Người Khác Là Vực Sâu
Chương 48
Thật ra, muốn điều tra chuyện này cũng không đơn giản.
Vì nạn nhân của ba vụ tự sát đều có lý do tự sát của riêng mình. Họ không quen biết nhau, cũng không giao du gì, ngoại trừ việc tự sát trước mặt mọi người trong vòng hai tháng qua, thì không hề có điểm chung.
Thế nên không ai biết được rốt cuộc đây có phải là trùng hợp không.
Không hề nói quá, có lẽ trên thế giới này lượng người tự tử hằng ngày sẽ đạt đến con số khiến người khác giật mình. Trong mỗi thành phố, có lẽ đã từng xảy ra vài vụ tự sát trong cùng một tháng, nhưng không ngờ trong tháng này ở thành phố C, lại xảy ra chuyện tự sát ảnh hưởng lớn đến vậy. Ngay cả người không có thuyết âm mưu gì, cũng sẽ nghi ngờ cuối cùng chuyện này là sao.
Chẳng lẽ áp lực cuộc sống của mọi người quá lớn, chẳng lẽ xã hội này thật sự bàng quan? Ngay cả cơ hội cầu cứu, những người đáng thương đó cũng không có?
Việc bọn họ phải làm, là tìm được điểm tương đồng giữa ba vụ tự sát.
Cảnh sát điều tra cũng gặp vô vàn khó khăn. Nạn nhân tự sát trước mắt nhiều người, không có chứng cứ gì chứng tỏ là án mạng, có lẽ cuối cùng cũng đành xác định là án tự sát. Nhưng Tiêu Ngũ vẫn tới đúng giờ ngay sau khi họ họp xong không lâu.
Lúc anh ta tới, còn cầm theo một ít bánh ngọt và bánh kem tinh xảo để cho Diệp Tiểu Nhu.
“Tặng cô này, không biết cô thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một chút.”
“Cảm ơn, phiền anh rồi.” Diệp Tiểu Nhu nhận đồ, hỏi: “Chú Thiệu, chú ấy... khỏe không?”
Tiêu Ngũ gật đầu: “Thầy không sao, tôi đã sắp xếp để đón thầy đến một ký túc xá trong thành phố, nơi đó gần chỗ tôi ở. Người nhà tôi cũng thân thiết với thầy, có thể thuận tiện chăm sóc thầy. Cô yên tâm, thầy là một ông lão khoẻ mạnh, hơn nữa tâm tính vẫn ổn định.”
Diệp Tiểu Nhu yên lòng phần nào: “Không phải chú ấy không đồng ý chuyển về đây sao?”
Cô biết Thiệu Lương Vỹ là một người cố chấp, ông lựa chọn chuyển về nhà cũ vì không muốn ai thấy tình trạng chật vật của mình, đồng thời cũng không muốn gây phiền toái cho người khác.
“Đây cũng là lần đầu tiên cô đoán sai đó.” Tiêu Ngũ cười, bông đùa: “Lúc ấy thầy đã dứt khoát đồng ý, cô biết tại sao không?”
Hai mắt Diệp Tiểu Nhu hơi lóe lên.
Tiêu Ngũ nói vậy, lý do này rõ ràng chính là vì cô, Thiệu Lương Vỹ chuyển tới đây, cũng có nghĩa sẽ ở gần cô hơn.
Qua hơn nửa năm, cô vẫn không đợi được ông đến thăm mình, vốn dĩ còn nghĩ ông sống rất tốt nên mới không để ý tới cô. Nhưng không ngờ... đúng là số mệnh trêu ngươi.
“Tuy tôi không rõ quan hệ giữa hai người, nhưng tôi có thể nhìn ra, thầy tôi rất nhớ mong cô, cũng lo cho cô lắm. Vốn dĩ thầy không muốn để cô thấy cảnh thầy ngồi xe lăn, nên mới không gặp cô. Nhưng cứ cách vài ngày thầy sẽ hỏi tôi tình hình của cô, hiện tại thầy chọn chuyển về, nguyên nhân lớn nhất cũng vì cô đấy.”
Diệp Tiểu Nhu thầm thở dài.
Ông cụ cố chấp này, không biết đến khi nào mới có thể hiểu ra, sở dĩ cô không tới tìm ông, cũng vì không muốn liên lụy đến ông.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm chú ấy.”
