Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình
Chương 2: Vết bẩn
Ngày hôm sau, không có lịch trình công việc, Giang Ly thoải mái ngủ đến giữa trưa. Tỉnh dậy, cô bắt đầu quy trình chăm sóc bản thân đúng chuẩn của một nữ minh tinh.
Bước ra từ phòng tắm, mái tóc cô được chăm sóc kỹ lưỡng, bóng mượt từng sợi. Cô liếc nhìn lịch trình mà chị Trần gửi qua điện thoại, rồi tiến vào phòng thay đồ, chọn một bộ lễ phục thanh lịch cùng đôi giày cao gót cho buổi tiệc tối. Sau đó, cô đợi xe đến đưa đi trang điểm.
Buổi chiều trôi qua bận rộn, mãi đến tối cô mới có mặt tại khách sạn để dự tiệc.
"Ly Ly, bữa tiệc tối nay em chỉ cần đến một chút cho có mặt thôi, không cần phải cố sức quá. Việc quan trọng là buổi thử vai ngày mai, vai nữ chính trong phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, đây là cơ hội lớn, không thể bỏ lỡ." Chị Trần nhắc nhở.
Giang Ly hờ hững đáp lại, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi, cô thoáng thấy biển số xe quen thuộc lướt qua, dường như là của Tiêu Nghiễn Chi.
"Hôm nay Tiêu tổng cũng tới sao?" Cô hỏi vu vơ.
"Không, đây chỉ là buổi tiệc của một công ty nhỏ thôi, Tiêu tổng không đến những chỗ như thế này."
Giang Ly gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Có lẽ cô nhìn nhầm.
Khi bước vào khách sạn, trợ lý đưa cho cô một số tài liệu cần ký. Cô chọn một chiếc ghế sofa, ngồi xuống ký tên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ kiểm tra thời gian.
Vẻ đẹp của Giang Ly là vẻ đẹp hiếm thấy, toát lên từ trong xương cốt, diễm lệ nhưng không quá phô trương, lạnh lùng nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách. Khi cô ngồi yên, vẻ đẹp ấy trở nên khó lòng diễn tả thành lời.
Chính nhờ dung mạo và khí chất ấy, sau bốn năm bước chân vào nghề, Giang Ly đã trở thành trụ cột của Tập đoàn Giang Ngu. Không chỉ thế, vị thế của cô vẫn vững vàng, giữ vững ngôi vị "nữ minh tinh hàng đầu".
Ban đầu, cô chọn chỗ này vì không ai ngồi, và những người xung quanh cũng không ai dám làm phiền cô. Thế nhưng, không hiểu sao, một nhóm người náo nhiệt bất ngờ kéo đến, đứng ngay bên cạnh, nói chuyện và cười đùa.
Giang Ly ngước mắt nhìn, không nhận ra ai trong số họ. Nhưng cô gái trẻ đang được đám người vây quanh lại có chút đặc biệt. Khuôn mặt cô bé xinh xắn, sạch sẽ, đôi mắt linh động như một chú thỏ nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Chắc hẳn cô bé này mới vào nghề chưa lâu, còn có chút lúng túng. Thỉnh thoảng, cô nàng khẽ kéo váy, rõ ràng đang cố giấu đi sự căng thẳng. Hình ảnh ấy khiến Giang Ly nhớ đến chính mình những ngày đầu chập chững bước vào làng giải trí. Cô khẽ lắc đầu cười tự giễu, rồi đứng dậy định đi lấy chút đồ uống.
Khi Giang Ly đi ngang qua nhóm người đó, cô gái trẻ bỗng bất ngờ gọi lớn:
"Chị Ly Ly!"
Giang Ly dừng bước, chậm rãi xoay người lại, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững.
"Chị Ly Ly, chị..."
Cô gái trẻ lảo đảo đẩy đám người ra, bước về phía Giang Ly với ly sâm banh trên tay. Có vẻ như tửu lượng của cô bé không tốt nên đã hơi say.
Theo bản năng, Giang Ly muốn lùi lại vài bước, chiếc váy hôm nay là đồ đại diện đặc biệt của thương hiệu, chỉ hai ngày nữa cô phải gửi trả lại, không thể để nó bị bẩn. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, chất lỏng trong ly sâm banh đã hắt lên n.g.ự.c cô.
Ngay lập tức, gương mặt của cô gái nhỏ cứng đờ. Giang Ly nhíu mày, cúi xuống nhìn vết ướt trước ngực, sắc mặt tối sầm lại. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi một cách bình tĩnh:
"Cô tên gì?"
Những người xung quanh bắt đầu chú ý, ánh mắt họ như đang xem một vở kịch hấp dẫn. Ai cũng biết Giang Ly là "cục cưng" của Tiêu tổng, được anh độc sủng. Một người mới dám gây chuyện với cô, sự nghiệp chắc chắn coi như chấm dứt.
Sự việc bất ngờ khiến cô gái nhỏ có phần tỉnh rượu, khuôn mặt lúng túng, môi cắn chặt đến trắng bệch:
"Chị Ly Ly, em tên là Tần Yểu Yểu."
Tần Yểu Yểu? Giang Ly nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Được rồi. Cô..."
Cô chưa kịp nói hết thì bỗng nhiên sảnh khách sạn trở nên ồn ào. Một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên từ phía sau:
"Tần Yểu Yểu."
Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi vang lên phía sau lưng Giang Ly. Cô nhận ra trong giọng điệu lạnh lùng đó lại có chút dịu dàng, hiếm hoi.
"Lại đây."
Tần Yểu Yểu hít hít mũi, đôi mắt sưng đỏ, như thể vừa phải chịu đựng một nỗi ấm ức lớn. Cô vội vàng bước đến bên cạnh Tiêu Nghiễn Chi, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Giang Ly.
Giang Ly quay người lại, ánh mắt dõi theo người đàn ông cao lớn ấy. Sự xuất hiện của anh luôn là tâm điểm, từng động tác nhỏ nhặt của anh đều toát lên khí chất của một quý tộc nhưng giọng nói lại đầy xa cách.
Tiêu Nghiễn Chi liếc nhìn Giang Ly, lạnh lùng nói:
"Giang Ly, đừng bắt nạt cô ấy."