Người Nổi Tiếng - Giang Nhiễm Di
Chương 6: Ngoan, lại đây (H)
Hôm sau, Tiêu Lâm nằm lì trên giường, ngủ một mạch đến 3 giờ chiều mới bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi.
Tối hôm qua cậu đã đặt báo thức. Vì thời gian làm việc của diễn viên không có quy luật, lúc bận rộn có khi cả ngày đều ở đoàn làm phim, thức trắng đêm làm việc là chuyện bình thường, đến lúc rảnh rỗi thì nằm mốc meo ở nhà cả tuần cũng chẳng có ai hỏi đến, cho nên trước đây cậu gần như chưa bao giờ đặt báo thức, nhưng tối qua thật sự không còn cách nào khác, cậu bị mất ngủ tới tận 3 giờ sáng, nếu không làm vậy thì trăm phần trăm cậu sẽ ngủ quên.
———
Sau khi bước xuống từ xe của Trương Mông, cậu luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, lên cầu thang, mở cửa, đóng cửa, tất cả những động tác này đều hoàn thành theo bản năng, như thể có người ở phía sau đẩy cậu tiến về trước, liên tục không ngừng lại một giây phút nào.
Thực ra cậu đã sống như thế này suốt mấy năm nay. Cha mẹ cùng qua đời trong một tai nạn xe cộ lúc cậu đang học cấp hai, chỉ còn cậu và bà nội già yếu sống nương tựa lẫn nhau. Ban đầu trong nhà vẫn còn ít tiền tiết kiệm, nhưng sau khi cậu lên cấp ba tình trạng trong nhà liền trở nên giật gấu vá vai. Để phụ giúp gia đình, cậu chỉ có thể vừa học vừa làm, sau khi đến Bắc Kinh học đại học, cậu liên tục lăn lộn trong các đoàn làm phim, nhiều năm như vậy gần như là chưa từng ngơi nghỉ.
Cậu không dám, vì bản thân không có chỗ dựa. Các bạn học khác không có việc làm còn có cha mẹ họ hàng vươn tay giúp đỡ, nhưng cậu thì không thể, ở chốn thành thị rộng lớn này, cậu là dạng người tứ cố vô thân, sống hay chết chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trước kia, nhìn những người trong đoàn làm phim bán thân vì danh tiếng lợi lộc, tuy không nói ra nhưng trong lòng cậu vô cùng khinh thường. Khi đó còn trẻ, đối với thế giới này cậu vẫn ôm một chút ảo tưởng vô cùng ngây thơ và thuần khiết, ấy thế mà, chỉ nửa tiếng đồng hồ trước thôi cậu đã dùng thân thể của mình để hoàn thành giao dịch với người khác.
Đến tận bây giờ cậu mới nhận ra, cậu và những người cậu từng khinh thường lúc trước về bản chất cũng không có gì khác biệt.
Cậu chẳng có tư cách gì mà cười nhạo người ta, cậu âm thầm xin lỗi họ trong lòng.
Rất xin lỗi, không nên cười nhạo mọi người, bởi tôi cũng là một kẻ dơ bẩn, thối nát.
Cởi áo phao dày nặng ra, cậu nằm phịch xuống úp mặt vào ga giường, cả người uể oải.
Điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông, cậu chẳng thèm đoái hoài gì đến, kéo chăn bông trùm kín đầu.
Nhưng người ở đầu dây bên kia rõ ràng là không muốn để cậu tĩnh tâm, một lát sau âm thanh đó lại tiếp tục vang lên.
Cậu mắng một tiếng "Đệt" rồi ủ rũ bò dậy, cầm lấy điện thoại.
Mới chỉ có vài phút mà WeChat đã có hơn 20 tin nhắn chưa đọc, phần lớn là của Từ Lập và nhà sản xuất phim "Tình yêu rực rỡ". Từ Lập nói: "Không nhìn ra thằng nhóc nhà cậu lại nhiều thủ đoạn như vậy, chưa đến một buổi chiều mà đã trèo được lên người giàu hơn cả Lý tổng. Sau này cậu không cần phải đến công ty nữa, chờ cậu quay xong "Tình yêu rực rỡ" chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng trong hoà bình. Tương lai, nếu cậu trở thành phượng hoàng thì đừng quên anh già này nhé!"
