Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 43: Phiên ngoại
1. Hình xăm và sở thích mới
Trong tiệm xăm hình vào một buổi chiều đầu hè, nụ hôn rơi trên hình xăm đã lấp đầy khoảng trống trong lòng Thương Mộ suốt bao năm qua. Chữa khỏi chứng nghiện đau, đồng thời cũng nảy sinh một sở thích mới.
Ví dụ, bây giờ cậu thích được hôn lên hình xăm.
Tần suất bộc phát còn cao hơn trước. Cứ cách một ngày, nếu không có nụ hôn nào rơi trên hình xăm, cậu sẽ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, muốn nổi cáu.
Đối với sở thích này, bác sĩ cho biết hoàn toàn có thể chấp nhận được và không cần điều trị.
Hình xăm bông hồng ở phía trên bên trái bụng, đỏ tươi như chu sa, khi dính mồ hôi lại càng rực rỡ, long lanh.
Mỗi lần Chu Vọng Xuyên hôn lên đó, Thương Mộ sẽ nắm chặt vai anh, bụng hơi phập phồng, dường như vừa sợ ngứa, lại vừa khao khát cảm giác ngứa ngáy ấy.
Nụ hôn như lông vũ phủ xuống nhẹ nhàng.
Nhưng chất lượng hình xăm hình như không được tốt lắm. Chưa đầy nửa năm, bông hồng đỏ tươi đã phai màu, trở nên nhạt nhòa.
Thợ xăm hình lại nói không chịu trách nhiệm về việc này. Anh ta nói trước đây chưa từng xảy ra trường hợp phai màu, chắc chắn là do khách hàng tự làm.
2. Tay nghề nấu nướng của đàn anh
Chu Vọng Xuyên là người rất bận rộn với công việc, ngày nghỉ đôi khi còn bị gọi về bệnh viện để cấp cứu. Nhưng anh vẫn kiên trì học hỏi, với niềm đam mê và khát vọng mãnh liệt, tận dụng thời gian hạn hẹp để phát triển trình độ nấu nướng của mình.
Anh thích sáng tạo món ăn mới, khám phá những nguyên liệu mới, ví dụ như sử dụng một số loại dược liệu bổ dưỡng làm nguyên liệu nấu ăn.
Anh rất hài lòng với tay nghề của mình, mỗi ngày đều nấu cơm cho Thương Mộ ăn, thỉnh thoảng nghiên cứu ra món mới, còn làm thêm bữa khuya.
Trong khoảng thời gian Thương Mộ phẫu thuật và nằm viện, Chu Vọng Xuyên đã trổ tài nấu nướng, mỗi bữa đều làm những món ăn bổ dưỡng, thanh đạm. Đôi khi anh bận phẫu thuật không kịp nấu, sẽ nhờ người giúp việc ở nhà bố mẹ nấu rồi mang đến.
Một hôm, có lẽ người giúp việc nhớ nhầm, Thương Mộ đang ăn cơm Chu Vọng Xuyên nấu thì người giúp việc lại mang đến một phần khác, sắc hương vị đều đầy đủ.
Dì hộ lý họ Chung đang dọn dẹp phòng, nhìn hai phần cơm trước mặt cậu, cười nói: "Bác sĩ Chu y thuật thì giỏi, nhưng tay nghề nấu nướng hình như bình thường thôi nhỉ."
Thương Mộ khó khăn nuốt xuống một miếng dược liệu không biết là gì, uống một ngụm canh, nói: " Một nghề cho chín còn hơn chín nghề mà."
Dì Chung lén lút nhìn ra cửa, rồi quay lại giường bệnh, hạ giọng nói: "Bác sĩ Chu không có ở đây, khó ăn thì đừng ăn nữa, dì bỏ cho, con ăn phần người giúp việc mang đến này."
Dì chỉ vào phần cơm người giúp việc vừa mang đến, rõ ràng là do đầu bếp chuyên nghiệp nấu.
Thương Mộ kiên quyết lắc đầu: "Không được đâu."
Một lúc sau, Chu Vọng Xuyên đến phòng bệnh thăm cậu, kiểm tra sức khỏe, rồi tiện miệng hỏi: "Ăn cơm xong chưa? Có ngon không?"