Hai người đang nói, lão Mã chợt bước tới, vừa vặn đứng giữa Tiêu Ngũ và Diệp Tiểu Nhu, ba người tạo thành một vòng tròn đứng nhìn nhau. Tiêu Ngũ khó hiểu nhìn lão Mã, hỏi: “Ông làm gì vậy, lão Mã?”
“Không có gì, muốn tán gẫu với hai người ấy mà, được không?” Lão Mã cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Gần đây có vẻ cậu rất thân thiết với Tiểu Nhu nhà chúng tôi đó, Phó đội trưởng Tiêu.”
Tiêu Ngũ nhướn mày: “Thế nào, không thể sao?”
Đương nhiên là không thể.
Lão Mã nheo mắt: “Cậu cũng biết công ty chúng tôi độc đoán mà, báu vật đã đưa đến cửa, chúng tôi tuyệt đối không trả lại đâu.”
“Tôi đổi ý không được ư?”
“Chắc chắn không được.” Lão Mã bắt đầu xắn tay áo: “Cậu nghĩ một mình cậu có cửa thắng chúng tôi sao?”
Thấy lão Mã xắn tay áo, chuẩn bị muốn đánh nhau, Giang Thạc chống một tay xuống bàn, phi người nhảy tới bên cạnh hai người, anh ta nhìn đăm đăm vào Tiêu Ngũ cũng đã bắt đầu xắn tay áo.
Tiêu Ngũ bị anh ta chọc giận đến mức bật cười: “Mấy người đó, ai cũng cho rằng tôi có ý đồ với cô ấy hả?”
Lão Mã nói: “Cậu không có à? Tốt nhất là không có, có cũng vô dụng thôi.”
Xem ba người cứ nhìn đối phương như hổ rình mồi cũng không biết muốn làm gì, Diệp Tiểu Nhu xoay người định lên lầu, nhưng vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Dương Viêm dựa vào cửa văn phòng quan sát bọn họ.
Diệp Tiểu Nhu giơ bánh kem lên cho anh xem.
Dương Viêm liếc nhìn Tiêu Ngũ, gật đầu nhẹ.
Không biết có phải ảo giác không, Diệp Tiểu Nhu luôn cảm thấy động tác gật đầu này của anh, cứ như đang miễn cưỡng nể mặt Tiêu Ngũ. Diệp Tiểu Nhu xách bánh kem lên lầu, mới đặt xuống mở bánh kem ra, Tiêu Ngũ đã chạy lên.
Vừa bước vào anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, một lão Mã với cái mồm lợi hại, một Giang Thạc có nắm đấm rất cứng, anh ta không muốn dây dưa với họ đâu.
Tiêu Ngũ đóng cửa xoay người, thấy Diệp Tiểu Nhu đặt một miếng bánh kem vào đ ĩa, còn Dương Viêm ngồi trên ghế, một tay chống cằm, anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Tuy nói có bánh kem, nhưng mùi hương ngọt ngào trong không khí này... Dù thế nào cũng không giống như đang xuất phát từ bánh kem lắm.
Hình như anh ta tới hơi không đúng lúc nhỉ?
Tiêu Ngũ hắng giọng.
“Bị cảm thì tới bệnh viện.” Dương Viêm không thèm ngước mắt: “Chỗ tôi không có bác sĩ.”
“...” Tiêu Ngũ kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Hai người thấy vụ tự sát lần này thế nào?”
Diệp Tiểu Nhu xiên một miếng bánh kem bỏ vào miệng, vị ngọt của bánh kem khiến vẻ mặt cô dịu dàng hơn, cô nói chuyện với Tiêu Ngũ cũng nhẹ nhàng hơn: “Bọn tôi mới họp về việc này đây... Trước mắt còn chưa có manh mối gì, bên anh tra được gì chưa?”
“Vốn vụ án này không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng chuyện tự thiêu trên quảng trường đã khiến lãnh đạo cấp cao sợ hãi. Dù sao trong vài thập niên qua, cách chết kinh hoàng như vậy cũng không có mấy lần, lần gây chấn động trước đây là vì bị một tổ chức kh ủng bố nào đó tẩy não. Nhưng chuyện lần này chắc hẳn không dính dáng gì tới tổ chức kia... Thế nên, để cho nhân dân cả nước một lời giải thích về chuyện lần này, vẫn cần Đội Cảnh sát bọn tôi điều tra rõ. Tôi vừa nhận được tin, thoạt nhìn ba vụ tự sát này không có liên hệ gì, nhưng thật ra lại có một chi tiết quan trọng, vẫn chưa được công bố.”
