Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 197
Chương 197
“Thanh Hoa…”
“Tôi không phải người khác.” Trên mặt Trịnh Hoàng Phong nở một nụ cười ôn hòa, cặp mắt của anh ta thanh tịnh trong suốt, trong veo như tuyết: “Tôi cũng là bạn tốt của Nam Phương.”
Ba người vừa đi vừa nói liên tục cho đến khi đi ra khỏi khu ổ chuột, bất chợt trên con đường dơ dáy bẩn thỉu lại nghe thấy tiếng xe gắn máy rừm rừm càng ngày càng gần.
Ba người bọn họ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, cho đến khi xe gắn máy tới gần, khoảng cách chừng một trăm mét vẫn không giảm tốc độ.
“Nam Phương cẩn thận!” Đỗ Thanh Hoa hô to, cô ấy muốn kéo bạn thân đến bên cạnh.
Ai ngờ Trịnh Hoàng Phong cũng dự định làm như thế, đúng lúc bọn họ một trái một phải, Trân Nam Phương đứng giữa lại trở thành mục tiêu chờ đợi nguy hiểm giáng tới.
“Cô mau buông tay!” Trịnh Hoàng Phong hô to, anh ta vội vàng kéo Trần Nam Phương qua bảo vệ cô ở trong lòng trước.
Thế nhưng mà vẫn vẫn chậm một bước!
Trong lúc anh ta xoay người né tránh, đúng lúc xe gắn máy đụng phải Trịnh Hoàng Phong làm anh ta văng xa mấy chục mét.
Anh ta nặng nề rơi xuống đất.
“Hoàng Phong!”
“Anh Hoàng Phong!”
Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa cùng hét lên, hơn nữa bọn họ cũng chạy tới xem xét.
“Cậu gọi cảnh sát đi Nam Phương, còn tớ gọi cho 115.” Coi như Đỗ Thanh Hoa vẫn còn tỉnh táo mà sắp xếp.
Trân Nam Phương vừa gọi điện thoại vừa ngồi xổm xuống xem xét Trịnh Hoàng Phong: “Hoàng Phong đã chảy máu… Anh nhịn một chút, rất nhanh sẽ có thể đến bệnh viện rồi.”
“Nam Phương đừng lo lắng, tôi không sao cũng không đau.” Con ngươi của Trịnh Hoàng Phong sáng lấp lánh rực rỡ như sao trời, bộ dáng không giống bị thương chút nào.
Ngoại trừ trên mặt đất có một vũng máu.
Trịnh Hoàng Phong bị thương rất nghiêm trọng, vậy mà cánh tay trái của anh ta đã nứt xương!
“Nam Phương, cô đừng lo lắng, tôi không sao đâu.” Anh ta vẫn dịu dàng an ủi Trần Nam Phương.
Thế nhưng làm sao cô có thể không lo lắng được?
Anh ta vì cứu mình mới bị thương, vả lại hôm nay còn là sinh nhật của bà Tuyết, thế mà cô lại làm liên lụy con trai người ta bị nứt xương rồi.
“Làm sao bây giờ?” Cô tự lẩm bẩm, thừa dịp Trịnh Hoàng Phong điều trị, cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Hà Minh Viễn nói rõ chuyện này.
Bên đầu kia điện thoại là sự yên lặng dọa người.
“Hà Minh Viễn, thật… Thật sự xin lỗi.” Ngoại trừ xin lõi, cô không biết nói gì cho phải: “Nếu như chúng tôi không về kịp, anh có thể giúp chúng tôi giải thích không?”
“Giải thích thay mọi người sao?”
Giọng nói của người nào đó lạnh như băng: “Tôi nên nói rằng con trai dì Tuyết vì cứu vợ tôi mà bỏ lỡ sinh nhật của mẹ anh ta à?”