Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule
Chương 70
Trần Tư vẫn đi cùng Viên Như Mộng đi mua sắm. Trước khi ra khỏi nhà, Tần Thanh Dư còn lén nhét một chiếc thẻ đen vào túi cô, nhưng bị Trần Tư bắt quả tang ngay tại chỗ. Nhìn anh có vẻ lúng túng nhưng lại cố tỏ ra tự tin: “Mới hôm trước em còn bảo anh nuôi em, giờ đến tiền của anh mà cũng không chịu nhận? Ừm, cô gái này? Em đã thu hút sự chú ý của anh rồi đó.”
Lời thoại của anh quá vụng về, nghe mà khiến Trần Tư nổi da gà. Cô nhẹ gõ lên trán anh: “Diễn quá rồi! Không được đọc mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa.” Chỉ cần nghe thôi cũng biết là lời thoại trong tiểu thuyết, bị vạch trần anh xụ mặt xuống như quả bóng xì hơi. Trần Tư ra hiệu cho Tần Thanh Dư cúi xuống, hôn anh một cái, rồi nhẹ nhàng xoa tai anh: “Em đi đây.”
Thật ra, trước khi ra khỏi nhà, Trần Tư cũng có chút căng thẳng, cô không hiểu rõ Viên Như Mộng là người thế nào, giống như cô bị yêu cầu đi làm phiên dịch mà lại không được báo trước ngôn ngữ cần dịch, cảm giác căng thẳng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng khi gặp nhau, sự ấm áp và nhẹ nhàng của Viên Như Mộng lại khiến Trần Tư cảm thấy như một người em gái thân thiết. Viên Như Mộng cùng cô đi dạo, đưa ra vài ý kiến tham khảo: “Em thấy bộ này không hợp với làn da của chị, thử chiếc váy dạ hội phối màu kia xem sao. Em chỉ mới gặp ông nội của Tần Thanh Dư một lần, chắc cũng giống ông ngoại em, là người rất truyền thống.” Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh mà vẫn chưa chọn được bộ nào vừa ý, Trần Tư lo lắng cho sức khỏe của Viên Như Mộng nên rủ cô ấy vào một quán cà phê để nghỉ ngơi.
Trần Tư đang băn khoăn không biết nên bắt chuyện với Viên Như Mộng thế nào thì cô ấy lại mở lời trước: “Chị Trần Tư, là Tiếu Vũ Thừa nhờ chị đến đúng không?” Viên Như Mộng hỏi thẳng, Trần Tư cũng không giấu giếm, cô gật đầu: “Chính xác mà nói, là anh ấy nhờ Tần Thanh Dư.”
“Anh ấy sẽ làm thế em cũng không thấy ngạc nhiên. Em đã từng kể cho chị nghe câu chuyện của em với anh ấy chưa?”
Trần Tư lắc đầu. Viên Như Mộng ngừng một lúc như để suy nghĩ lại: “Chắc là em luôn đơn phương thích Tiếu Vũ Thừa thôi. Anh ấy chính là hình mẫu của mối tình đầu mà mọi cô gái đều ao ước. Ở bên anh ấy em có cảm giác như đang sống trong mơ, đôi khi Tiếu Vũ Thừa từ Ý bay về Bắc Kinh để gặp em, em vui mừng đến không chịu nổi. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại chia tay.”
Trần Tư gật đầu, những điều này cô đã nghe Tiếu Vũ Thừa nhắc qua.
“Khi biết mình mắc bệnh, em đã chạy về tìm anh ấy, ban đầu chỉ muốn làm tình một lần để chết mà không hối tiếc, nhưng phản ứng của anh ấy… khiến em không nỡ rời xa anh ấy nữa.”
“Có lúc đau đớn dữ dội, nhưng em vẫn dùng cơn đau đó làm động lực để nhắc nhở rằng mình còn sống, nhưng rồi cứ kéo dài tình trạng bệnh đến nghiêm trọng hơn. Ban đầu em nghĩ sống được hai ba mươi tuổi cũng đã đủ, luận văn cũng đã hoàn thành, nhiều nơi cũng đã đi qua, không còn gì cần thiết nữa.”