Diệp Tiểu Nhu ngồi xuống, vừa ăn từng miếng bánh kem vừa nghe anh ta nói: “Nạn nhân đầu tiên tên Lý Thế Cầm, 35 tuổi, có một người con trai khuyết tật. Người ngoài nghĩ nguyên nhân cô ấy tự sát là vì chồng thiếu nợ và ngoại tình thời gian dài, con trai lại khuyết tật, cô ấy không chịu nổi gánh nặng nên mới tự sát. Nhưng trên thực tế, con trai cô ấy đã được nhận viện trợ xã hội, sau khi ly hôn chồng cũ của cô ấy cũng đã tới vùng khác làm công trả nợ. Nạn nhân thứ hai tên Từ Viện Viện, mới 25 tuổi, đã tốt nghiệp hai năm. Cô ấy vào làm ở một công ty thì bị bắt nạt, người bắt nạt cô ấy lại là bạn học trung học từng bắt nạt cô ấy. Bên ngoài đồn cô ấy không chịu nổi việc bị bắt nạt nên mới lựa chọn tự sát. Nhưng thật ra, sau khi nghe cô ấy báo cáo và tìm hiểu rõ ràng tình hình, cấp trên của cô ấy đã sa thải nhân viên bắt nạt cô ấy.”
“Nạn nhân thứ ba, tức là người đã tự thiêu sáng nay, tên Hồng Bân, 33 tuổi. Con nhỏ nghịch lửa ở nhà gây hỏa hoạn, ngoại trừ anh ta thì một nhà ba người đều mất mạng trong lửa lớn. Có người nói vì vậy mà anh ta tự sát, nhưng thực chất, sau khi nhận được một khoản phí bảo hiểm, anh ta đã kết hôn với một cô gái khác.”
Dần dần, bánh kem trong miệng Diệp Tiểu Nhu đã mất đi hương vị, vẻ dịu dàng trên mặt cô cũng biến mất.
“Vậy nên, lý do tự sát chính đáng của bọn họ, thật ra không hề tồn tại.” Cô nói: “Vì bọn họ vốn nên có một cuộc đời mới, nhưng ở trên bước ngoặt cuộc đời, lại lựa chọn tự sát.”
“Đúng vậy, nếu chỉ có một vụ tự sát kỳ lạ thì sẽ không có ảnh hưởng lớn tới thế, nhưng trong một tháng đã xảy ra tận ba vụ. Hơn nữa, một người đến nhà ga đông đúc, một người ở trung tâm thương mại vào giờ ăn, một người ở quảng trường lúc sáng sớm. Dù nhìn kiểu gì, việc này cũng rất bất thường.” Tiêu Ngũ thản nhiên nói: “Vì không muốn ảnh hưởng tới người dân quá nhiều, nên bọn tôi không để truyền thông công bố những chi tiết này, nhưng cũng không giấu lâu được đâu. Hiện tại ý của lãnh đạo là muốn bọn tôi thành lập tổ chuyên án, bí mật điều tra, đồng thời cũng nhờ công ty mọi người giúp đỡ, mau chóng cho người dân một đáp án. À, còn phải cố hết sức tránh những vụ tự tử tương tự xảy ra nữa.”
Huy động lực lượng điều tra có thể sẽ gây tác động lớn tới xã hội, cho nên bí mật điều tra mới có thể giảm thiểu tác động đến mức nhỏ nhất. Hiện giờ, ba vụ tự sát liên hoàn này đã chiếm hết tiêu đề trên các phương tiện truyền thông khắp cả nước, do đó điều tra ra nguyên nhân là chuyện rất cấp bách.