"Nếu tôi mà trở thành phượng hoàng thì việc đầu tiên sẽ là phun lửa đốt trụi hai dúm ria mép của ông, lại còn "anh" với chả "già"."
Tiêu Lâm bực bội trợn trắng mắt, lập tức xoá tin nhắn.
Nhà sản xuất phim cũng gửi cho cậu bốn, năm tin nhắn, đầu tiên là xin lỗi về việc đã mắng chửi Đại Lưu, sau đó phấn khởi bừng bừng thông báo đoàn làm phim "Tình yêu rực rỡ" tiếp tục quay lại làm việc, nhưng ba ngày sau mới có phần diễn của cậu, cho nên hai ngày này cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc trở về đoàn làm phim sẽ chân thành xin lỗi cậu.
Nhà sản xuất từ trước đến nay đều là gió chiều này che chiều ấy. Lúc cậu mới tới, mỗi ngày ông ta đều hất hàm sai khiến cậu, sau khi nghe nói cậu được Lý Quốc Đàn ưu ái thì lại nịnh nọt tâng bốc các kiểu, tối qua thấy cậu đắc tội Lý Quốc Đàn thì sáng sớm nay đã lập tức gọi điện chửi bới Đại Lưu, đến xế chiều biết cậu đã kéo được đầu tư về đã ngay tức khắc tỏ vẻ đáng thương trước mặt cậu.
Cậu ghét nhất là hạng người này, nhưng nghĩ đến việc về sau còn phải chạm mặt ở đoàn làm phim liền trái lương tâm mà trả lời: "Cảm ơn đạo diễn Vương."
Sau khi xem xong WeChat, cậu ném điện thoại qua một bên, cởi quần áo bẩn trên người xuống, cầm đồ lót đi vào phòng tắm.
Cậu có vóc dáng rất cao nhưng thân hình hơi gầy, mặc dù đã hai lăm tuổi nhưng vẫn mang những đường nét mảnh khảnh của thiếu niên mười tám mười chín, đôi chân thon dài trắng nõn, khi kéo cạp quần xuống trễ một chút còn có thể thấy hõm Apollo* dọc theo hai bên thắt lưng.
*Hõm Apollo (ở nam) và hõm Venus (ở nữ) là một thuật ngữ để chỉ hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ngay phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu.
Thực ra trên cơ thể cậu còn rất nhiều đặc điểm nhỏ như thế này. Ví dụ như đốm tàn nhang nhạt màu dưới đuôi mắt phải, khi cậu cười lên trông có vẻ khá nghịch ngợm hay là nốt ruồi son bé xinh mọc nơi ngực trái.
Chẳng qua từ trước đến nay, tính tình cậu thô kệch, cũng không thích quan sát cơ thể mình, rất nhiều điểm mà ngay cả bản thân cậu cũng không chú ý tới.
Cậu ngẩng đầu để mặc dòng nước ấm áp theo vầng trán chậm rãi chảy dọc xuống, không hiểu sao, cậu lại đột nhiên nhớ tới cô bạn gái cũ đã bỏ mình chạy theo đại gia.
Không sai, cậu đang nói về bạn gái cũ. Cậu vốn là một tên trai thẳng chính hiệu — ít nhất thì cậu cho là như vậy.
Bạn gái cũ của cậu tên gọi Bạch Đàn, là bạn cùng lớp Đại học, cũng giống cậu là người ngoại tỉnh từ một vùng quê hẻo lánh tới Bắc Kinh học tập.
Bạch Đàn lớn lên xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng người cân đối, cho dù đặt ở một nơi toàn nam thanh nữ tú như Học viện điện ảnh thì vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác.
Hình như là lúc mới khai giảng đã có rất nhiều người theo đuổi Bạch Đàn, nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của cô, mà cậu và Bạch Đàn vì có hoàn cảnh tương tự nên dễ đồng cảm với nhau, dần dần cả hai cũng trở nên gần gũi hơn.