“Nhưng khi thấy anh ấy lo lắng cho em, em lại muốn sống tiếp để thử thách anh ấy, để anh ấy không thể lại lặng lẽ bỏ đi.” Khi nói những lời này, gương mặt Viên Như Mộng tràn đầy sức sống, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
“Giờ em sắp lên bàn phẫu thuật, thật ra em rất sợ mũi tiêm gây mê vào cột sống, nhưng vì em thích anh ấy, không còn cách nào khác… em muốn sống. Có lẽ tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn…” Giọng của Viên Như Mộng dần nhỏ đi, cô cúi đầu, đôi vai gầy gò run lên nhè nhẹ. Trần Tư đưa tay vỗ nhẹ lưng cô: “Sẽ ổn thôi, hơn nữa, có anh ấy bên cạnh.”
Người đàn ông mà cô vừa nhắc đến – Tiếu Vũ Thừa – xuất hiện. Anh ấy đã nhuộm lại tóc đen, bước về phía họ. Trần Tư nhường chỗ cho anh ấy ngồi, anh lập tức ôm chặt Viên Như Mộng vào lòng. Cô ấy ngước lên, không biết nên khóc hay cười, ngây người ra một lúc rồi nhéo tai anh ấy: “Màu tóc này xấu quá, anh có thể nhuộm lại màu hồng không?”
Tiếu Vũ Thừa để mặc cho cô ấy nhéo má mình: “Đợi em khỏe lại rồi cùng đi với anh nhé.”
Hai người ôm nhau, không rời nhau ra. Trần Tư cảm thấy mình như người thừa nên cầm túi thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê. Cô vẫn phải chọn váy để đi gặp gia đình, có chút đau đầu.
Cô chọn đại một cửa hàng phong cách phù hợp, ôm vài chiếc váy vào phòng thử đồ. Khi thay chiếc đầu tiên, cô phát hiện khóa kéo phía sau gặp vấn đề, chuẩn bị ra ngoài tìm nhân viên giúp đỡ. Vừa mở hé cửa phòng thử đồ thì cô bị ai đó che mắt, ấn nhẹ lên tường, rồi cửa phòng đóng lại.
Lời thoại của anh quá vụng về, nghe mà khiến Trần Tư nổi da gà. Cô nhẹ gõ lên trán anh: “Diễn quá rồi! Không được đọc mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa.” Chỉ cần nghe thôi cũng biết là lời thoại trong tiểu thuyết, bị vạch trần anh xụ mặt xuống như quả bóng xì hơi. Trần Tư ra hiệu cho Tần Thanh Dư cúi xuống, hôn anh một cái, rồi nhẹ nhàng xoa tai anh: “Em đi đây.”
Thật ra, trước khi ra khỏi nhà, Trần Tư cũng có chút căng thẳng, cô không hiểu rõ Viên Như Mộng là người thế nào, giống như cô bị yêu cầu đi làm phiên dịch mà lại không được báo trước ngôn ngữ cần dịch, cảm giác căng thẳng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng khi gặp nhau, sự ấm áp và nhẹ nhàng của Viên Như Mộng lại khiến Trần Tư cảm thấy như một người em gái thân thiết. Viên Như Mộng cùng cô đi dạo, đưa ra vài ý kiến tham khảo: “Em thấy bộ này không hợp với làn da của chị, thử chiếc váy dạ hội phối màu kia xem sao. Em chỉ mới gặp ông nội của Tần Thanh Dư một lần, chắc cũng giống ông ngoại em, là người rất truyền thống.” Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh mà vẫn chưa chọn được bộ nào vừa ý, Trần Tư lo lắng cho sức khỏe của Viên Như Mộng nên rủ cô ấy vào một quán cà phê để nghỉ ngơi.