Thương Mộ đáp: "Ngon."
Chu Vọng Xuyên cười tươi, lộ cả hàm răng: "Vậy mai anh lại nấu cho em ăn nhé."
"Dạ được." Thương Mộ nói.
Ăn cơm nhà hàng phải trả tiền, ăn cơm người nhà nấu không cần trả tiền. Khen một câu "Ngon thật đấy" cũng coi như là trả tiền rồi.
3. Tắt nguồn
Chu Vọng Xuyên đang lái xe, từ xa đã thấy Thương Mộ đứng đợi bên đường, cúi đầu, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Anh lái xe đến dừng lại bên lề, Thương Mộ mở cửa xe bước vào, lặng lẽ cài dây an toàn, rồi làm động tác kéo khóa miệng.
Chu Vọng Xuyên hiểu ý: "Tắt nguồn rồi à?"
Thương Mộ gật đầu yếu ớt.
Chu Vọng Xuyên xoa tóc cậu: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn, rồi chúng ta về nhà."
Thương Mộ luôn cảm thấy, tinh thần của con người là có hạn. Một khi mỗi ngày nói quá nhiều, đầu ra lớn hơn đầu vào, người ta sẽ héo úa, tinh thần suy sụp, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Chu Vọng Xuyên rất hiểu cậu, Trung y có câu: "Khẩu khai thần khí tán"*. Nói nhiều quá, cả người sẽ trống rỗng, không còn sức lực.
(*Mở miệng cũng tốn calo)
Đến siêu thị, Chu Vọng Xuyên bỏ một lốc nước ép táo vào giỏ hàng, thì tay áo bị kéo nhẹ.
Thương Mộ lắc đầu với anh, hai lòng bàn tay úp vào nhau, đầu ngón tay chạm nhau, mu bàn tay cong lên.
Chu Vọng Xuyên nhận ra hình dạng cậu đang diễn tả: "Muốn vị đào à?"
Thương Mộ gật đầu.
Chu Vọng Xuyên tìm trên kệ một lượt, thấy nước ép vị đào, liền thay thế lốc nước ép táo.
Đẩy xe đến khu rau củ, Chu Vọng Xuyên lấy hai quả bí ngòi, Thương Mộ kéo anh lại, chỉ vào áo mình.
Chu Vọng Xuyên nhìn chiếc áo sơ mi màu tím nhạt của cậu, rồi hiểu ra: "Không ăn bí ngòi, ăn cà tím à?"
Thương Mộ gật đầu.
Chu Vọng Xuyên lại hỏi: "Tối nay em muốn ăn cà tím xào ớt băm hả?"
Thương Mộ gật đầu lia lịa, đồng thời giơ ngón cái lên. Giỏi quá!
Chu Vọng Xuyên mỉm cười.
Trong quá trình mua sắm tiếp theo, một người nói, một người diễn tả. Giỏ hàng nhanh chóng đầy ắp.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Thương Mộ liếc nhìn kệ hàng, Chu Vọng Xuyên mỉm cười khoác vai cậu, đẩy cậu đi về phía trước: "Không được ăn khoai tây chiên."
Thương Mộ nhìn anh đầy uất ức, ánh mắt đảo một vòng, mang theo chút thăm dò.
Chu Vọng Xuyên lại nói: "Cũng không được ăn que cay."
Thương Mộ thở dài thườn thượt, cam chịu bước tiếp.
Trên đường lái xe về nhà, trong xe bật nhạc nhẹ nhàng, Thương Mộ cuộn tròn trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cậu lên tiếng: "Đổi bài."
Chu Vọng Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Khởi động lại rồi à?"
Thương Mộ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chu Vọng Xuyên tiếp tục lái xe.
Được rồi, vẫn chưa khởi động lại, chỉ đang ở chế độ chờ thôi.
4. Tấm thẻ gỗ
Trên đỉnh núi Tuyết Thiền có một vọng lâu vuông vức, trên vọng lâu treo chi chít những tấm thẻ gỗ cầu nguyện.