Khi đó, họ đều là những thanh niên chính trực, tràn trề hơi thở thanh xuân, lại cùng là trai xinh gái đẹp, thế nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Thực ra trước khi vào Đại học, cậu chưa từng thích ai, cũng chưa từng rung động với bất kì cô gái nào. Lúc đó, áp lực cơm áo gạo tiền quá lớn, cậu căn bản không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này. Sau khi gặp Bạch Đàn, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lại săn sóc chu đáo, chẳng mấy mà hai người tiến tới yêu đương.
Thời gian cậu và Bạch Đàn ở bên nhau tổng cộng không đến một năm. Trong khoảng thời gian này hai người ôm ấp, hôn môi cũng đủ cả rồi nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Một mặt, cậu cảm thấy bản thân chưa có gì trong tay, không hứa hẹn được gì với đối phương, nên không thể để con gái người ta phải chịu khổ, mặt khác chính cậu cũng cảm thấy hoang mang khi bản thân không có dục vọng mãnh liệt với Bạch Đàn.
Cậu không hiểu nổi vì nguyên nhân nào. Có lẽ là do cậu làm việc ở đoàn làm phim quá mệt mỏi, không thể khơi dậy hứng thú, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì khi đó cậu thật tâm muốn tốt cho Bạch Đàn.
Song cậu trăm ngàn lần cũng không ngờ tới, có một ngày, Bạch Đàn lại khoác tay một ông chú trung niên bụng phệ, đứng trước mặt cậu nói chia tay.
Bạch Đàn nói ở bên cậu quá mệt mỏi, cuộc sống không có tiền quá khổ sở, Bạch Đàn còn hỏi có phải cậu không thích cô không, nếu không thì tại sao yêu nhau lâu như thế mà cậu vẫn không chạm vào cô?
"Tiêu Lâm, có phải anh thích đàn ông không?"
Đây là lời cuối cùng Bạch Đàn để lại cho cậu, nói xong cô thân mật nắm tay lão đàn ông đó đi xa.
Cậu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của họ cảm thấy thật nực cười, không nhịn được mắng một câu: "Con mẹ nó, cô mới thích đàn ông ấy, đã cắm sừng tôi lại còn muốn bẻ cong tôi, đ*t m*, lúc trước tôi đúng là có mắt như mù!"
Tuy bị đội mũ xanh nhưng cậu cũng không quá oán giận cô ta, dù sao thì đúng là cậu quá nghèo, với lại cậu cũng thực sự không muốn lên giường với Bạch Đàn.
Hơi nóng trong phòng tắm càng lúc càng tăng, cậu lắc nhẹ đầu, thoát khỏi mảnh kí ức đầy cẩu huyết và hoang đường kia, tắt vòi sen, lau khô bọt nước trên người, mặc một chiếc quần lót mới tinh bước ra khỏi phòng, nằm lên giường lớn.
Cậu lăn qua lộn lại hơn nửa giờ mà vẫn không sao ngủ được, cứ nhắm mắt là trong đầu sẽ xuất hiện rất nhiều bóng người, Bạch Đàn, Từ Lập, Lý Quốc Đàn, còn có người đàn ông cao lớn đứng hút thuốc ngoài hành lang.
Cậu chán nản hét to một tiếng, rồi mở mắt nhìn lên trần nhà, vậy mà đã ba giờ sáng.
Rốt cuộc thì cũng buồn ngủ đến díu cả mắt, lúc này cậu mới trùm chăn kín đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
———
Khách sạn mà Trần Chí Thanh ở là một khách sạn quốc tế được khánh thành năm 2017, Tiêu Lâm từng xem trên mạng, phòng rẻ nhất ở đây cũng có giá 5000 tệ* một đêm.
Góc quy đổi: 5000 tệ ~ hơn 17 triệu VNĐ.
Vốn dĩ Trương Mông hẹn gặp cậu lúc 6 giờ, nhưng vì sợ tắc đường nên đã đến dưới cổng chung cư sớm hơn một tiếng, kết quả là xe chạy một đường thông thoáng, chưa tới 30 phút đã đưa cậu đến trước cửa khách sạn.
Cậu mặc chiếc áo phao đen như lần đầu gặp Trần Chí Thanh, bên trong là áo sơmi trắng bằng vải cotton và vải lanh, phía dưới phối với một chiếc quần jean xanh nhạt, cả người thoạt nhìn sạch sẽ, tươi tắn.