“Đây là thông tin về ba nạn nhân.” Tiêu Ngũ chỉ vào hồ sơ đặt trên bàn: “Trước mắt, không có bằng chứng nào cho việc gọi là giết người bằng thôi miên. Những nhà thôi miên trị liệu đã bị báo cáo cũng không có liên hệ gì với các nạn nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn tôi chỉ có thể điều tra được bấy nhiêu. Nếu có việc gì cần, bọn tôi sẽ toàn lực phối hợp, ông chủ Dương, anh xem...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sếp đã dặn, dù không ai ủy thác chuyện này thì chúng tôi vẫn sẽ điều tra đến cùng.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Tiêu Ngũ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần anh ta nhờ Dương Viêm giúp đỡ thuận lợi nhất. Trước kia, cho dù Dương Viêm đã nhận ủy thác thì vẫn phải tốn chút công sức và thời gian, chủ yếu vì anh ta không giỏi ăn nói. Chưa cần tới Dương Viêm, nơi này bóc bừa một người cũng có thể khiến anh ta sặc chết.
Ắt hẳn vì nhờ có Diệp Tiểu Nhu.
Lão Mã nói đúng, người anh ta đưa tới, không chỉ là một báu vật hiếm có, mà còn là một vị cứu tinh.
Tiêu Ngũ nhìn Diệp Tiểu Nhu đang nghiêm túc xem hồ sơ vụ án, trên mặt anh ta dần hiện lên nét cười.
“Cạch” một tiếng, thứ gì đó mới rơi xuống bàn, phá vỡ bầu không khí yên lặng. Diệp Tiểu Nhu và Tiêu Ngũ quay đầu nhìn, thấy Dương Viêm đang cầm cây bút rơi trên bàn lên như chưa từng xảy ra việc gì.
“Đã khám nghiệm thi thể tự thiêu kia chưa?”
Tiêu Ngũ đáp: “Đã sắp đốt thành tro rồi, điều tra cũng chẳng ra được gì.”
“Có lẽ, anh ta cũng không muốn tự sát.” Diệp Tiểu Nhu bỗng nói: “Tôi đã xem video tự thiêu của anh ta ở góc quay khác. Khi anh ta vào quảng trường, cơ thể còn hơi lảo đảo, thoạt nhìn như trạng thái tinh thần không tỉnh táo lắm.”
“Có người kể là uống say, tác dụng của cồn.”
“Chưa chắc.” Dương Viêm bình thản nói: “Có một loại chất gây ảo giác sẽ khiến con người mất tỉnh táo, sinh ra ảo giác, từ đó dẫn tới ý định tự sát.”
Tiêu Ngũ nhíu mày, anh ta cũng đã xem những video đó. Điểm này thật ra cũng có nhiều khả năng.
“Không điều tra được gì từ thi thể, xem chừng chúng ta vẫn phải tập trung điều tra người này... Đáng tiếc, sau khi xác định là tự sát, thi thể của hai nạn nhân trước đã được hoả táng, không thể tiến hành khám nghiệm tử thi. Còn manh mối nào khác không?”
Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, nói hai từ: “Di thư.”
Tiêu Ngũ gật đầu: “Phải, chúng tôi cũng đã xem xét vấn đề này. Nếu nạn nhân thứ nhất có di thư, ắt hẳn sẽ ở chỗ đứa con, nhưng hiện giờ đứa con bị k1ch thích quá lớn, không chịu nói chuyện với bất cứ ai. Di thư của nạn nhân thứ hai chắc mọi người biết rồi. Còn người thứ ba, cho dù có, cũng đã bị đốt đến ngay cả bụi cũng không còn.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Vậy hãy bắt đầu điều tra từ nạn nhân đầu tiên.”
Hiển nhiên hoàn cảnh gia đình của nạn nhân đầu tiên không tốt lắm, con mới sáu tuổi, khuyết tật bẩm sinh, hai chân không thể đứng thẳng tự nhiên. Việc này cũng khiến cậu bé không thể học tập và chơi đùa như những đứa trẻ cùng tuổi bình thường khác, lâu ngày có một chút khuynh hướng tự kỷ.
Càng họa vô đơn chí là, cậu bé tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ.
Họ đã xem đoạn video quay nạn nhân đầu tiên tự sát từ camera ở ga tàu điện ngầm.
Trong camera, bấy giờ ga tàu điện ngầm rất đông người, Lý Thế Cầm đang bế cậu con trai gầy gò. Khi tàu điện ngầm gần đến, cô ấy bế con trai bước tới rìa, đã có người phát hiện bất thường, định tiến lên ngăn cản. Nhưng vào giây phút cuối cùng, Lý Thế Cầm đột nhiên đẩy con trai ra, rồi nhảy xuống khi tàu điện ngầm chạy đến.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, con trai sáu tuổi của Lý Thế Cầm té trên mặt đất, khó khăn bò đến chỗ mẹ vừa nhảy xuống, cuối cùng được người khác bế khỏi hiện trường.