Lần đầu tiên Chu Vọng Xuyên đưa Thương Mộ đến núi Tuyết Thiền, hai người đang giận dỗi nhau. Dù đã nắm tay khi đi qua cầu Tình Nhân, Thương Mộ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Đến đỉnh núi, thấy mọi người đều tranh nhau treo thẻ gỗ cầu nguyện, Thương Mộ liền đến mua một tấm, viết một hồi, rồi treo tấm thẻ vào vị trí khuất nhất.
Chu Vọng Xuyên đứng bên cạnh chờ cậu, thấy cậu viết viết xóa xóa hồi lâu, vẻ mặt có chút buồn bã. Anh liền đi mua một chai Coca Cola, thứ đồ uống mà bình thường anh không cho cậu uống, đưa cho cậu.
Lúc xuống núi, hai người lại nắm tay nhau, tâm trạng Thương Mộ dường như đã khá hơn.
Lần thứ hai hai người leo núi Tuyết Thiền, khi đến đỉnh núi, Chu Vọng Xuyên hỏi Thương Mộ có muốn viết thẻ gỗ nữa không.
Thương Mộ lắc đầu, nói rằng những gì cậu muốn viết đã viết hết vào lần trước rồi.
Chuyến đi lần này rất vui vẻ, hai người tâm đầu ý hợp, mỗi cái nhìn, mỗi cái nắm tay đều tràn đầy tình ý ngọt ngào.
Sau kỳ nghỉ, trở lại làm việc, Thương Mộ sờ thấy một mảnh gỗ hình chữ nhật trong túi xách của mình.
Cậu lấy ra, ngẩn người – đó chính là loại thẻ gỗ được bán trên đỉnh núi Tuyết Thiền.
Cậu lập tức nhận ra, đây chính là tấm thẻ cậu đã mua trong lần đầu tiên leo núi Tuyết Thiền.
Mặt trước là nét chữ của cậu vài năm trước, viết viết xóa xóa, vừa do dự vừa tuyệt vọng –
"Will you still love me when I"m no longer young and beautiful?"
Trong lòng khẽ rung động, cậu lật mặt sau của tấm thẻ.
Mặt sau là một dòng chữ mạnh mẽ –
"You know I will."
(Young and Beautiful - Lana Del Rey)
Trong tiệm xăm hình vào một buổi chiều đầu hè, nụ hôn rơi trên hình xăm đã lấp đầy khoảng trống trong lòng Thương Mộ suốt bao năm qua. Chữa khỏi chứng nghiện đau, đồng thời cũng nảy sinh một sở thích mới.
Ví dụ, bây giờ cậu thích được hôn lên hình xăm.
Tần suất bộc phát còn cao hơn trước. Cứ cách một ngày, nếu không có nụ hôn nào rơi trên hình xăm, cậu sẽ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, muốn nổi cáu.
Đối với sở thích này, bác sĩ cho biết hoàn toàn có thể chấp nhận được và không cần điều trị.
Hình xăm bông hồng ở phía trên bên trái bụng, đỏ tươi như chu sa, khi dính mồ hôi lại càng rực rỡ, long lanh.
Mỗi lần Chu Vọng Xuyên hôn lên đó, Thương Mộ sẽ nắm chặt vai anh, bụng hơi phập phồng, dường như vừa sợ ngứa, lại vừa khao khát cảm giác ngứa ngáy ấy.
Nụ hôn như lông vũ phủ xuống nhẹ nhàng.
Nhưng chất lượng hình xăm hình như không được tốt lắm. Chưa đầy nửa năm, bông hồng đỏ tươi đã phai màu, trở nên nhạt nhòa.
Thợ xăm hình lại nói không chịu trách nhiệm về việc này. Anh ta nói trước đây chưa từng xảy ra trường hợp phai màu, chắc chắn là do khách hàng tự làm.
2. Tay nghề nấu nướng của đàn anh
Chu Vọng Xuyên là người rất bận rộn với công việc, ngày nghỉ đôi khi còn bị gọi về bệnh viện để cấp cứu. Nhưng anh vẫn kiên trì học hỏi, với niềm đam mê và khát vọng mãnh liệt, tận dụng thời gian hạn hẹp để phát triển trình độ nấu nướng của mình.