Trần Tư đang băn khoăn không biết nên bắt chuyện với Viên Như Mộng thế nào thì cô ấy lại mở lời trước: “Chị Trần Tư, là Tiếu Vũ Thừa nhờ chị đến đúng không?” Viên Như Mộng hỏi thẳng, Trần Tư cũng không giấu giếm, cô gật đầu: “Chính xác mà nói, là anh ấy nhờ Tần Thanh Dư.”
“Anh ấy sẽ làm thế em cũng không thấy ngạc nhiên. Em đã từng kể cho chị nghe câu chuyện của em với anh ấy chưa?”
Trần Tư lắc đầu. Viên Như Mộng ngừng một lúc như để suy nghĩ lại: “Chắc là em luôn đơn phương thích Tiếu Vũ Thừa thôi. Anh ấy chính là hình mẫu của mối tình đầu mà mọi cô gái đều ao ước. Ở bên anh ấy em có cảm giác như đang sống trong mơ, đôi khi Tiếu Vũ Thừa từ Ý bay về Bắc Kinh để gặp em, em vui mừng đến không chịu nổi. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại chia tay.”
Trần Tư gật đầu, những điều này cô đã nghe Tiếu Vũ Thừa nhắc qua.
“Khi biết mình mắc bệnh, em đã chạy về tìm anh ấy, ban đầu chỉ muốn làm tình một lần để chết mà không hối tiếc, nhưng phản ứng của anh ấy… khiến em không nỡ rời xa anh ấy nữa.”
“Có lúc đau đớn dữ dội, nhưng em vẫn dùng cơn đau đó làm động lực để nhắc nhở rằng mình còn sống, nhưng rồi cứ kéo dài tình trạng bệnh đến nghiêm trọng hơn. Ban đầu em nghĩ sống được hai ba mươi tuổi cũng đã đủ, luận văn cũng đã hoàn thành, nhiều nơi cũng đã đi qua, không còn gì cần thiết nữa.”
“Nhưng khi thấy anh ấy lo lắng cho em, em lại muốn sống tiếp để thử thách anh ấy, để anh ấy không thể lại lặng lẽ bỏ đi.” Khi nói những lời này, gương mặt Viên Như Mộng tràn đầy sức sống, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
“Giờ em sắp lên bàn phẫu thuật, thật ra em rất sợ mũi tiêm gây mê vào cột sống, nhưng vì em thích anh ấy, không còn cách nào khác… em muốn sống. Có lẽ tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn…” Giọng của Viên Như Mộng dần nhỏ đi, cô cúi đầu, đôi vai gầy gò run lên nhè nhẹ. Trần Tư đưa tay vỗ nhẹ lưng cô: “Sẽ ổn thôi, hơn nữa, có anh ấy bên cạnh.”
Người đàn ông mà cô vừa nhắc đến – Tiếu Vũ Thừa – xuất hiện. Anh ấy đã nhuộm lại tóc đen, bước về phía họ. Trần Tư nhường chỗ cho anh ấy ngồi, anh lập tức ôm chặt Viên Như Mộng vào lòng. Cô ấy ngước lên, không biết nên khóc hay cười, ngây người ra một lúc rồi nhéo tai anh ấy: “Màu tóc này xấu quá, anh có thể nhuộm lại màu hồng không?”
Tiếu Vũ Thừa để mặc cho cô ấy nhéo má mình: “Đợi em khỏe lại rồi cùng đi với anh nhé.”
Hai người ôm nhau, không rời nhau ra. Trần Tư cảm thấy mình như người thừa nên cầm túi thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê. Cô vẫn phải chọn váy để đi gặp gia đình, có chút đau đầu.
Cô chọn đại một cửa hàng phong cách phù hợp, ôm vài chiếc váy vào phòng thử đồ. Khi thay chiếc đầu tiên, cô phát hiện khóa kéo phía sau gặp vấn đề, chuẩn bị ra ngoài tìm nhân viên giúp đỡ. Vừa mở hé cửa phòng thử đồ thì cô bị ai đó che mắt, ấn nhẹ lên tường, rồi cửa phòng đóng lại.