Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 29
"Anh nhớ nhé, nếu không giải quyết được thì em giúp anh."
- --
Trong phòng tắm mù sương, hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng bật cười.
Thương Mộ nói: "Anh nói trước đi."
Chu Vọng Xuyên đáp: "Thật ra cũng không có gì, không phải chuyện gì to tát."
"Ồ, không nói thì thôi." Thương Mộ lười biếng dựa vào bồn tắm, "Em cũng chẳng gặp chuyện gì to tát."
Chu Vọng Xuyên vốc một ít nước, giúp cậu rửa sạch bọt xà phòng trên vai, rồi búng nhẹ lên trán cậu, cười nói: "Môi dẩu ra sắp treo được cả bình dầu rồi, sao lại tủi thân thế?"
Thương Mộ nhìn anh một hồi, không tiếp lời, chậm rãi xoay người nằm sấp: "Xoa bóp vai cho em, em mỏi."
Cậu nằm sấp như vậy, đường cong từ vai đến eo hiện ra rõ ràng, như một cây cung mềm mại, tràn đầy sức mạnh dẻo dai.
Chu Vọng Xuyên xoa bóp vai cho cậu, đầu ngón tay vô thức trượt xuống, men theo xương sống ở giữa lưng, cuối cùng dừng lại trên vòng eo tuyệt đẹp kia.
"Này."
Thương Mộ bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Giữ tay anh cho cẩn thận."
Nghe giọng điệu hung dữ này, Chu Vọng Xuyên bật cười. Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có một ca phẫu thuật rất gấp, tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, người nhà cũng rất lo lắng, nhưng hiện tại việc phê duyệt gặp chút vấn đề, không thể sắp xếp ngay lập tức được."
Thương Mộ thông minh cỡ nào, lập tức nói: "Gã trưởng khoa mới đến của khoa anh gây khó dễ cho anh à?"
Chu Vọng Xuyên đáp: "Cũng không thể nói như vậy, anh ta có những cân nhắc của riêng mình, nhưng quy trình đúng là bị kẹt ở chỗ anh ta."
Thương Mộ bĩu môi: "Thế chẳng phải là gây khó dễ cho anh sao." Cậu xoay người nằm ngửa, mặc cho làn nước ấm áp tràn qua khắp cơ thể.
Chu Vọng Xuyên sợ cậu bị lạnh, lấy khăn tắm trên giá, đỡ gáy cậu lau mái tóc ướt đẫm, cười nói: "Dù sao thì, anh đang nghĩ cách."
Anh lại hỏi: "Còn em?"
"Em hả?" Thương Mộ ra vẻ vô tội, làm bộ muốn ngồi dậy, "Em muốn đi ngủ rồi."
Chu Vọng Xuyên giữ vai cậu, ấn cậu ngồi xuống, cười mà như không cười: "Không được giả vờ, nói cho anh biết, hôm nay có phải gặp chuyện gì không vui không?"
Thương Mộ vẫn im lặng.
Chu Vọng Xuyên bèn nói: "Ngoan, nói cho anh biết. Biết đâu anh có thể giúp được." Vừa nói, ngón tay anh thấm nước vuốt ve vành tai Thương Mộ.
Trước đây anh cũng thường nói những lời này, nhưng khi đó hai người chưa thổ lộ lòng mình, câu nói này nghe như có vẻ ban ơn bố thí. Nhưng giờ đây, đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nghe câu này, chỉ thấy vô hạn dịu dàng và ngọt ngào.
Anh lại hạ thấp giọng nói: "Anh sợ em ở bên ngoài sẽ chịu uất ức. Nói cho anh biết, hửm?"
"... Ưm." Thương Mộ giả vờ như vô tình đẩy tay anh ra, cúi đầu, cằm chìm xuống nước, che đi vành tai đỏ ửng, "Người có thể khiến em chịu uất ức, bây giờ vẫn chưa sinh ra đâu."
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là gặp phải một lão già dê xồm không biết điều, bị em trói lại đánh cho một trận."
Chu Vọng Xuyên nhíu mày: "Người nào? Tên là gì?"
"Ai mà biết." Thương Mộ nói với vẻ không mấy quan tâm, "Một hàng dài tiếng Anh, em không nhớ."
