Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 662
Chương 662
“Thanh Hoa, tôi sai rồi.’ Giọng nói của anh ta rất thấp còn có khàn khàn và cầu xin: ‘Hiện tại tôi biết em quan trọng với tôi bao nhiêu rồi.”
“Đã muộn!” Đỗ Thanh Hoa căm hận nói: “Anh nhanh đi tìm chị Mộc Y của anh đi, người ta là bạn chơi từ bé của anh đấy! Tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi!”
Anh ta ôm cô vào lòng, hơn nữa còn chăm chú siết chặt giữ lấy, giọng ôm ồm nói: “Mặc cho em nói thế nào, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không buông tay!”
“Anh mau buông tay! Thả tôi ra!” Cô ấy dùng sức giấy giua lại không tránh thoát nổi, tới cuối cùng cũng mất kiên nhân, cô ấy chỉ có thể bỏ công sức ngoài miệng: “Tôi quản anh thả hay là không thả, dù sao anh đừng làm chậm trễ tôi bắt đầu cuộc sống mới.
“Đương nhiên, anh không ngại có thể làm lốp xe phòng hờ của tôi, nếu tâm trạng của chị đây tốt, nói không chừng còn có thể lật thẻ của anh.”
Nghe thấy lời cô nói, Trịnh Hoàng Bách chỉ có thể yên lặng, ai bảo anh ta sai trước đây.
“Tôi nói nhiều như vậy, cuối cùng anh có nghe hay không?” Đỗ Thanh Hoa tích lũy đủ sức lực lại bắt đầu tức giận: “Trịnh Hoàng Bách, anh đừng con mẹ nó làm con rùa đen rúc đầu!”
“Nếu lúc ấy tôi có thể thỏa thuận với ba thì nhà của tôi có thể hài hòa rồi.”
Trân Nam Phương bị Tạ Hàn Phong đưa về nhà, cô rõ ràng cảm giác được anh ta có chuyện muốn nói.
Chỉ là cuối cùng anh ta không hề nói gì đã đi.
Cô trở lại biệt thự, rửa mặt xong gọi điện thoại cho Hà Minh Viên, câu nói đầu tiên của đầu bên kia là: “Nhớ anh không?”
“Anh vừa đi là em phải nhớ à?” Trần Nam Phương cười nhẹ hai tiếng.
“Bà xã không nhớ anh hả?” Hà Minh Viễn kéo dài chữ cuối: ‘Có phải em muốn chịu phạt rồi không?”
“Làm sao anh lại hư hỏng như vậy?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
Cô không vừa lòng nói: ‘Em làm gì em cũng phải gọi điện thoại cho anh trước, thế mà anh lại còn tra hỏi em? Vậy em hỏi anh có nhớ em không?”
“Nhớ, nhớ đến cả người em luôn.”
“.” Trần Nam Phương nâng trán, người này lại mở ra chế độ da mặt dày sao? Không đứng đắn!
Lại dính nhau vài câu, cô mới miễn cưỡng kéo chủ đề lại: “Tối hôm nay em đi ăn cơm với giáo sư Nam, còn có Hàn Phong.”
“Ừm, có tin tức gì không?”
“Anh nói…’ Trần Nam Phương do dự: “Giáo sư Nam có liên quan đến chuyện tai nạn giao thông năm đó của mẹ em không? Ông ấy có tham dự trong đó chứ?”
“Không biết.’ Hà Minh Viễn rất chắc chắn trả lời vấn đề này, câu nói kế tiếp anh lại do dự.
Tất nhiên Trân Nam Phương nghe ra được, cô vội vàng hỏi anh: “Có phải anh còn biết gì không? Anh có thể nói cho em biết không? Đó là mẹ em đấy!”
“Anh biết, Nam Phương, em đừng nóng vội.”
“Làm sao có thể không nóng vội được?” Trần Nam Phương hừ hừ: ‘Mặc dù em không hề có chút ký ức nào về ba mẹ ruột của mình, thế nhưng nói không muốn biết là giả đấy. Nhất là quá khứ có nhiều chuyện cũ như vậy, Minh Viễn, nếu như anh biết thì xin anh hãy nói cho em biết đi.”
Đầu bên kia trâm ngâm một lát mới nói: “Có một lần anh không cẩn thận thấy được ảnh của mẹ em bên trong ví tiên của giáo sư Nam.”