắc nhìn vào cái máy đó, Quyền Đình nổi ý xấu, ôm lấy vai cô từ phía sau: “Em muốn dùng hả?”
“Dạ, không ạ không ạ, em chỉ tò mò nên xem chút thôi.” Mộ Lôi giật mình trước động tác đột ngột của anh.
“Đây là máy rửa ruột, sau này sẽ dùng đến.” Quyền Đình ngậm lấy vành tai cô, sau đó hài lòng nhìn cô run rẩy.
“Dạ… Em, em không dám, có… Có thể không làm không.” Mộ Lôi kinh ngạc há to miệng, ấn đường nhíu chặt, bộ dáng vô cùng sợ hãi, hiển nhiên cô đã từng nghe nói rửa ruột là gì.
“Không thể, giờ thì em tắm đi.”
“À, vừa rồi em trả lời mà không đầy đủ chủ vị, ghi nhớ trừng phạt đấy.” “Vâng thưa chủ nhân.” Cô bĩu môi, lí nhí đáp lại.
Quyền Đình giơ tay ra trước ngực cô, cởi áo giúp cô rồi đặt sang một bên, tiếp đó lột quần lọt khe và thẳng tay ném sang bên cạnh.
“Á… Cái đó…” Mộ Lôi khẽ kêu lên, toan duỗi tay ra bắt lấy nhưng nó đã bị người đàn ông ném ra xa.
“Ướt thế này còn mặc được ư? Hử?”
“Vậy, vậy thì cũng không thể không mặc gì…”, Mộ Lôi khóc không ra nước mắt.
“Hừ.” Quyền Đình cười một tiếng, không nói thêm gì.
Anh vặn vòi nước, thử độ ấm rồi giơ vòi hoa sen về phía người Mộ Lôi. Cơ thể chợt tiếp xúc với dòng nước ấm áp làm cả người cô run lên.
“Chủ, chủ nhân, em tự tắm là được ạ.”
Mộ Lôi vội vàng giơ tay cầm lấy vòi hoa sen, để Quyền Đình tắm rửa, nghĩ đến chuyện này cô lại thấy mất tự nhiên.
“Buông tay ra.”
Dưới ánh mắt áp bách của anh, mặc dù rất không cam lòng song Mộ Lôi vẫn ngoan ngoãn buông tay, đôi tay rủ bên người.
Đầu tiên, Quyền Đình cầm vòi nước xối ướt toàn thân cô, sau đó bàn tay ấm áp thoa sữa tắm lên người cô, bắt đầu xoa bóp từ cổ đi thẳng xuống dưới. back
Thân thể vừa tiếp xúc với tay anh, Mộ Lôi nhạy cảm bật ra tiếng rên rỉ. “Ưm…”
“Sao em nhạy cảm thế?”
Tuy rằng nói như vậy nhưng tay anh không hề có ý định buông tha cho cô, nó không ngừng cọ xát, xoa bóp giữa cổ và xương quai xanh.
“Ưm… Không…”
Lời từ chối vừa thoát ra khỏi miệng thì mông bỗng bị tét một cái. “Tôi đã nói rồi, em không thể từ chối. Không nghe lời tôi nói à?”
Mộ Lôi uất ức cắn môi định ngăn lại tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng thì bị người đàn ông bóp chặt má ép mở miệng. Tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng mèo con tràn ra khỏi bờ môi.
“Toàn thân em từ trên xuống dưới đều là của tôi nên không thể cắn.” “Tôi nghĩ, chẳng lẽ em muốn đeo khóa miệng để tắm ư?”
Mộ Lôi tức giận bĩu môi, cái này không được, cái kia cũng không được, bạo quân!
Thấy cô không cắn nữa, Quyền Đình cũng chẳng so đo, tiếp tục xoa bóp cơ thể cô.
Từ cổ xuống ngực, anh vừa xoa vừa trêu chọc nụ hoa nhạy cảm, Mộ Lôi nhận thấy hạ thân mới bình tĩnh lại ướt.
“Ưm…”
Đôi tay trượt xuống phần eo, tiếp đến là vùng tam giác. Quyền Đình để cô ngồi xuống bồn tắm, sau đó kéo đôi chân thon dài của người con gái ra.
“A…”
Mộ Lôi vội vàng duỗi tay che đi nơi riêng tư đang mở rộng, cô vừa thẹn vừa tức nhắm mắt lại, sắc đỏ từ trên mặt lan xuống cổ.
“Đừng… Đừng nhìn…”
Quyền Đình vốn dĩ định trực tiếp kéo tay cô ra, nhưng khi trông thấy bộ dáng thẹn thùng của Mộ Lôi thì anh chợt nảy ra một suy nghĩ.