Bây giờ đứa con đang được điều trị ở bệnh viện, tâm lý cậu bé bị tổn thương nặng nề. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu bé vẫn chưa thể giao tiếp bình thường với người khác.
Khi Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm tới bệnh viện, một nhà cố vấn tâm lý trẻ em đang rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi không khuyến khích hai người gặp Đồng Đồng vào lúc này, cậu bé rất bài xích người lạ. Hơn nữa, từ khi xảy ra chuyện tới nay, cậu bé không nói một câu nào. Lúc ăn cơm, người khác phải đút tới cậu bé mới chịu hé miệng, đói bụng cũng không nói.” Chuyên gia tâm lý trẻ em kể: “Dạo trước tôi hướng dẫn cậu bé chơi trò chơi trên cát*, phát hiện cậu bé cực kỳ dựa dẫm vào mẹ. Ngoại trừ việc đó, cậu bé không hề quan tâm thế giới bên ngoài, có lẽ khuyết tật bẩm sinh đã ảnh hưởng tới tâm lý của cậu bé. Chắc hẳn cậu bé đã phải chịu rất nhiều ánh mắt xem thường, thậm chí lần này còn chứng kiến mẹ mình tự sát...”
*Trò chơi trên cát: một kỹ thuật trong các hình thức trò chơi trị liệu (play therapy) – một hình thức tâm lý trị liệu cho trẻ em, trẻ vị thành niên, cá nhân người lớn hoặc cả gia đình.
Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm, nói: “Để tôi thử xem.”
Hai người có thể sẽ khiến đứa trẻ cảm thấy sợ hãi hơn, còn có thể làm cậu bé xuất hiện phản ứng căng thẳng mãnh liệt.
Dương Viêm gật đầu, nhìn cô bước vào phòng bệnh.
Chứng kiến người thân nhất tự sát trước mặt mình, ngay cả người trưởng thành cũng sẽ sụp đổ, huống chi là trẻ con.
Tổn thương lớn như vậy, có thể gây ra chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nghiêm trọng, nhất là khi trẻ con vẫn chưa học cách kiểm soát cảm xúc, chúng không thể chịu đựng được nỗi đau, chứng rối loạn căng thẳng đột ngột này sẽ càng nặng hơn.
Khi Diệp Tiểu Nhu vào, cậu bé đang ngồi trên xe lăn, cúi đầu chơi ô tô đồ chơi trong tay, có vẻ không hề quan tâm Diệp Tiểu Nhu. Nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn nhận ra, lúc cô tới gần, tay chân cậu bé đã run nhẹ.
Diệp Tiểu Nhu mất tầm nửa giờ, chờ cậu bé thích nghi với việc trong phòng có thêm một người.
Quá trình này kéo dài trong đau buồn, đối mặt với một đứa trẻ khuyết tật có tổn thương tâm lý nghiêm trọng, Diệp Tiểu Nhu gần như đã dùng hết kiên nhẫn.
Khi cô để một chú gấu bông vào lòng cậu bé, cậu bé đã thực hiện một hành động khiến lòng cô chùng xuống.
Cậu bé ngắm nghía hai chân gấu nhỏ, rồi bẻ chúng vặn vẹo.
Cô từng gặp nhiều trẻ em mắc chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, tất nhiên sẽ hiểu được hành động này của cậu bé thể hiện điều gì.
Cô muốn lấy lại gấu bông, cậu bé hung ác nhìn cô, sau đó cậu bé dùng một tay giữ chặt gấu bông, còn tay kia tát mạnh vào nó.
Diệp Tiểu Nhu bắt được tay cậu bé, ôm cậu bé vào lòng, cậu bé vẫn đang liều mạng vùng vẫy, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai như bị thương. Diệp Tiểu Nhu ôm cậu bé chặt hơn, không để cậu bé tổn thương bản thân.
Từ từ, cậu bé bình tĩnh lại, nằm bất động trong lòng cô.
Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng vuốt v e đầu cậu bé.
“Mẹ đã xin lỗi em, đúng không?”
cậu bé run rẩy, không đáp lại.