Sau khi đưa cậu đến nơi, Trương Mông nhanh chóng lái xe đi mất. Cậu đứng trước cửa khách sạn đèn đuốc sáng trưng, hít sâu một hơi rồi quấn chặt áo phao đón gió lạnh bước vào.
Số phòng của Trần Chí Thanh là 804. Cậu đứng trước cửa, cầm thẻ phòng trong tay, nhưng lại chậm chạp không ấn xuống.
Điều hoà trên hành lang khách sạn được mở đầy đủ, nhưng chỉ vài phút trôi qua trán cậu đã lấm tấm mồ hôi, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, cắn môi nhét thẻ phòng vào khe đọc thẻ.
Chỉ nghe một tiếng "Bíp" vang lên, cửa phòng được mở ra.
Trong phòng không bật đèn nhưng cũng không hoàn toàn tối tăm, từ phía trong hắt ra quầng sáng vàng ấm áp, giúp cậu có thể quan sát toàn cảnh căn phòng.
Đây thực sự là một căn phòng rất lớn, diện tích ước chừng hơn 100 mét vuông, trên mặt sàn trải một tấm thảm màu xanh thẫm, phía nam dựng hai cánh cửa sổ sát đất, Trần Chí Thanh đang ngồi trên chiếc ghế da màu đen ở phía trong cùng của cánh cửa sổ sát đất kia.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen đặc, chỉ có hai ngọn đèn ngủ màu vàng cô đơn sáng lên trong đêm tối.
Cậu chậm rãi đi đến trước mặt Trần Chí Thanh trong ánh mắt ý vị không rõ của hắn, đứng cách Trần Chí Thanh khoảng 2 mét lẳng lặng chờ đợi.
"Trần tiên sinh", cậu mở miệng, âm thanh giống như được ngâm trong nước đá, vừa lạnh vừa khô khốc.
Điếu thuốc trong tay Trần Chí Thanh đã đốt một nửa, hắn híp mắt nhìn cậu qua màn khói màu xám: "Đừng gọi tôi như vậy."
Cậu chần chừ một lát, lại nói: ".....Trần tổng?"
Trần Chí Thanh không đáp lời nữa, nhưng lại nhìn cậu chằm chằm không nhúc nhích, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm xuyên qua mắt kính gọng vàng trực tiếp bắn thẳng lên người cậu, khiến cho máu toàn thân cậu nhanh chóng trở nên khô nóng.
Rất hiển nhiên, đối với cách xưng hô này, Trần Chí Thanh vẫn không hài lòng.
Cậu đột nhiên nhớ tới vài sở thích đặc biệt của mấy lão già háo sắc, cố nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, trong lòng âm thầm phỉ nhổ hai giây, sau đó giống như thuận theo mà ngẩng đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Ba ba?"
Ánh sáng không dễ phát hiện loé lên trong mắt Trần Chí Thanh, khoé môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, "Ngoan, lại đây."
Ngoan? Ngoan cái đầu anh ấy, lão biến thái!
Cậu lặng lẽ chửi bới trong lòng, nhưng đôi chân căn bản lại không nghe lời, lập tức đi tới trước mặt Trần Chí Thanh giống như bị trúng bùa.
Cậu nghĩ nhất định là do căn phòng quá mức ấm áp hoặc do ánh đèn quá mức ái muội làm cậu mất phương hướng.
Lúc đầu gối khẽ chạm vào mũi giày da bóng loáng của Trần Chí Thanh, cậu mới khó khăn dừng bước.
Ánh đèn vàng ấm áp tựa như dòng nước chảy tràn trên người Trần Chí Thanh, khiến cho người đàn ông anh tuấn này toả ra khí chất ôn hoà khác hẳn lúc trước, nhưng đôi mắt hẹp dài được che giấu sau cặp kính gọng vàng kia lại không mang theo bất kì cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Ánh mắt không rõ ý tứ lại bị đêm tối kéo ra vô hạn ái muội.
Cậu không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông, áo sơmi trắng bị cởi hai ba cúc, có thể thấp thoáng thấy xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc, cà vạt xanh nước biển xộc xệch treo trên cổ, tựa như phóng đãng sau khi say rượu lại tựa như bị chi phối bởi dục vọng điên cuồng.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ tay hơi ngứa ngáy.