Anh thích sáng tạo món ăn mới, khám phá những nguyên liệu mới, ví dụ như sử dụng một số loại dược liệu bổ dưỡng làm nguyên liệu nấu ăn.
Anh rất hài lòng với tay nghề của mình, mỗi ngày đều nấu cơm cho Thương Mộ ăn, thỉnh thoảng nghiên cứu ra món mới, còn làm thêm bữa khuya.
Trong khoảng thời gian Thương Mộ phẫu thuật và nằm viện, Chu Vọng Xuyên đã trổ tài nấu nướng, mỗi bữa đều làm những món ăn bổ dưỡng, thanh đạm. Đôi khi anh bận phẫu thuật không kịp nấu, sẽ nhờ người giúp việc ở nhà bố mẹ nấu rồi mang đến.
Một hôm, có lẽ người giúp việc nhớ nhầm, Thương Mộ đang ăn cơm Chu Vọng Xuyên nấu thì người giúp việc lại mang đến một phần khác, sắc hương vị đều đầy đủ.
Dì hộ lý họ Chung đang dọn dẹp phòng, nhìn hai phần cơm trước mặt cậu, cười nói: "Bác sĩ Chu y thuật thì giỏi, nhưng tay nghề nấu nướng hình như bình thường thôi nhỉ."
Thương Mộ khó khăn nuốt xuống một miếng dược liệu không biết là gì, uống một ngụm canh, nói: " Một nghề cho chín còn hơn chín nghề mà."
Dì Chung lén lút nhìn ra cửa, rồi quay lại giường bệnh, hạ giọng nói: "Bác sĩ Chu không có ở đây, khó ăn thì đừng ăn nữa, dì bỏ cho, con ăn phần người giúp việc mang đến này."
Dì chỉ vào phần cơm người giúp việc vừa mang đến, rõ ràng là do đầu bếp chuyên nghiệp nấu.
Thương Mộ kiên quyết lắc đầu: "Không được đâu."
Một lúc sau, Chu Vọng Xuyên đến phòng bệnh thăm cậu, kiểm tra sức khỏe, rồi tiện miệng hỏi: "Ăn cơm xong chưa? Có ngon không?"
Thương Mộ đáp: "Ngon."
Chu Vọng Xuyên cười tươi, lộ cả hàm răng: "Vậy mai anh lại nấu cho em ăn nhé."
"Dạ được." Thương Mộ nói.
Ăn cơm nhà hàng phải trả tiền, ăn cơm người nhà nấu không cần trả tiền. Khen một câu "Ngon thật đấy" cũng coi như là trả tiền rồi.
3. Tắt nguồn
Chu Vọng Xuyên đang lái xe, từ xa đã thấy Thương Mộ đứng đợi bên đường, cúi đầu, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Anh lái xe đến dừng lại bên lề, Thương Mộ mở cửa xe bước vào, lặng lẽ cài dây an toàn, rồi làm động tác kéo khóa miệng.
Chu Vọng Xuyên hiểu ý: "Tắt nguồn rồi à?"
Thương Mộ gật đầu yếu ớt.
Chu Vọng Xuyên xoa tóc cậu: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn, rồi chúng ta về nhà."
Thương Mộ luôn cảm thấy, tinh thần của con người là có hạn. Một khi mỗi ngày nói quá nhiều, đầu ra lớn hơn đầu vào, người ta sẽ héo úa, tinh thần suy sụp, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Chu Vọng Xuyên rất hiểu cậu, Trung y có câu: "Khẩu khai thần khí tán"*. Nói nhiều quá, cả người sẽ trống rỗng, không còn sức lực.
(*Mở miệng cũng tốn calo)
Đến siêu thị, Chu Vọng Xuyên bỏ một lốc nước ép táo vào giỏ hàng, thì tay áo bị kéo nhẹ.
Thương Mộ lắc đầu với anh, hai lòng bàn tay úp vào nhau, đầu ngón tay chạm nhau, mu bàn tay cong lên.
Chu Vọng Xuyên nhận ra hình dạng cậu đang diễn tả: "Muốn vị đào à?"
Thương Mộ gật đầu.
Chu Vọng Xuyên tìm trên kệ một lượt, thấy nước ép vị đào, liền thay thế lốc nước ép táo.