“Cô ấy xin lỗi vì đưa em đến cuộc đời này, khiến em phải chịu những thứ không nên chịu. Cô ấy biết em không thích thế giới này, không thích những bạn nhỏ nhìn em bằng ánh mắt khác thường. Thế nên, cô ấy nói với em cô ấy rất hối hận, đúng không?”
Cậu bé bật ra tiếng nức nở khổ sở, rơi lệ.
“Cô ấy vốn muốn mang em đi cùng.” Diệp Tiểu Nhu khẽ thở dài: “Nhưng Đồng Đồng ơi, trên thế giới này ấy, không chỉ có người thường mới có quyền được sống đâu, vẫn còn hằng hà sa số bạn nhỏ đặc biệt giống em. Các bạn ấy giống em, đều bị cướp đi thứ gì đó, các em cũng có quyền được sống hạnh phúc trên đời. Thêm nữa, em cũng giống các bạn, được ban cho một điều mà người thường không có, em biết là gì không?”
“Là... gì?”
“Là nhiều khả năng hơn trong tương lai, em sẽ có một đôi cánh nhỏ vô hình đấy.” Diệp Tiểu Nhu cười: “Có lẽ một ngày nào ấy em sẽ phát hiện, bộ não nhỏ của em còn thông minh hơn những bạn nhỏ khác, hoặc hai tay của em có thể tạo ra những thứ mà họ không thể. Nhưng trước lúc đó, em phải tìm kiếm, xem ông trời đã tặng em món quà gì. Mẹ của em, chắc chắn cũng nghĩ như vậy, cô ấy nhất định sẽ dõi theo em ở thế giới bên kia, tới tận ngày em chạm tới tương lai.”
Nhìn Đồng Đồng nằm trong lòng Diệp Tiểu Nhu gào khóc, chuyên gia tâm lý trẻ em rất ngạc nhiên. Từ lúc đưa cậu bé đến bệnh viện, hay phải nói, từ khoảnh khắc cậu bé tận mắt thấy mẹ mình tự sát, cậu bé vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào. Đây là một chuyện rất tồi tệ, nếu tâm trạng đau thương không được giải tỏa, sẽ tạo thành tổn thương tâm lý ngày càng nghiêm trọng.
Cô gái này, lại có thể khiến Đồng Đồng không phản ứng với người ngoài bật khóc, rốt cuộc cô đã làm thế nào?
Diệp Tiểu Nhu cứ để cậu bé khóc trong lòng mình hồi lâu, mãi tới khi cậu bé từ từ bình tâm lại.
Rời khỏi phòng bệnh, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu hơi mệt mỏi, nhưng khi cô thấy Dương Viêm vẫn đứng chờ ở cửa, vẻ ủ rũ trên mặt cô lập tức biến mất.
Dương Viêm đứng dậy, nói: “Cô làm tốt lắm.”
Ở ngoài cửa không nghe được cô nói gì với cậu bé, nhưng dựa vào phản ứng của cậu bé, rõ ràng cô đã làm rất tốt.
Diệp Tiểu Nhu miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ắt hẳn, mẹ Đồng Đồng vốn muốn dẫn con rời khỏi thế gian này cùng mình, nhưng thời khắc mấu chốt cô ấy đã hối hận, cô ấy chọn để con được sống, rồi tự giải thoát cho chính mình. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy bị tác động bởi người khác, từ đó sinh ra suy nghĩ việc mình đưa Đồng Đồng đến cuộc đời là sai lầm, hơn nữa bản thân Đồng Đồng cũng mắc chướng ngại tâm lý nhẹ. Cô ấy lo lắng sau khi Đồng Đồng lớn lên sẽ ngày càng khó khăn, cho nên mới đưa ra quyết định kia.”
Hai người ngồi trên ghế bên ngoài bệnh viện, Diệp Tiểu Nhu nhìn bãi cỏ trước mặt, nói: “Lúc gặp cậu bé tôi đã biết, mẹ cậu bé rất thương cậu bé, một người mẹ yêu con mình, lại quyết định làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Nguyên nhân chỉ có một, cô ấy không muốn con phải sống trong đau khổ, nhưng tới giây phút cuối cùng cô ấy đã hối hận. Chắc chắn cô ấy chợt nhận ra, số phận của con không nên do một mình cô ấy quyết định, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn kết liễu bản thân, tôi không hiểu điều này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu nâng tay trái vẫn đang nắm lên, để anh xem món đồ trong tay: “Trước khi tôi đi, Đồng Đồng đã đưa tôi. Lúc cậu bé cho tôi, còn nói với tôi từ ‘mẹ’, tôi nghĩ, có lẽ đây là vật mà mẹ cậu bé đã để lại cho cậu bé trước khi chết.”