"Nhìn đủ chưa?" Trần Chí Thanh dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trước mặt, nhấc mũi chân chọc chọc đầu gối cậu.
Cách một lớp da thuộc và vô số sợi vải dệt, vùng da kia giống như không thể kiểm soát mà bỏng rát.
Cậu rũ mắt, gật đầu thuận theo, "Ừm, nhìn đủ rồi."
"Cởi quần áo ra."
"Ừm —— a?!" Cậu khiếp sợ mà ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh hình như hơi mất kiên nhẫn, dựa vào ghế da lạnh lùng nói: "Cởi."
Cậu muốn hỏi có thể tắm trước không, hoặc có thể quay lưng lại rồi cởi hay không, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của Trần Chí Thanh những lời này chỉ có thể nuốt ngược trở về.
Áo khoác màu đen bị ném sang một bên, cậu đặt tay lên cổ áo sơ mi, từng cúc từng cúc một, cởi bỏ chiếc áo duy nhất còn sót lại trên người, thân thể thiếu niên mảnh khảnh trắng nõn, đẹp tựa ngọc bích hiện lên trong căn phòng mờ tối, đầu v* hồng phấn mượt mà, đường cong cơ bắp thanh thoát từ cổ kéo dài xuống dưới, bị che lại bên eo bởi chiếc quần jean màu xanh nhạt.
Tầm mắt Trần Chí Thanh trượt từ đầu v* đến thắt lưng cậu, mặt không cảm xúc nói: "Cởi tiếp."
Cậu hít sâu một hơi, cởi khoá chiếc quần jean, để lộ một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Giờ phút này toàn thân trên dưới của cậu chỉ sót lại một chiếc quần lót màu trắng, ánh mắt không chút kiêng kỵ của Trần Chí Thanh vẫn đang dạo chơi trên người cậu, dưới cái nhìn trần trụi đó hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập, trước ngực nổi lên một mảng đỏ thắm, khiến hai đầu v* càng thêm hồng hào cương cứng.
Cậu chịu đựng cảm giác nhục nhã cùng cực, cắn môi khẽ lắc đầu, nhanh chóng kéo xuống mảnh vải che thân cuối cùng trên cơ thể, giống như hơn một ngàn ngày đêm trong quá khứ, tự giẫm nát danh dự của bản thân xuống dưới đất.
Trần Chí Thanh đột ngột đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, mặt đối mặt. Cậu vốn đã rất cao nhưng Trần Chí Thanh còn cao hơn cậu nửa cái đầu, hơi thở mang theo hương nước hoa Collagen độc đáo hoà trộn với mùi thuốc lá nhàn nhạt ùa đến, cậu lùi về sau hai bước theo bản năng, lại bấy ngờ bị Trần Chí Thanh ôm lấy eo.
Cậu bị Trần Chí Thanh kéo vào trong lòng, ngực kề ngực, dương v*t kề dương v*t. Cậu không thể không ngẩng đầu mà ngước nhìn người đàn ông xa lạ mình chỉ mới gặp một lần, mũi cao, môi mỏng, đường nét khuôn mặt như tượng tạc, sắc sảo góc cạnh, phải đến gần mới có thể nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm phía sau cặp mắt kính gọng vàng.
Người đàn ông cao ngạo này có một đôi mắt màu hổ phách.
Tay Trần Chí Thanh chậm rãi xoa nắn vài cái trên eo cậu, men theo rãnh lưng phập phồng hướng xuống dưới, bao trọn lấy mông cậu.
Cậu là trai thẳng (ít nhất thì cậu cho là như vậy), đồng ý ngủ với đàn ông đã là cực hạn rồi, bây giờ cơ thể trần truồng còn bị dâm loạn, cậu quả thực rất muốn vung tay đấm vỡ cái gương mặt giả vờ thanh cao đạo mạo này.
Nhưng cậu không thể, ai bảo lão biến thái này là kim chủ của cậu cơ chứ.
"Sao hôm nay ngoan ngoãn thế?" Trần Chí Thanh vừa xoa bóp mông, vừa áp mũi mình vào chóp mũi cậu, híp mắt nhìn cậu.
Cậu cúi đầu, chậm rãi buông lỏng nắm tay, ủ rũ nói: "Tôi vốn dĩ rất ngoan ngoãn."