Chu Vọng Xuyên nói: "Lỡ như hắn ta tìm em gây phiền phức thì sao? Tốt nhất nên nhớ lại một chút, để anh đi điều tra."
Nói đến đây, Thương Mộ có chút không vui, đạp đạp nước, làm bắn lên một trận bọt nước: "Anh nghĩ em tự mình không xử lý được à? Lần trước chuyện của tên nhiếp ảnh gia kia, rõ ràng em tự xử lý được, anh lại xen ngang vào, làm em đấm một quyền vào cục bông, em tức quá mà."
Cậu vì chuyện này mà bực bội cả buổi chiều, lúc này giọng điệu rất khó chịu. Dù biết Chu Vọng Xuyên đang quan tâm mình, cậu vẫn không nhịn được mà nổi cáu.
"Không phải vậy." Chu Vọng Xuyên dịu giọng, ngoan ngoãn xin lỗi, "Anh sai rồi."
Gặp chuyện không quyết thì cứ xin lỗi trước, một chiêu rất ngốc nghếch, nhưng Thương Mộ lại rất thích chiêu này, phẩy tay: "Tha cho anh đó."
Thương Mộ lại chủ động nói: "Em nắm được điểm yếu của hắn ta, hắn ta không dám lén lút tìm em gây phiền phức. Nhưng nửa tháng nữa là cuộc thi thiết kế Minh Châu Cup, ban giám khảo là các giám đốc thiết kế của các thương hiệu, cùng một số khách mời đặc biệt. Giám khảo thường sẽ bỏ phiếu cho nhà thiết kế của thương hiệu mình. Hắn ta là một trong số giám khảo, em sợ sẽ không nhận được phiếu của hắn ta."
Chu Vọng Xuyên biết cuộc thi này. Anh biết Thương Mộ đã dành rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi này, liên tục nửa tháng thức đêm sửa bản thiết kế, thậm chí có vài đêm giật mình tỉnh giấc, cũng không kịp xỏ dép, vội vàng chạy vào phòng làm việc ghi lại ý tưởng.
Việc có thể giành được giải nhất trong cuộc thi này hay không, liên quan đến việc Thương Mộ có thể thuận lợi chuyển sang hậu trường, trở thành nhà thiết kế chính của công ty hay không.
Chu Vọng Xuyên cảm thấy đoạn này có gì đó quen thuộc, anh nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: "Cục cưng, em vừa nói cuộc thi tên là gì?"
"Minh Châu Cup, là một cuộc thi thiết kế trang sức."
Chu Vọng Xuyên suy nghĩ một chút, nét mặt dần dần giãn ra, anh mỉm cười: "Em sẽ giành giải nhất."
Thương Mộ đảo mắt: "Sao anh biết?"
"Anh tin vào thực lực của em." Chu Vọng Xuyên vén những sợi tóc ướt trên trán Thương Mộ, thấy cậu có vẻ hơi díp mắt, liền nói: "Đi thôi, đi ngủ."
Cơn buồn ngủ ập đến, ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Thương Mộ càng thêm lười biếng, lẩm bẩm: "...Ngâm thêm một chút nữa."
Chỉ trong vài câu nói, cậu đã dần dần nhắm mắt lại.
Chu Vọng Xuyên nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, lấy khăn tắm trên giá lau sạch những giọt nước trên người cậu. Đang định bế cậu về phòng thì Thương Mộ lại tỉnh giấc, nắm lấy cổ tay anh, mở mắt nhìn anh: "...Ưm."
"Ngoan, ngủ đi." Chu Vọng Xuyên bế cậu lên, đi ra khỏi phòng tắm.
Thương Mộ tỉnh lại một chút rồi lại mơ màng thiếp đi, yên tâm tựa vào ngực anh, nhưng vẫn cố nói: "Chuyện của anh, nếu không được thì em có thể giải quyết giúp anh."
Chu Vọng Xuyên đặt cậu vào trong chăn ấm áp, hỏi: "Giải quyết thế nào?"
"Chậc, có gì khó đâu." Thương Mộ rúc sâu hơn vào trong chăn, che miệng ngáp một cái, buồn ngủ đến chảy nước mắt, trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác: "Trùm bao bố lôi ra ngõ đánh một trận, ép hắn ta ký giấy phê duyệt phẫu thuật, chẳng phải là xong rồi sao?"
