Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule
Chương 21
Tần Thanh Dư ghì chặt lấy Trần Tư, hôn cô liên tục, nhịp tim của anh truyền qua từng lớp da thịt áp sát vào đôi gò bồng mềm mại của cô. Anh nâng một chân của Trần Tư lên, kéo nhẹ dây đai tất màu đen, để nó bật lên trên vùng da mềm mại trắng muốt của cô. Bàn tay to lớn của anh xoa nắn phần thịt mềm bị dây đai thắt đỏ ửng, đầu lưỡi trêu đùa hạt thịt nhỏ ẩn sâu, hút lấy từng chút mật ngọt.
Dương v*t của anh chạm nhẹ vào cửa mình ướt át của Trần Tư, ánh mắt cô đỏ bừng vì kích động, anh cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng. Son môi bị nụ hôn cuồng nhiệt làm nhòe đi, lan ra ngoài viền môi. Tần Thanh Dư nắm chặt cổ tay của cô, rồi đưa đầu dương v*t vào một chút, khiến những tiếng rên rỉ không thể kìm nén tràn ra từ đôi môi của cô.
Anh giữ chặt lấy cô, dần dần đẩy dương v*t vào sâu trong đường hầm chật hẹp, may mắn là anh đã xuất tinh một lần, nếu không đã không thể kiểm soát nổi. Khi đã vào trọn vẹn, anh cố tình dừng lại, chống tay lên nhìn Trần Tư, giả vờ bắt chước giọng cô: “Không được ăn.”
Trần Tư ngước nhìn lên, như muốn xác nhận anh có thật sự nói thế không. Cô khẽ liếm môi, cơ thể bên dưới co thắt lại, ôm trọn lấy dương v*t đang căng cứng: “Ưm… anh sắp làm em không chịu nổi rồi…” Giọng cô ngọt ngào, như đóa hồng đỏ rực, như ngọn lửa thiêu đốt lý trí.
Tần Thanh Dư cắn nhẹ lên vai cô, dương v*t bên trong dần tăng tốc, mỗi cú nhấp đều mạnh mẽ và sâu, chạm tới tận nơi nhạy cảm nhất, cảm nhận sự co thắt chặt chẽ bên trong.
Dương v*t của anh vừa dài vừa to, đầu hơi cong lên, từng nhịp nhấn vào như châm thêm dầu vào ngọn lửa đam mê, những tiếng động ái ân càng rõ ràng, từng cú thúc đều đầy mãnh liệt, khiến Trần Tư không thể thốt lên lời, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Tần Thanh Dư… nặng quá… ah… đừng chạm vào đó… Tần Thanh Dư…” Đôi chân cô vòng quanh eo anh, cơ thể run rẩy theo nhịp chuyển động của anh, cổ cô ngửa lên, cảm giác mãnh liệt làm hạt đậu nhỏ ở dưới sưng phồng lên. Anh thao tác mạnh mẽ, vừa mơn trớn đôi gò bồng đảo của cô, vừa siết chặt eo và đẩy vào sâu hơn.
“Thanh Dư… Ư… nhanh quá… sâu quá… Thanh Dư…” Giọng cô càng lúc càng cao, đầy mê hoặc, cô dính chặt vào người Tần Thanh Dư, anh bế cô lên, giữ hai chân cô mà nhấp, động tác đơn giản nhưng lại đẩy cô từng đợt lên đỉnh, cánh hoa hồng xung quanh rơi xuống phủ thành một lớp dày trên sàn.
Nhịp điệu của Tần Thanh Dư dần chậm lại, mồ hôi tuôn xuống từ thái dương, đôi mắt đào hoa chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Tư đang quằn quại dưới thân mình. Mắt anh hơi đỏ, gò má ửng hồng, anh đưa tay vuốt lọn tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau như thể lấy lại chút tỉnh táo. Tần Thanh Dư kéo căng dây đai tất, rồi thả cho nó bật trở lại, giọng nói nửa phần đe dọa nửa phần quyến rũ: “Cho anh ăn được không?”
