Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 311
Chương 311
“Cháu cũng chưa từng nói cháu thích con bé!” Bà cụ Hà tuyệt đối không nhường anh dù là một bước: ‘Bà không cần đi điều tra, chỉ cần nhìn dáng vẻ liền biết cháu đã làm những gì với con bé!”
“Cháu không muốn miễn cưỡng.”
Anh bình tĩnh ngồi dựa vào ghế sô pha, hai tay năm chặt lại, gân xanh nổi lên. “À.” Bà cụ Tiêu lo lắng nhìn đứa cháu trai của mình nói: “Minh Viễn, bà nội sống không quá vài năm nữa, tâm nguyện duy nhất là có thể nhìn thấy đứa cháu trai là cháu tìm được một người mang lại hạnh phúc thật sự cho cháu.”
Anh trầm mặc, những khớp tay nắm ngày càng chặt thể hiện sự khó xử cùng giày vò của anh.
“Đi xem Phương Nam sao rồi đi, cháu nên thể hiện những cử chỉ quan tâm đến con bé.” Bà cụ Hà bỗng nhiên chuyển chủ đề, giọng nói trở lên căng thẳng: “Về phần những người phụ nữ kia, cho dù cháu có kết hôn với cô ta, cũng đừng mơ tưởng đến chuyện bước vào nhà họ Hà chúng ta dù chỉ một bước!”
“Cô ấy không phải người như vậy, cô ấy cũng không có ý định vào đây.”
Phương Nam dựa vào đầu giường của chiếc giường lớn, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi trên giường cô nghĩ lại, cái cớ cô đưa ra để đi làm đã bị Hà Minh Viễn cùng bà cụ Hà nhìn thấu.
Thấy cô đang diễn trò, nên anh mới nở nụ cười yêu chiều.
Nụ cười yêu chiều đó, khiến cô cảm thấy đau lòng sao?
Cô khẽ thở dài, hiện tại cô không muốn cùng Hà Minh Viễn tiếp tục diễn †rò nữa.
Khi lấy anh ấy, cô một lòng chỉ nghĩ đến chuyện cứu anh trai, cũng không thích anh, cho nên không để ý đến việc trong lòng anh đã có người khác.
“Hiện giờ, thì. . ” Trần Phương Nam vừa cảm thán thì ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô vội vàng nằm xuống, giả vờ ngủ. Lại bông nhiên cảm thấy không đúng, cô không nên nằm trên giường, nhỡ may Hà Minh Viễn da mặt dày làm.
gì cô thì sao.
Tuy nhiên, đã quá muộn để cô có thể thay đổi chiến lược, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên trên má cô, giống như lông vũ xoẹt qua, nhẹ nhàng mà êm ái.
“Lông mi rung lên rồi, còn diễn cái gì nữa?” Hà Minh Viễn ánh mắt chợt sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô mở mắt ra, mạnh miệng nói: “Là anh khiến em tỉnh!”
“Em học cách đổ lỗi cho người khác từ khi nào vậy?”
“Cái gì mà đổ lỗi?” Trần Phương Nam nhíu mày: “Anh đừng có mà nói chuyện khó nghe như vậy!”
Nói xong, cô ngồi dậy, chuẩn bị rời khỏi giường, nhưng không nghĩ đến, Hà Minh Viên lại cúi người xuống, đem cô khóa lại.
“Định bỏ đi sau khi đã lợi dụng chồng mình?”
“Em không cóiI” Anh nhướng mày: ‘Em chắc chăn chứ? Bà nội nói không muốn để em ra ngoài làm việc, cho nên… .’ “Dựa vào cái gì? Em nói rồi, em muốn có một cuộc sống tự do! Em không phải được bán cho anh để làm nô lệ!” Trần Phương Nam cao giọng chất vấn, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn về phía Hà Minh Viễn, không thể hiểu rõ được cảm xúc thật của bản thân mình: “Hơn nữa, em cũng nói rồi, em không còn là trẻ con…”
Vừa nói được một nửa, cô liền nhớ đến những lời nói của Trịnh Hoàng Bách, chỉ cần cô muốn bỏ đứa nhỏ, anh †a lập tức sẽ cho người giúp cô phái Chẳng lẽ sau một thời gian thái độ của anh liền thay đổi, để người ta trực tiếp làm như vậy, không cần quan tâm đến cô cùng đứa nhỏ trong bụng?