"Thật không?" Trần Chí Thanh phát ra một tiếng cười nhạo, động tác trên tay đột nhiên mạnh hơn.
Không hiểu vì sao, thân thể cậu bất chợt nảy sinh một luồng cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt, đến khi mở miệng lần lữa thì âm thanh đã thay đổi: "Ưm, a....."
Phản ứng này dường như khiến Trần Chí Thanh rất hài lòng. Hắn bế cậu lên, ôm lấy hai cánh mông đã bị xoa nắn đến đỏ bừng, rồi vòng chân cậu quanh eo mình.
"Tôi —", một tiếng "Đ*t" còn chưa ra khỏi miệng đã bị cậu cứng rắn ép xuống. Cậu vẫn chưa quên, bây giờ mình đang đóng vai một con thỏ nhỏ nghe lời ngoan ngoãn.
Chỉ là hành động ôm ấp này đối với một tên trai thẳng "sắt thép" chưa từng ăn thịt như cậu mà nói vẫn quá mức chấn động, cậu tức giận và uất ức muốn chết, khẽ cúi đầu lộ ra cần cổ đỏ bừng, "Anh... anh làm gì vậy?"
"Làm cậu." Trần Chí Thanh nói xong liền ném cậu lên giường, tháo kính ra, cúi xuống đè lên người cậu.
Khi thân thể rơi xuống mặt giường mềm mại, cậu chống tay lùi về sau theo bản năng, nhưng lại bị Trần Chí Thanh giữ chặt chân rồi kéo trở về dưới thân mình. Trần Chí Thanh dùng sức kéo căng hai đùi cậu, để lộ dương v*t bán cương cùng kẽ mông mờ ảo.
Bản thân cậu không ý thức được dương v*t đã cương cứng từ lúc nào, bởi vì cậu đang đắm chìm trong cảm giác thẹn thùng trước nay chưa từng có, cực kì xấu hổ nâng tay lên che kín đôi mắt.
Thấy vậy, Trần Chí Thanh khẽ nhếch môi, vươn tay cầm lấy thứ to lớn xinh đẹp kia của cậu, thành thật mà nói, đối với một người đàn ông kích thước của cậu cũng không phải là nhỏ, rất tương xứng với thể trạng cơ thể, nhưng so với Trần Chí Thanh thì vẫn bé hơn một chút.
"A....." Không người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh khi gốc rễ sinh mệnh bị người khác nắm giữ, cho dù người này tự nhận bản thân còn thẳng hơn cả sắt thép.
Cậu cắn môi, cuộn tròn chân, run rẩy cong eo dưới động tác của Trần Chí Thanh.
"Đã dùng thứ này bao giờ chưa?" Trần Chí Thanh nắm lấy gốc dương v*t của cậu, từ từ vuốt lên trên.
Đối với bộ dạng mặc người xâu xé này, cậu vô cùng chán ghét nhưng lại vô lực phản kháng, giận dỗi bỏ tay xuống, trừng đôi mắt xinh đẹp về phía Trần Chí Thanh, lớn tiếng nói: "Dùng rồi!"
"Thật không?", Trần Chí Thanh đột nhiên tăng tốc, ngón tay thon dài mảnh khảnh bao lấy quy đầu, tốc độ vuốt ve lên xuống cực nhanh, mới mười mấy cái toàn thân cậu đã co giật bắn ra.
" Đ*t m*!!" Khuôn mặt cậu đã hoàn toàn ửng hồng, sắc hồng xinh đẹp từ vành tai lan đến tận cần cổ mướt mồ hôi. Cậu nghĩ rằng giọng mình cực kì nhỏ, nhưng trong không gian im ắng, câu chửi thề cùng tiếng thở dốc của cậu vẫn rành mạch lọt vào tai Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh nghiêng người, rút khăn giấy trên tủ đầu giường ra lau tay, lại cầm lấy lọ dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo, trực tiếp kéo khoá quần tây trước mặt cậu.