Chu Vọng Xuyên: "..."
Anh nói: "Bạn nhỏ, hồi đi học em là đầu gấu à?"
Thương Mộ hừ lạnh một tiếng: "Anh chính là nhát gan sợ phiền phức, những vấn đề có thể giải quyết bằng nắm đấm thì đều không phải là vấn đề."
Chu Vọng Xuyên dùng đầu ngón tay xoa xoa má cậu, mỉm cười nói: "Ừm."
"Không tin à?" Thương Mộ tỉnh táo lại, nhìn anh với vẻ thách thức: "Bây giờ em có thể đánh cho anh tâm phục khẩu phục luôn, tin không?"
Chu Vọng Xuyên vẫn mỉm cười: "Đương nhiên là tin. Không phải buồn ngủ sao? Ngoan, ngủ đi."
Thương Mộ trần truồng rúc trong chăn ấm áp, lớp chăn len cashmere mềm mại áp vào da thịt rất dễ chịu. Cậu thoải mái thở dài một tiếng, ý thức nhanh chóng mơ hồ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cố nói câu cuối cùng: "Anh nhớ nhé, nếu không giải quyết được thì em giúp anh."
Chu Vọng Xuyên đắp lại chăn cho người đã ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi ẩm ướt, hôn phớt một cái rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi xem luận văn trong thư phòng một lúc, Chu Vọng Xuyên nhớ đến "chế độ tự động lái*" của Thương Mộ, bèn cầm máy tính quay lại phòng ngủ.
(Có nhắc ở chương bày tỏ tình cảm, trong 30p mà không có thụ là công tự tỉnh giấc đi tìm thụ. Bệnh chung của hội dính bồ.)
Quả nhiên, Thương Mộ đang ngủ có vẻ hơi bồn chồn, lông mày nhíu lại, môi mím chặt.
Chu Vọng Xuyên vén chăn, nằm xuống cạnh cậu, vòng tay qua vai cậu, cúi xuống hôn lên môi cậu, rồi thì thầm bên tai cậu: "Ngủ đi."
Thương Mộ dần dần yên tĩnh lại, nét mặt giãn ra, lại chìm vào giấc ngủ say.
Chu Vọng Xuyên dựa vào đầu giường, tiếp tục xem các luận văn liên quan đến lĩnh vực y tế. Trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường và tiếng ngón tay gõ nhẹ vào bàn phím.
Thương Mộ ngủ không yên giấc, cứ một lúc lại trở mình. Chu Vọng Xuyên liền ôm cậu và dỗ dành. Cuối cùng, Thương Mộ nằm nghiêng ôm lấy eo Chu Vọng Xuyên, chân dưới chăn đè lên chân anh, mặt áp sát vào chăn, hoàn toàn bất động, ngủ rất yên tĩnh.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Chu Vọng Xuyên xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu lên khỏi chồng luận văn đồ sộ, vẻ mặt không giấu được sự phấn khích.
Anh lại tìm ra một phương pháp, nếu có thể kiểm chứng, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đó sẽ tăng gần hai mươi phần trăm. Nếu có gần 60% khả năng thành công, Từ Dũng sẽ không từ chối phê duyệt.
Chu Vọng Xuyên gập máy tính đặt lên đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống. Người bên cạnh vì sự thay đổi tư thế này mà trở mình một cách bất an, lẩm bẩm không rõ điều gì.
Chu Vọng Xuyên ghé sát tai cậu, phát hiện cậu lại nói một câu: "Tiểu Hoàng... đừng đánh..."
"Đừng đánh cái gì?"
Thương Mộ nhắm mắt lầm bầm: "Đừng đánh... Tiểu Hồng..."
Gần đây hai con chim thường xuyên đánh nhau, lông của Tiểu Hồng đã rụng mất hai chiếc, bị Thương Mộ nhặt lên cắm vào chậu cây.
Chu Vọng Xuyên nói: "Đã can rồi, yên tâm ngủ nào."
Thương Mộ quả nhiên không nói mớ nữa.
