Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 343
Chương 343
“Đồ khốn nạn, là mày giết Anh Huy!”
Giọng nói của mẹ Hạnh gào thét vang vọng cả hành lang, nếu không phải cảnh sát giữ bà lại, bà chắc chắn sẽ xông lên xé xác Trân Nam Phương: “Đồng chí cảnh sát, các anh phải bắt cô ta lại cho tôi, là cô ta giết Anh Huy đó. Nhất định là cô ta, cô ta là đồ khốn nạn lòng dạ rắn rết!”
“Mẹ đừng nói bậy!” Trân Nam Phương lập tức phủ nhận, việc liên quan đến mạng người này sao có thể mang ra để nói bậy bạ được: “Con không giết anh ấy!”
“Không phải mày ư? Lúc trước Anh Huy làm mày và Đỗ Thanh Hoa bị thương, chắc chắn mày đã ghi hận trong lòng. Lúc đó mày nhãn tâm đánh anh mày sứt đầu mẻ trán thì có việc gì mà mày không dám làm! Ôi! Tao phải giết mày cái đồ giết người!”
“Bà Hạnh, xin bà bình tĩnh lại, việc con trai bà bị giết chäc chắn chúng tôi sẽ điều ra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bao che cho người xấu!” Cảnh sát nói một cách công chính liêm minh, ánh mặt sáng như đuốc.
Trong lòng Trần Nam Phương phát run, không biết là do sợ hãi người chết hay bởi vì mẹ Hạnh. Chân cô như nhữn ra, trước mắt biến thành màu đen.
Ngay khi cô muốn rời khỏi, có một vật không rõ từ đâu bay tới chính xác đập vào trán của cô, cơn đau làm tê liệt cả thần kinh lan truyền trong nháy mắt.
Máu, từng giọt rồi từng giọt thi nhau chảy xuống.
“Tần Thủy Hải, ông làm gì vậy?” Một cảnh sát lớn tiếng hô lên, đi tới đè ba Hải xuống.
Trần Nam Phương chậm rãi nhìn sang mới phát hiện người đàn ông đứng trong góc, chỉ trong chốc lát mà ông ta như già thêm mười tuổi, nhưng sự căm ghét và tức giận bùng cháy trong mắt ông ta.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, cô đưa tay sờ thử, màu đỏ tươi, mùi máu †anh nồng nặc. Cô nhìn xuống dưới chân là viên đá màu đen to bằng nửa lòng bàn tay, là món quà trước đây cô tặng cho ba Hải trong ngày lễ.
Cô chưa kịp tự cười bản thân và buồn bã là đã bị những người khác vây quanh, có người đỡ lấy cô, có người cầm máu cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình như sắp ngất đi.
Cho đến khi bóng hình quen thuộc làm cô yên tâm xuất hiện: “Hà Minh Viễn…”
“Anh đây!”
Ánh mắt và thính lực của Trân Nam Phương đã có chút mơ hồ, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, lọt vào tâm mắt là một màu xanh biếc dễ chịu, ngay cả hơi thở cũng trở nên sạch sẽ thông thoáng.
Cô không biết mình đang ở đâu, cô nghiêng đầu một chút đã nhìn thấy Hà Minh Viễn đang ngồi bên cạnh. Anh đang nhìn máy tính, hơi cau mày, càng làm tăng thêm hương vị cho sự điềm tĩnh đẹp trai của anh.
“Anh ngày càng chín chắn.” Trần Nam Phương giống như chiếc lông vũ bay ra, cô đưa tay muốn sờ khuôn mặt anh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người rung động và nảy sinh tình cảm.
Hà Minh Viễn vội vàng đẩy máy tính ra quay qua nhìn cô, anh cầm tay cô để lên mặt: “Em vừa nói gì?”
Trân Nam Phương ngượng ngùng lắc đầu, cô không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Đó là những điều cô chưa từng có, cô muốn trân trọng hiện tại, những thứ thuộc về bọn họ.
“Chúng ta đang ở đâu?” Cô nhìn xung quanh, ánh mắt mơ màng.
Anh hôn lên đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng kéo cơ thể cô để cô dựa vòng lòng ngực anh, anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trang trại Hà Vân.”