Những đường gân xanh gồ ghề trên thân dương v*t tím sẫm khiến người ta không khỏi sợ hãi, cả thân cường tráng, dài bằng cánh tay trẻ sơ sinh, cứ như vậy nảy tới trước mặt cậu. Cậu bỗng nhiên ngừng thở, kích thích thị giác mãnh liệt khiến cậu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nơi đó của Trần Chí Thanh không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dương v*t của người đàn ông khác ngoại trừ mình, điều này khiến nội tâm cậu chấn động không khác gì sao chổi va vào Trái Đất, nhưng kì lạ thay, cậu không thấy phản cảm.
Trần Chí Thanh nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó, cầm lấy vật to lớn của mình khẽ đập vào đáy chậu* của cậu, sau đó nắm eo cậu đè xuống giường.
* Đáy chậu nam: Là vùng giữa dương v*t và hậu môn.
"Tôi —" đột nhiên bị đè xuống ga giường, mông bị bắt lấy hướng lên cao, cậu giãy giụa muốn đứng dậy, Trần Chí Thanh dường như đã mất hết kiên nhẫn, tát một cái lên cánh mông tròn trịa.
"Đừng nhúc nhích." Trần Chí Thanh nói.
Cậu quả thật ngừng cử động, không phải vì không dám, mà là vì xấu hổ.
Muốn làm thì làm đi, cứ hở ra là tuốt chim người ta, lại còn tát mông nữa, con mẹ nó đây không phải lão biến thái thì là gì hả?!
Cậu vùi mặt vào ga giường, âm thầm hỏi thăm liệt tổ liệt tông Trần gia 800 lần.
"A....."
Không biết Trần Chí Thanh đã đổ dầu bôi trơn vào khe mông cậu từ khi nào, ngón tay thon dài xoa nắn xung quanh miệng lỗ hồng hào khít khao, không hề do dự phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn mà đâm vào.
Cơ thể cậu lập tức căng cứng, ngón tay xoắn chặt lấy ga giường, xương bả vai thon gầy đột ngột nhô lên, tựa như hai cánh bướm hồng chập chờn muốn bay.
"Đau sao?" Trần Chí Thanh nhìn cậu, sắc mặt lạnh lẽo.
"Không...... Không đau...... Anh tiếp tục đi......" Cậu gắt gao cắn môi dưới, khoá chặt cơn đau như xé rách cơ thể vào trong, cậu chịu khổ rất giỏi, ở mức độ này cậu vẫn nhịn được.
"Vẫn chịu được." Trần Chí Thanh nhìn mồ hôi tuôn không ngừng trên lưng cậu, động tác trong tay lặng lẽ chậm lại.
Vách tường thịt chật hẹp nóng bỏng dần trở nên mềm xốp, ướt át dưới tác dụng của dầu bôi trơn. Trần Chí Thanh đã đổi từ một ngón tay thành ba ngón tay. Trong căn phòng im ắng dần dần vang lên tiếng nước liên miên không dứt, sống lưng cậu chậm rãi thả lỏng theo từng lần khuếch trương.
Khuôn mặt Trần Chí Thanh vẫn không có thêm biểu cảm gì. Có lẽ cảm thấy việc mở rộng quá nhàm chán, hắn cúi người lấy ra một điếu thuốc từ trên tủ đầu giường rồi châm lửa.
Người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi giày da một tay cầm điếu thuốc, một tay ra ra vào vào trong hậu huyệt ướt át của người dưới thân, ngón tay vô tình đụng phải nơi gồ ghề nào đó, cả người Tiêu Lâm đột ngột run lên dữ dội, sau đó trong cổ họng tràn ra những tiếng rên rỉ kéo dài.
Trần Chí Thanh lần nữa bị khơi dậy hứng thú, rút ngón tay dính đầy nước ra, đỡ lấy dương v*t của mình đặt ngay tại miệng lỗ đang hé mở, vững vàng đâm vào.
"Ưm..... A....." Lỗ nhỏ ngây ngô bị dương v*t thô to kéo căng đến cực hạn, Tiêu Lâm cảm thấy cơ thể như bị một thanh sắt nóng bỏng đâm xuyên qua, khoái cảm kì lạ đó, cùng với cảm giác chua xót dâng lên từ xương cụt khiến cậu rốt cuộc không thể chống cự được nữa, tiếng rên rỉ vụn vỡ tựa tiếng khóc nỉ non theo từng chuyển động của Trần Chí Thanh tràn ngập cả căn phòng. Trần Chí Thanh đỡ eo cậu, chín nông một sâu khuấy động trong cơ thể cậu, điếu thuốc còn chưa hút hết, hắn hít sâu một hơi, bàn tay mang theo khói thuốc đè lại thắt lưng cậu, mạnh mẽ đẩy dương v*t vào sâu đến tận cùng, tàn nhẫn đâm chọc vào nơi nhô lên bằng hạt dẻ ấy.