“Tự bỏ tay ra.” Hết chương 42
Thấy cô thắc mắc nhìn vào cái máy đó, Quyền Đình nổi ý xấu, ôm lấy vai cô từ phía sau: “Em muốn dùng hả?”
“Dạ, không ạ không ạ, em chỉ tò mò nên xem chút thôi.” Mộ Lôi giật mình trước động tác đột ngột của anh.
“Đây là máy rửa ruột, sau này sẽ dùng đến.” Quyền Đình ngậm lấy vành tai cô, sau đó hài lòng nhìn cô run rẩy.
“Dạ… Em, em không dám, có… Có thể không làm không.” Mộ Lôi kinh ngạc há to miệng, ấn đường nhíu chặt, bộ dáng vô cùng sợ hãi, hiển nhiên cô đã từng nghe nói rửa ruột là gì.
“Không thể, giờ thì em tắm đi.”
“À, vừa rồi em trả lời mà không đầy đủ chủ vị, ghi nhớ trừng phạt đấy.” “Vâng thưa chủ nhân.” Cô bĩu môi, lí nhí đáp lại.
Quyền Đình giơ tay ra trước ngực cô, cởi áo giúp cô rồi đặt sang một bên, tiếp đó lột quần lọt khe và thẳng tay ném sang bên cạnh.
“Á… Cái đó…” Mộ Lôi khẽ kêu lên, toan duỗi tay ra bắt lấy nhưng nó đã bị người đàn ông ném ra xa.
“Ướt thế này còn mặc được ư? Hử?”
“Vậy, vậy thì cũng không thể không mặc gì…”, Mộ Lôi khóc không ra nước mắt.
“Hừ.” Quyền Đình cười một tiếng, không nói thêm gì.
Anh vặn vòi nước, thử độ ấm rồi giơ vòi hoa sen về phía người Mộ Lôi. Cơ thể chợt tiếp xúc với dòng nước ấm áp làm cả người cô run lên.
“Chủ, chủ nhân, em tự tắm là được ạ.”
Mộ Lôi vội vàng giơ tay cầm lấy vòi hoa sen, để Quyền Đình tắm rửa, nghĩ đến chuyện này cô lại thấy mất tự nhiên.
“Buông tay ra.”
Dưới ánh mắt áp bách của anh, mặc dù rất không cam lòng song Mộ Lôi vẫn ngoan ngoãn buông tay, đôi tay rủ bên người.
Đầu tiên, Quyền Đình cầm vòi nước xối ướt toàn thân cô, sau đó bàn tay ấm áp thoa sữa tắm lên người cô, bắt đầu xoa bóp từ cổ đi thẳng xuống dưới. back
Thân thể vừa tiếp xúc với tay anh, Mộ Lôi nhạy cảm bật ra tiếng rên rỉ. “Ưm…”
“Sao em nhạy cảm thế?”
Tuy rằng nói như vậy nhưng tay anh không hề có ý định buông tha cho cô, nó không ngừng cọ xát, xoa bóp giữa cổ và xương quai xanh.
“Ưm… Không…”
Lời từ chối vừa thoát ra khỏi miệng thì mông bỗng bị tét một cái. “Tôi đã nói rồi, em không thể từ chối. Không nghe lời tôi nói à?”
Mộ Lôi uất ức cắn môi định ngăn lại tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng thì bị người đàn ông bóp chặt má ép mở miệng. Tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng mèo con tràn ra khỏi bờ môi.
“Toàn thân em từ trên xuống dưới đều là của tôi nên không thể cắn.” “Tôi nghĩ, chẳng lẽ em muốn đeo khóa miệng để tắm ư?”
Mộ Lôi tức giận bĩu môi, cái này không được, cái kia cũng không được, bạo quân!
Thấy cô không cắn nữa, Quyền Đình cũng chẳng so đo, tiếp tục xoa bóp cơ thể cô.
Từ cổ xuống ngực, anh vừa xoa vừa trêu chọc nụ hoa nhạy cảm, Mộ Lôi nhận thấy hạ thân mới bình tĩnh lại ướt.
“Ưm…”
Đôi tay trượt xuống phần eo, tiếp đến là vùng tam giác. Quyền Đình để cô ngồi xuống bồn tắm, sau đó kéo đôi chân thon dài của người con gái ra.
“A…”
Mộ Lôi vội vàng duỗi tay che đi nơi riêng tư đang mở rộng, cô vừa thẹn vừa tức nhắm mắt lại, sắc đỏ từ trên mặt lan xuống cổ.
“Đừng… Đừng nhìn…”
Quyền Đình vốn dĩ định trực tiếp kéo tay cô ra, nhưng khi trông thấy bộ dáng thẹn thùng của Mộ Lôi thì anh chợt nảy ra một suy nghĩ.
“Tự bỏ tay ra.” Hết chương 42