Chu Vọng Xuyên ôm lấy eo cậu, hai người áp sát vào nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- --
Trong phòng tắm mù sương, hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng bật cười.
Thương Mộ nói: "Anh nói trước đi."
Chu Vọng Xuyên đáp: "Thật ra cũng không có gì, không phải chuyện gì to tát."
"Ồ, không nói thì thôi." Thương Mộ lười biếng dựa vào bồn tắm, "Em cũng chẳng gặp chuyện gì to tát."
Chu Vọng Xuyên vốc một ít nước, giúp cậu rửa sạch bọt xà phòng trên vai, rồi búng nhẹ lên trán cậu, cười nói: "Môi dẩu ra sắp treo được cả bình dầu rồi, sao lại tủi thân thế?"
Thương Mộ nhìn anh một hồi, không tiếp lời, chậm rãi xoay người nằm sấp: "Xoa bóp vai cho em, em mỏi."
Cậu nằm sấp như vậy, đường cong từ vai đến eo hiện ra rõ ràng, như một cây cung mềm mại, tràn đầy sức mạnh dẻo dai.
Chu Vọng Xuyên xoa bóp vai cho cậu, đầu ngón tay vô thức trượt xuống, men theo xương sống ở giữa lưng, cuối cùng dừng lại trên vòng eo tuyệt đẹp kia.
"Này."
Thương Mộ bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Giữ tay anh cho cẩn thận."
Nghe giọng điệu hung dữ này, Chu Vọng Xuyên bật cười. Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có một ca phẫu thuật rất gấp, tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, người nhà cũng rất lo lắng, nhưng hiện tại việc phê duyệt gặp chút vấn đề, không thể sắp xếp ngay lập tức được."
Thương Mộ thông minh cỡ nào, lập tức nói: "Gã trưởng khoa mới đến của khoa anh gây khó dễ cho anh à?"
Chu Vọng Xuyên đáp: "Cũng không thể nói như vậy, anh ta có những cân nhắc của riêng mình, nhưng quy trình đúng là bị kẹt ở chỗ anh ta."
Thương Mộ bĩu môi: "Thế chẳng phải là gây khó dễ cho anh sao." Cậu xoay người nằm ngửa, mặc cho làn nước ấm áp tràn qua khắp cơ thể.
Chu Vọng Xuyên sợ cậu bị lạnh, lấy khăn tắm trên giá, đỡ gáy cậu lau mái tóc ướt đẫm, cười nói: "Dù sao thì, anh đang nghĩ cách."
Anh lại hỏi: "Còn em?"
"Em hả?" Thương Mộ ra vẻ vô tội, làm bộ muốn ngồi dậy, "Em muốn đi ngủ rồi."
Chu Vọng Xuyên giữ vai cậu, ấn cậu ngồi xuống, cười mà như không cười: "Không được giả vờ, nói cho anh biết, hôm nay có phải gặp chuyện gì không vui không?"
Thương Mộ vẫn im lặng.
Chu Vọng Xuyên bèn nói: "Ngoan, nói cho anh biết. Biết đâu anh có thể giúp được." Vừa nói, ngón tay anh thấm nước vuốt ve vành tai Thương Mộ.
Trước đây anh cũng thường nói những lời này, nhưng khi đó hai người chưa thổ lộ lòng mình, câu nói này nghe như có vẻ ban ơn bố thí. Nhưng giờ đây, đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nghe câu này, chỉ thấy vô hạn dịu dàng và ngọt ngào.
Anh lại hạ thấp giọng nói: "Anh sợ em ở bên ngoài sẽ chịu uất ức. Nói cho anh biết, hửm?"
"... Ưm." Thương Mộ giả vờ như vô tình đẩy tay anh ra, cúi đầu, cằm chìm xuống nước, che đi vành tai đỏ ửng, "Người có thể khiến em chịu uất ức, bây giờ vẫn chưa sinh ra đâu."
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là gặp phải một lão già dê xồm không biết điều, bị em trói lại đánh cho một trận."
Chu Vọng Xuyên nhíu mày: "Người nào? Tên là gì?"
"Ai mà biết." Thương Mộ nói với vẻ không mấy quan tâm, "Một hàng dài tiếng Anh, em không nhớ."