Khoái cảm như ánh sáng trắng bất chợt lóe lên, điên cuồng oanh tạc trong đầu cậu, cảm giác quá mức mãnh liệt này cậu chưa từng trải qua, ban đầu chỉ là một điểm nhỏ, nhưng không lâu sau khoái cảm nơi miệng huyệt bị người chiếm giữ đã lan đến tứ chi bách hài, toàn thân như bị dòng điện hàng vạn vôn đánh trúng, không ngừng run rẩy, không ngừng rên rỉ, chỉ có thể nhếch mông lên cao theo bản năng, muốn để người nọ đâm sâu hơn một chút, chịch mình mạnh hơn một chút.
Trần Chí Thanh nhìn chằm chằm bờ mông bị đâm đến đỏ ửng, nghe được tiếng rên rỉ kiềm nén kèm theo tiếng khóc thút thít của người dưới thân, ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy, dương v*t chôn sâu trong cơ thể lại phình to hơn.
Ngay khi cậu đang đắm chìm trong cơn vui sướng tột độ, thì Trần Chí Thanh bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên áp vào ngực mình.
Cậu quỳ hai gối trên giường, lưng dán vào ngực Trần Chí Thanh, bị Trần Chí Thanh vừa nhanh vừa mạnh chịch cho toàn thân mềm nhũn, tựa như một con cá vừa được vớt lên bờ, yếu ớt dựa vào trong lòng Trần Chí Thanh.
"Há miệng." Trần Chí Thanh đột nhiên nắm cằm cậu, bắt cậu mở miệng. Cậu quay đầu dùng đôi mắt ướt sũng nước nhìn Trần Chí Thanh, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Trần Chí Thanh cau mày, hung hăng đâm cậu một cái, cậu hét lên một tiếng chói tai, nắm chặt cánh tay Trần Chí Thanh như cầu cứu.
"Há miệng, đừng để tôi nói lần thứ hai." Trần Chí Thanh lại nói.
Cậu đành ngoan ngoãn mở miệng ra, để lộ chiếc lưỡi đỏ tươi mềm mại cùng hàm răng trắng đều đặn, cậu không muốn hôn, thực sự không muốn, nhưng cậu phát hiện khi ở trên giường bản thân không thể từ chối bất cứ yều cầu gì của Trần Chí Thanh. Đối với cậu, người đàn ông này giống hệt bùa chú, khiến đầu óc cậu nhão như hồ dán.
Thế nhưng Trần Chí Thanh không hề hôn cậu, hắn hút một hơi thuốc, sau đó tới gần rồi chậm rãi phun một đám khói xám vào miệng cậu. Lúc đó hai người chỉ cách nhau khoảng vài milimet, thậm chí có thể là gần hơn, giữa màn khói mờ ảo, cậu có thể thấy rõ đôi mắt màu hổ phách của Trần Chí Thanh, tựa như một hồ nước mê hoặc lòng người, huyền bí và tĩnh lặng.
Khói thuốc bị nuốt vào trong phổi, cậu đột ngột ho khan dữ dội không kiểm soát, cả cơ thể đều run rẩy trong lồng ngực Trần Chí Thanh, miệng huyệt phía sau tự động kẹp chặt dương v*t của hắn. Trần Chí Thanh đưa điếu thuốc lên miệng, một tay ôm eo, một tay mạnh mẽ đè đầu cậu xuống giường, duỗi thẳng vòng eo rắn chắc điên cuồng đóng cọc trong cơ thể cậu, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, lặp đi lặp lại, cậu gần như ngạt thở trong cơn sợ hãi mãnh liệt, toàn thân run rẩy, cậu hét lên một tiếng, nghênh đón lần cao trào thứ hai trong đêm.
- -----
Editor: Edit H còn mệt hơn cả mấy đoạn bình thường. T__T