Anh vừa nói vừa cọ xát nhẹ dương v*t lên điểm nhạy cảm, khiến Trần Tư run rẩy không ngừng.
Trần Tư nhìn thẳng vào mắt anh nhưng không trả lời, cô quay đầu cắn lấy những cánh hoa đã bị vò nát, nhai rồi nuốt xuống, nước đỏ chảy dọc khóe môi, vương vãi trên da thịt như những vết tích của chính anh.
“Cho anh ăn được không?” Tần Thanh Dư nhấn mạnh thêm một cú, như thể muốn rút ra. Đôi chân Trần Tư quấn chặt quanh eo anh, chủ động phối hợp để nuốt lấy dương v*t sâu hơn, miệng mình đã ướt đẫm, chẳng cần phải cố mà đã trơn tuột để nuốt trọn. Cô vòng tay qua cổ Tần Thanh Dư, ghé môi qua những cánh hoa hồng để hôn anh, giọng ngọt ngào như vuốt ve một chú chó lớn: “Chỉ cho anh ăn thôi, ngoan chút nào… em sắp chịu không nổi rồi…”
Câu trả lời của Trần Tư làm Tần Thanh Dư bất ngờ, anh nhấn mạnh một cú, bế cô lên khỏi giường, dương v*t vẫn nằm sâu trong người cô. Mỗi bước anh đi là một nhịp thúc sâu, làm Trần Tư khó lòng chịu đựng nổi, cả người đổ gục vào lồng ngực anh: “Thanh Dư…?” Cô khẽ gọi.
Nhưng Tần Thanh Dư không trả lời, anh bế cô vào phòng thay đồ, quan sát xung quanh rồi đặt cô lên bàn trang điểm, cầm lấy thỏi son của cô: “Để lại dấu ấn nào.” Vừa nói, anh vừa viết ba chữ “Tần Thanh Dư” lên ngực cô, còn kèm theo dòng tiếng Anh: Alessio.
Trong nước hay ngoài nước, người này chỉ có thể là của anh.
Viết xong, anh đặt thỏi son xuống, bắt đầu nhấp từng nhịp sâu và mạnh, dịch mật tràn ra từ chỗ giao hợp, làm ướt sũng dây đai tất đen. “Anh nhịn cả đêm rồi, phải tính thêm lãi chứ.”
Dương v*t của anh chạm nhẹ vào cửa mình ướt át của Trần Tư, ánh mắt cô đỏ bừng vì kích động, anh cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng. Son môi bị nụ hôn cuồng nhiệt làm nhòe đi, lan ra ngoài viền môi. Tần Thanh Dư nắm chặt cổ tay của cô, rồi đưa đầu dương v*t vào một chút, khiến những tiếng rên rỉ không thể kìm nén tràn ra từ đôi môi của cô.
Anh giữ chặt lấy cô, dần dần đẩy dương v*t vào sâu trong đường hầm chật hẹp, may mắn là anh đã xuất tinh một lần, nếu không đã không thể kiểm soát nổi. Khi đã vào trọn vẹn, anh cố tình dừng lại, chống tay lên nhìn Trần Tư, giả vờ bắt chước giọng cô: “Không được ăn.”
Trần Tư ngước nhìn lên, như muốn xác nhận anh có thật sự nói thế không. Cô khẽ liếm môi, cơ thể bên dưới co thắt lại, ôm trọn lấy dương v*t đang căng cứng: “Ưm… anh sắp làm em không chịu nổi rồi…” Giọng cô ngọt ngào, như đóa hồng đỏ rực, như ngọn lửa thiêu đốt lý trí.
Tần Thanh Dư cắn nhẹ lên vai cô, dương v*t bên trong dần tăng tốc, mỗi cú nhấp đều mạnh mẽ và sâu, chạm tới tận nơi nhạy cảm nhất, cảm nhận sự co thắt chặt chẽ bên trong.
