Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 322
Chương 322
“Được…” Trần Nam Phương nhìn thấy Bugatti lái xe rời đi, giống như trước kia vậy, giọng nói vừa kiên định lại quyết tuyệt.
Cho nên, Hà Minh Viễn muốn làm rõ quan hệ của bọn họ lúc đó sao?
“Nam Phương, tôi đưa cô về chỗ của Thanh Hoa đi.” Trịnh Hoàng Phong nhàn nhạt khuyên bảo: “Cứ nghĩ thông suốt mọi chuyện.”
“Tôi biết.” Trần Nam Phương cố gắng làm cho mình trông có sức sống, nhưng không thể lừa được thân thể và trái tim của cô, sau khi trở lại bệnh viện, cô trực tiếp ngã quy xuống sô pha.
May mắn thay, Đỗ Thanh Hoa vì truyền dịch mà ngủ rồi, cô không cần lo lắng phải giải thích cái gì.
Chỉ là trải qua mọi chuyện làm cho cô mệt mỏi không chịu nổi, chẳng mấy chốc cô đã rơi vào cơn ác mộng.
“Con nhỏ thấp hèn, mày với mẹ mày hèn hạ như nhaul” Lời nói của mẹ Trần tàn phá lỗ tai của cô.
Trần Nam Phương biết mình đang nằm mơ, cô lắc đầu tỉnh lại, nhưng không thể thoát khỏi giấc mơ, cô liên tục suy tư một câu: Mẹ ruột của cô là aï?
“Mẹ… Cô như nhìn thấy một bóng người trong mờ mịt, bởi vì xa dân mà biến thành một điểm đen nhỏ, cô muốn bắt lấy, không ngừng kêu to: “Đừng đi, xin mẹ đừng đi…”
Cô khua tay trong không trung, nhưng không bắt được gì.
Đột nhiên hình ảnh biến thành dưới bóng râm của một cây lớn, chàng trai sạch sẽ kia cười với cô: “Hà Minh Viễn!”
Trần Nam Phương cảm giác mình như đang lơ lửng ở trong nước, còn thấy rõ ràng một cây gõ tròn nhưng dường như không thể nào bắt được.
Cuống cuồng mở mắt.
Một gương mặt anh tuấn, trong trẻo, lạnh lùng rơi vào tâm mắt của cô, Vào mắt là tấm trong trẻo lạnh lùng mặt anh tuấn, đôi mắt phượng đang nghiêm nghị nhìn cô.
“AI Hà Minh Viễn!” Cô sợ hết hồn, vừa ý thức được mình đang ôm chặt lấy †ay của anh, liền theo bản năng buông tay ra.
Anh nheo đôi mắt đen lại, trong mắt như nối lên mưa to gió lớn, hận không thể nào đánh cô một cái thật mạnh: “
Em xem tôi là cái gì? Muốn năm thì năm, muốn buông thì buông à?”
“Tôi… Trần Nam Phương đột nhiên nhìn xung quanh mình: “Đây là nơi nào?
Tôi đang ở bệnh viện sao?”
Tại sao trông nó giống như phòng trong khách sạn vậy?
“Có người nhất định bắt tôi mang vào đây, tôi không có cách nào.” Hà Minh Viễn đưa tay nắm lấy cằm cô, dùng lực rất nhẹ, ánh mắt cũng dán chặt lên người cô, anh muốn biết suy nghĩ thật trong lòng của Nam Trần Phương.
Chính cô là người gặp luật sư.
Nhưng người ở trong giấc mơ thâm tình lại ai oán gọi tên anh cũng là cô.
“Tôi…” Trần Nam Phương khóe miệng giật giật hai cái, cô căn bản không biết mình đã nói cái gì, đã làm cái gì, khi đó cô ngủi “Em làm sao? Muốn trốn nợ?” Hà Minh Viên làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
“Mấy giờ rồi? Tôi phải gọi điện cho Thanh Hoa, nếu không cô ấy sẽ lo lắng.”