Là một viên kẹo, thoạt nhìn không đặc biệt gì, là kẹo trái cây có thể thấy ở bất cứ đâu.
Dương Viêm cầm viên kẹo, đặt dưới ánh mặt trời quan sát một lát, hỏi: “Nếu bắt buộc phải chết thì sao?”
“Ý anh là, vì mẹ Đồng Đồng cho rằng cái chết là chuyện cần thiết, thế nên cô ấy muốn lấy cái chết để đổi lấy điều gì đó? Hoặc để chuộc tội sao?”
Ánh mắt Dương Viêm hơi lóe lên.
Nếu người khác nghe thấy anh hỏi vậy, phần lớn chỉ hoài nghi. Nếu nhận được viên kẹo trong tay Đồng Đồng, cùng lắm họ chỉ nghĩ cậu bé đang bày tỏ lòng biết ơn. Còn Diệp Tiểu Nhu, luôn có thể sắp xếp lại một loạt thông tin tìm được trong thời gian ngắn nhất, rồi đưa ra kết luận khó tin nhất nhưng cũng gần chân tướng nhất.
“Cũng chỉ có con cái mới có thể khiến một người mẹ đang tuyệt vọng kiên trì sống sót. Mà có thể khiến một người mẹ quyết tâm tìm đến cái chết, cũng chỉ có con cái.”
“Vậy nên, chắc chắn đã có kẻ lợi dụng nhược điểm này của người mẹ, dẫn dắt cô ấy tự sát ở nơi đông người.”
“Còn nhớ rõ cô gái tự sát chúng ta thấy ở trung tâm thương mại hôm đó không?”
Diệp Tiểu Nhu nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng.
Vào thời khắc cảm xúc càng dao động, trí nhớ của cô càng có thể trở nên rõ rệt hơn. Cô nhớ rất rõ, lúc ấy Dương Viêm nắm chặt vai cô, để cô cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra, ngay sau đó cô ngẩng đầu, thấy một cô gái trèo qua lan can, nhảy xuống.
Từ tầng tám rơi xuống tầng một, cũng chỉ vỏn vẹn trong vài giây.
Chỉ vài giây ngắn ngủn ấy, đã được mổ xẻ thành vô số khoảnh khắc chính xác đến từng mili giây trong bộ não của cô.
“Khi nhảy xuống, cô ấy đang nở nụ cười.” Diệp Tiểu Nhu mở choàng mắt, kinh ngạc nói: “Cô ấy nghĩ tìm đến cái chết là một chuyện vui.”
Cho dù với người một lòng muốn nhảy lầu, vào lúc nhảy xuống, trong quá trình cận kề cái chết, họ sẽ luôn sợ hãi đầy hối hận. Nhưng cô ấy lại cảm thấy chết là chuyện hạnh phúc, việc này thật sự rất khó tin.
“Nạn nhân thứ ba.” Dương Viêm hỏi: “Trong video, phản ứng của anh ta trước khi chết, còn nhớ rõ không?”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Trước đó anh bảo là ảnh hưởng của chất gây ảo giác, có thể khiến nạn nhân lú lẫn, không thể đi đứng bình thường... Có lẽ do thuốc hướng thần, tôi hiểu.”
Cô đứng dậy, phân tích: “Nếu chuyện ba nạn nhân tự sát vì có người xúi giục là thật, vậy ba bọn họ, chắc hẳn đã bị kẻ nào đó, hoặc tổ chức nào đó thao túng tâm lý hay thậm chí là tinh thần, khiến họ nghĩ tự tử là chuyện bắt buộc phải làm. Thế nên khi tự sát, họ mới không chừa lại cho mình một con đường sống.” Ngoại lệ duy nhất là Lý Thế Cầm lựa chọn để con mình sống tiếp, ắt hẳn vào giây phút cuối đời, cô ấy không nỡ để cậu bé hứng chịu nỗi đau khôn xiết của cái chết.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, áo sơmi đen, quần dài đen, anh nhàn nhã ngồi trên ghế dài, giống hệt vị bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn vừa tan làm.