Dương v*t của anh vừa dài vừa to, đầu hơi cong lên, từng nhịp nhấn vào như châm thêm dầu vào ngọn lửa đam mê, những tiếng động ái ân càng rõ ràng, từng cú thúc đều đầy mãnh liệt, khiến Trần Tư không thể thốt lên lời, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Tần Thanh Dư… nặng quá… ah… đừng chạm vào đó… Tần Thanh Dư…” Đôi chân cô vòng quanh eo anh, cơ thể run rẩy theo nhịp chuyển động của anh, cổ cô ngửa lên, cảm giác mãnh liệt làm hạt đậu nhỏ ở dưới sưng phồng lên. Anh thao tác mạnh mẽ, vừa mơn trớn đôi gò bồng đảo của cô, vừa siết chặt eo và đẩy vào sâu hơn.
“Thanh Dư… Ư… nhanh quá… sâu quá… Thanh Dư…” Giọng cô càng lúc càng cao, đầy mê hoặc, cô dính chặt vào người Tần Thanh Dư, anh bế cô lên, giữ hai chân cô mà nhấp, động tác đơn giản nhưng lại đẩy cô từng đợt lên đỉnh, cánh hoa hồng xung quanh rơi xuống phủ thành một lớp dày trên sàn.
Nhịp điệu của Tần Thanh Dư dần chậm lại, mồ hôi tuôn xuống từ thái dương, đôi mắt đào hoa chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Tư đang quằn quại dưới thân mình. Mắt anh hơi đỏ, gò má ửng hồng, anh đưa tay vuốt lọn tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau như thể lấy lại chút tỉnh táo. Tần Thanh Dư kéo căng dây đai tất, rồi thả cho nó bật trở lại, giọng nói nửa phần đe dọa nửa phần quyến rũ: “Cho anh ăn được không?”
Anh vừa nói vừa cọ xát nhẹ dương v*t lên điểm nhạy cảm, khiến Trần Tư run rẩy không ngừng.
Trần Tư nhìn thẳng vào mắt anh nhưng không trả lời, cô quay đầu cắn lấy những cánh hoa đã bị vò nát, nhai rồi nuốt xuống, nước đỏ chảy dọc khóe môi, vương vãi trên da thịt như những vết tích của chính anh.
“Cho anh ăn được không?” Tần Thanh Dư nhấn mạnh thêm một cú, như thể muốn rút ra. Đôi chân Trần Tư quấn chặt quanh eo anh, chủ động phối hợp để nuốt lấy dương v*t sâu hơn, miệng mình đã ướt đẫm, chẳng cần phải cố mà đã trơn tuột để nuốt trọn. Cô vòng tay qua cổ Tần Thanh Dư, ghé môi qua những cánh hoa hồng để hôn anh, giọng ngọt ngào như vuốt ve một chú chó lớn: “Chỉ cho anh ăn thôi, ngoan chút nào… em sắp chịu không nổi rồi…”
Câu trả lời của Trần Tư làm Tần Thanh Dư bất ngờ, anh nhấn mạnh một cú, bế cô lên khỏi giường, dương v*t vẫn nằm sâu trong người cô. Mỗi bước anh đi là một nhịp thúc sâu, làm Trần Tư khó lòng chịu đựng nổi, cả người đổ gục vào lồng ngực anh: “Thanh Dư…?” Cô khẽ gọi.
Nhưng Tần Thanh Dư không trả lời, anh bế cô vào phòng thay đồ, quan sát xung quanh rồi đặt cô lên bàn trang điểm, cầm lấy thỏi son của cô: “Để lại dấu ấn nào.” Vừa nói, anh vừa viết ba chữ “Tần Thanh Dư” lên ngực cô, còn kèm theo dòng tiếng Anh: Alessio.
Trong nước hay ngoài nước, người này chỉ có thể là của anh.
Viết xong, anh đặt thỏi son xuống, bắt đầu nhấp từng nhịp sâu và mạnh, dịch mật tràn ra từ chỗ giao hợp, làm ướt sũng dây đai tất đen. “Anh nhịn cả đêm rồi, phải tính thêm lãi chứ.”