Chu Vọng Xuyên nói: "Lỡ như hắn ta tìm em gây phiền phức thì sao? Tốt nhất nên nhớ lại một chút, để anh đi điều tra."
Nói đến đây, Thương Mộ có chút không vui, đạp đạp nước, làm bắn lên một trận bọt nước: "Anh nghĩ em tự mình không xử lý được à? Lần trước chuyện của tên nhiếp ảnh gia kia, rõ ràng em tự xử lý được, anh lại xen ngang vào, làm em đấm một quyền vào cục bông, em tức quá mà."
Cậu vì chuyện này mà bực bội cả buổi chiều, lúc này giọng điệu rất khó chịu. Dù biết Chu Vọng Xuyên đang quan tâm mình, cậu vẫn không nhịn được mà nổi cáu.
"Không phải vậy." Chu Vọng Xuyên dịu giọng, ngoan ngoãn xin lỗi, "Anh sai rồi."
Gặp chuyện không quyết thì cứ xin lỗi trước, một chiêu rất ngốc nghếch, nhưng Thương Mộ lại rất thích chiêu này, phẩy tay: "Tha cho anh đó."
Thương Mộ lại chủ động nói: "Em nắm được điểm yếu của hắn ta, hắn ta không dám lén lút tìm em gây phiền phức. Nhưng nửa tháng nữa là cuộc thi thiết kế Minh Châu Cup, ban giám khảo là các giám đốc thiết kế của các thương hiệu, cùng một số khách mời đặc biệt. Giám khảo thường sẽ bỏ phiếu cho nhà thiết kế của thương hiệu mình. Hắn ta là một trong số giám khảo, em sợ sẽ không nhận được phiếu của hắn ta."
Chu Vọng Xuyên biết cuộc thi này. Anh biết Thương Mộ đã dành rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi này, liên tục nửa tháng thức đêm sửa bản thiết kế, thậm chí có vài đêm giật mình tỉnh giấc, cũng không kịp xỏ dép, vội vàng chạy vào phòng làm việc ghi lại ý tưởng.
Việc có thể giành được giải nhất trong cuộc thi này hay không, liên quan đến việc Thương Mộ có thể thuận lợi chuyển sang hậu trường, trở thành nhà thiết kế chính của công ty hay không.
Chu Vọng Xuyên cảm thấy đoạn này có gì đó quen thuộc, anh nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: "Cục cưng, em vừa nói cuộc thi tên là gì?"
"Minh Châu Cup, là một cuộc thi thiết kế trang sức."
Chu Vọng Xuyên suy nghĩ một chút, nét mặt dần dần giãn ra, anh mỉm cười: "Em sẽ giành giải nhất."
Thương Mộ đảo mắt: "Sao anh biết?"
"Anh tin vào thực lực của em." Chu Vọng Xuyên vén những sợi tóc ướt trên trán Thương Mộ, thấy cậu có vẻ hơi díp mắt, liền nói: "Đi thôi, đi ngủ."
Cơn buồn ngủ ập đến, ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Thương Mộ càng thêm lười biếng, lẩm bẩm: "...Ngâm thêm một chút nữa."
Chỉ trong vài câu nói, cậu đã dần dần nhắm mắt lại.
Chu Vọng Xuyên nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, lấy khăn tắm trên giá lau sạch những giọt nước trên người cậu. Đang định bế cậu về phòng thì Thương Mộ lại tỉnh giấc, nắm lấy cổ tay anh, mở mắt nhìn anh: "...Ưm."
"Ngoan, ngủ đi." Chu Vọng Xuyên bế cậu lên, đi ra khỏi phòng tắm.
Thương Mộ tỉnh lại một chút rồi lại mơ màng thiếp đi, yên tâm tựa vào ngực anh, nhưng vẫn cố nói: "Chuyện của anh, nếu không được thì em có thể giải quyết giúp anh."
Chu Vọng Xuyên đặt cậu vào trong chăn ấm áp, hỏi: "Giải quyết thế nào?"
"Chậc, có gì khó đâu." Thương Mộ rúc sâu hơn vào trong chăn, che miệng ngáp một cái, buồn ngủ đến chảy nước mắt, trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác: "Trùm bao bố lôi ra ngõ đánh một trận, ép hắn ta ký giấy phê duyệt phẫu thuật, chẳng phải là xong rồi sao?"