Đẩy xe đến khu rau củ, Chu Vọng Xuyên lấy hai quả bí ngòi, Thương Mộ kéo anh lại, chỉ vào áo mình.
Chu Vọng Xuyên nhìn chiếc áo sơ mi màu tím nhạt của cậu, rồi hiểu ra: "Không ăn bí ngòi, ăn cà tím à?"
Thương Mộ gật đầu.
Chu Vọng Xuyên lại hỏi: "Tối nay em muốn ăn cà tím xào ớt băm hả?"
Thương Mộ gật đầu lia lịa, đồng thời giơ ngón cái lên. Giỏi quá!
Chu Vọng Xuyên mỉm cười.
Trong quá trình mua sắm tiếp theo, một người nói, một người diễn tả. Giỏ hàng nhanh chóng đầy ắp.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Thương Mộ liếc nhìn kệ hàng, Chu Vọng Xuyên mỉm cười khoác vai cậu, đẩy cậu đi về phía trước: "Không được ăn khoai tây chiên."
Thương Mộ nhìn anh đầy uất ức, ánh mắt đảo một vòng, mang theo chút thăm dò.
Chu Vọng Xuyên lại nói: "Cũng không được ăn que cay."
Thương Mộ thở dài thườn thượt, cam chịu bước tiếp.
Trên đường lái xe về nhà, trong xe bật nhạc nhẹ nhàng, Thương Mộ cuộn tròn trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cậu lên tiếng: "Đổi bài."
Chu Vọng Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Khởi động lại rồi à?"
Thương Mộ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chu Vọng Xuyên tiếp tục lái xe.
Được rồi, vẫn chưa khởi động lại, chỉ đang ở chế độ chờ thôi.
4. Tấm thẻ gỗ
Trên đỉnh núi Tuyết Thiền có một vọng lâu vuông vức, trên vọng lâu treo chi chít những tấm thẻ gỗ cầu nguyện.
Lần đầu tiên Chu Vọng Xuyên đưa Thương Mộ đến núi Tuyết Thiền, hai người đang giận dỗi nhau. Dù đã nắm tay khi đi qua cầu Tình Nhân, Thương Mộ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Đến đỉnh núi, thấy mọi người đều tranh nhau treo thẻ gỗ cầu nguyện, Thương Mộ liền đến mua một tấm, viết một hồi, rồi treo tấm thẻ vào vị trí khuất nhất.
Chu Vọng Xuyên đứng bên cạnh chờ cậu, thấy cậu viết viết xóa xóa hồi lâu, vẻ mặt có chút buồn bã. Anh liền đi mua một chai Coca Cola, thứ đồ uống mà bình thường anh không cho cậu uống, đưa cho cậu.
Lúc xuống núi, hai người lại nắm tay nhau, tâm trạng Thương Mộ dường như đã khá hơn.
Lần thứ hai hai người leo núi Tuyết Thiền, khi đến đỉnh núi, Chu Vọng Xuyên hỏi Thương Mộ có muốn viết thẻ gỗ nữa không.
Thương Mộ lắc đầu, nói rằng những gì cậu muốn viết đã viết hết vào lần trước rồi.
Chuyến đi lần này rất vui vẻ, hai người tâm đầu ý hợp, mỗi cái nhìn, mỗi cái nắm tay đều tràn đầy tình ý ngọt ngào.
Sau kỳ nghỉ, trở lại làm việc, Thương Mộ sờ thấy một mảnh gỗ hình chữ nhật trong túi xách của mình.
Cậu lấy ra, ngẩn người – đó chính là loại thẻ gỗ được bán trên đỉnh núi Tuyết Thiền.
Cậu lập tức nhận ra, đây chính là tấm thẻ cậu đã mua trong lần đầu tiên leo núi Tuyết Thiền.
Mặt trước là nét chữ của cậu vài năm trước, viết viết xóa xóa, vừa do dự vừa tuyệt vọng –
"Will you still love me when I"m no longer young and beautiful?"
Trong lòng khẽ rung động, cậu lật mặt sau của tấm thẻ.
Mặt sau là một dòng chữ mạnh mẽ –
"You know I will."
(Young and Beautiful - Lana Del Rey)