Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 461
Chương 461
Cô liếc nhìn Ngô Hà, chỉ cảm thấy xa lạ, khi còn học đại học, cô thật sự bị mù rồi nên mới kết bạn với một người như vậy, thậm chí còn đối xử chân thành với cô ta nữa!
“Cô yên tâm đi, không có chuyện tôi không đến đâu.” Trần Nam Phương cười nhạt: “Làm sao có thể nhường chỗ cho cô được cơ chứi”
Cô nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Ngô Hà nứt một đường khiến tâm tình của cô thấy tốt hơn một chút, dù sao miên là không cho người đối diện vui vẻ là được.
“Nam Phương nào có nhường chỗ hay không nhường chỗ chứ, tôi đối với Minh Viễn đâu cần có ý nghĩ không cần thiết vậy.” Ngô Hà chớp chớp đôi mắt ẩm ướt: “Anh ấy đối với tôi rất tốt, chỉ muốn chăm sóc tôi cả đời, giống như tối hôm qua vậy, anh ấy đưa tôi về nhà, cùng tôi đi ăn tối, sợ tôi không ngủ được còn tặng tôi đèn xông tinh dâu thơm nữa.”
“Đủ rồi đó!” Trần Nam Phương ngắt lời Ngô Hà, cô không hề quan tâm đ ến chuyện giữa hai người, điều này chỉ làm tăng thêm phiền não cho cô mà thôi.
“Cô nói những thứ này với tôi đều vô dụng cả, muốn kích động tôi thì thực tế chút đi?” Cô cố gắng kiềm chế nỗi khổ sở trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh và nhẹ nhàng: “Ví dụ như, gửi cho tôi ảnh giường chiếu, trong di động cô có không, hay là ở trong điện thoại của Minh Viễn vậy?”
“Nam Phương…” Ngô Hà trợn to hai mắt, khóe mắt rơi lệ. “Cô trở nên như thế này từ khi nào? Cô là vợ của anh Minh Viễn, nói cái gì cũng phải cân nhắc thay anh ấy chứ.”
“Cô có ý tứ lại khéo léo như vậy, nếu không thì cô đến làm vợ anh ấy đi?”
Trần Nam Phương lạnh lùng che giấu nét đau thương dưới mắt: “Mặc dù con của tôi bị cô làm mất, nhưng đáng tiếc tôi sẽ không học theo đàn chị Tô Thanh Nhã nhảy lầu tự sát để cho cô thêm cơ hội đâu.”
“Tôi không có…”
“Không có sao?” Trần Nam Phương tiến lên một bước, nheo mắt một cái: “Cô có thể đó, liên thủ cùng Hà Minh Viên tạo cơ hội! Anh ấy thích người giả vờ ngây thơ như cô như vậy, cô không lợi dụng anh ấy làm chút chuyện gì đó, cẩn thận hối hận về sau đấy.”
Ngô Hà khóc hu hu: “Nam Phương cô… Nếu vì tôi mà cô trở nên như vậy, tôi sẽ lập tức đưa đơn từ chức cho Minh Viễn.”
“Tôi còn không phải là bởi vì cô sao?” Trần Nam Phương nghiến răng nghiến lợi: “Ngô Hà, cô thật sự lợi hại, từ khi học đại học đã bắt đầu tự biên tự diễn, hiện tại luyện được càng ngày càng thuần thục, giả bộ không biết Hà Minh Viễn đã đến, rồi nói mấy lời tủi thân khiến anh ấy lầm tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô đấy à?”
Nói xong, cô quay người đi ba bước, nhìn về phía Hà Minh Viên đang đứng ở bên ngoài: “Tổng giám đốc Minh Viễn, chỉ nghe kịch nói chưa đủ hay, phải xem cận cảnh, nếu không thì làm sao mà biết được người mà anh muốn bảo vệ suốt đời có khóc hay không cơ chứ?”
“Nam Phương.” Anh đến gần, nắm lấy vai cô, thở dài thườn thượt. Cô rốt cuộc bị chuyện này làm tổn thương, sau khi mất con, cô luôn luôn tự mặc áo giáp dày cộp làm trang bị đê tấn công người khác bất cứ lúc nào.
“Là do anh không tốt!”
“Anh không tốt chỗ nào chứ?” Trần Nam Phương muốn thoát khỏi tay anh: “Cậu ba Minh Viễn nổi tiếng lẫy lừng là nam thần trong mắt người khác kia mà…”
“Vào văn phòng với anh.” Hà Minh Viên ngắt lời cô, cưỡng ép dẫn cô vào phòng làm việc, không thèm để mắt đến Ngô Hà nữa.
Ngô Hà tức giận giậm giậm chân, tại sao cô ta lại không bằng Trân Nam Phương chứ?
Hơn nữa cô ta đã trả giá nhiều như vậy, Hà Minh Viễn sao có thể không nhìn tới cô ta, chỉ coi cô ta như bạn của Dạ Hành mà quan tâm thôi.