Chu Vọng Xuyên: "..."
Anh nói: "Bạn nhỏ, hồi đi học em là đầu gấu à?"
Thương Mộ hừ lạnh một tiếng: "Anh chính là nhát gan sợ phiền phức, những vấn đề có thể giải quyết bằng nắm đấm thì đều không phải là vấn đề."
Chu Vọng Xuyên dùng đầu ngón tay xoa xoa má cậu, mỉm cười nói: "Ừm."
"Không tin à?" Thương Mộ tỉnh táo lại, nhìn anh với vẻ thách thức: "Bây giờ em có thể đánh cho anh tâm phục khẩu phục luôn, tin không?"
Chu Vọng Xuyên vẫn mỉm cười: "Đương nhiên là tin. Không phải buồn ngủ sao? Ngoan, ngủ đi."
Thương Mộ trần truồng rúc trong chăn ấm áp, lớp chăn len cashmere mềm mại áp vào da thịt rất dễ chịu. Cậu thoải mái thở dài một tiếng, ý thức nhanh chóng mơ hồ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cố nói câu cuối cùng: "Anh nhớ nhé, nếu không giải quyết được thì em giúp anh."
Chu Vọng Xuyên đắp lại chăn cho người đã ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi ẩm ướt, hôn phớt một cái rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi xem luận văn trong thư phòng một lúc, Chu Vọng Xuyên nhớ đến "chế độ tự động lái*" của Thương Mộ, bèn cầm máy tính quay lại phòng ngủ.
(Có nhắc ở chương bày tỏ tình cảm, trong 30p mà không có thụ là công tự tỉnh giấc đi tìm thụ. Bệnh chung của hội dính bồ.)
Quả nhiên, Thương Mộ đang ngủ có vẻ hơi bồn chồn, lông mày nhíu lại, môi mím chặt.
Chu Vọng Xuyên vén chăn, nằm xuống cạnh cậu, vòng tay qua vai cậu, cúi xuống hôn lên môi cậu, rồi thì thầm bên tai cậu: "Ngủ đi."
Thương Mộ dần dần yên tĩnh lại, nét mặt giãn ra, lại chìm vào giấc ngủ say.
Chu Vọng Xuyên dựa vào đầu giường, tiếp tục xem các luận văn liên quan đến lĩnh vực y tế. Trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường và tiếng ngón tay gõ nhẹ vào bàn phím.
Thương Mộ ngủ không yên giấc, cứ một lúc lại trở mình. Chu Vọng Xuyên liền ôm cậu và dỗ dành. Cuối cùng, Thương Mộ nằm nghiêng ôm lấy eo Chu Vọng Xuyên, chân dưới chăn đè lên chân anh, mặt áp sát vào chăn, hoàn toàn bất động, ngủ rất yên tĩnh.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Chu Vọng Xuyên xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu lên khỏi chồng luận văn đồ sộ, vẻ mặt không giấu được sự phấn khích.
Anh lại tìm ra một phương pháp, nếu có thể kiểm chứng, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đó sẽ tăng gần hai mươi phần trăm. Nếu có gần 60% khả năng thành công, Từ Dũng sẽ không từ chối phê duyệt.
Chu Vọng Xuyên gập máy tính đặt lên đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống. Người bên cạnh vì sự thay đổi tư thế này mà trở mình một cách bất an, lẩm bẩm không rõ điều gì.
Chu Vọng Xuyên ghé sát tai cậu, phát hiện cậu lại nói một câu: "Tiểu Hoàng... đừng đánh..."
"Đừng đánh cái gì?"
Thương Mộ nhắm mắt lầm bầm: "Đừng đánh... Tiểu Hồng..."
Gần đây hai con chim thường xuyên đánh nhau, lông của Tiểu Hồng đã rụng mất hai chiếc, bị Thương Mộ nhặt lên cắm vào chậu cây.
Chu Vọng Xuyên nói: "Đã can rồi, yên tâm ngủ nào."
Thương Mộ quả nhiên không nói mớ nữa.
Chu Vọng Xuyên ôm lấy eo cậu, hai người áp sát vào nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.