Hơn nữa còn là bác sĩ khoa Tâm lý.
Cô chợt nghĩ: “Chẳng lẽ là thôi miên thật sao?”
“Nếu là thôi miên, vậy một giây trước khi tự sát Lý Thế Cầm đẩy con ra kia, đã chứng tỏ cô ấy thoát khỏi trạng thái thôi miên rồi. Chính cô ấy cũng sẽ ngừng lại hành động tự sát, nên tôi nghiêng về khả năng thao túng tâm lý hoặc tinh thần hơn, có thể còn có sự tham gia của loại thuốc nào đó.”
“Vì thế...” Diệp Tiểu Nhu định suy luận tiếp, bỗng thấy Dương Viêm ra hiệu.
Anh úp tay lại, hạ xuống nhẹ, ý bảo cô có biến.
“Sao vậy?”
“Có người đang theo dõi chúng ta.”
Hai người nhìn nhau, Dương Viêm ngồi trên ghế, Diệp Tiểu Nhu đứng trước mặt anh, cho nên cô không thể nhìn xung quanh: “Ai vậy?”
“Người cô bảo đến cửa công ty vào nửa đêm, tôi đã điều tra, hắn không phải người sống ở khu dân cư. Hắn còn che mặt, xem camera cũng không thấy rõ ngoại hình.” Dương Viêm bình tĩnh nói: “Có hai người theo dõi chúng ta ở hai hướng khác nhau, một người ở hướng Bắc, một người ngồi trên xe ngay cửa bệnh viện. Có lẽ là đồng bọn.”
“Nếu vì chúng ta đang điều tra vụ án này, vậy chắc hẳn không phải người đến công ty lúc trước.” Diệp Tiểu Nhu nhìn khu phòng bệnh: “Có thể Đồng Đồng sẽ gặp nguy hiểm.”
Nếu người theo dõi họ vì họ đang điều tra vụ án tự sát liên hoàn, có khả năng sẽ làm hại Đồng Đồng, Đồng Đồng biết một số chuyện về việc mẹ cậu bé tự sát.
“Tôi sẽ bảo Tiêu Ngũ cử người tới canh chừng.”
“Vậy còn hai người đi theo chúng ta?” Diệp Tiểu Nhu siết chặt tay, hỏi: “Hay tôi vật ngã một người trong đó, buộc hắn khai ra kẻ sai khiến phía sau?”
“Cô tự tin có thể vật ngã họ tới thế ư?” Dương Viêm nheo mắt, nhìn cô gái như chẳng sợ bất cứ điều gì trước mặt: “Nếu đối phương có vũ khí thì sao? Nếu họ đánh nhau giỏi hơn cô thì sao? Nếu họ khống chế cô để uy hiếp tôi thì sao?”
Diệp Tiểu Nhu vốn chỉ giỡn, dĩ nhiên cô sẽ không làm chuyện xúc động thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng biểu cảm của Dương Viêm lại khá nghiêm túc.
“... Tôi đùa thôi.”
“Có thể đùa, nhưng không được lấy an toàn của bản thân ra đùa.”
Dương Viêm vươn tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây.”
Diệp Tiểu Nhu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
“Hiện tại không ai biết rốt cuộc vì sao họ lại theo dõi chúng ta, có thể vì cô, có thể vì tôi, cũng có thể vì Đồng Đồng.” Dương Viêm nhìn phía trước, trên mặt không tỏ thái độ gì, nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn hiểu lời anh nói, rõ ràng có hàm ý khác.
Một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.
“Cảm giác bị theo dõi này, khó chịu lắm, đúng không?” Anh thản nhiên hỏi.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Đúng, tôi cũng rất ghét... cảm giác này.”
Cô còn chưa dứt lời, đã thấy trong chiếc xe có rèm che mà Dương Viêm nói, cửa kính sau vốn đang mở đột nhiên đóng lại, vì có một chiếc xe moto đã đỗ cạnh xe, người đàn ông đội mũ bảo hiểm gõ cửa kính sau của xe có rèm.
Cùng lúc đó, về phần “người qua đường” đang quan sát cả hai, bên cạnh hắn cũng xuất hiện một người đội mũ lưỡi trai. Bóng dáng cao lớn quen thuộc, anh ta duỗi tay lôi “người qua đường” đến phía sau tòa nhà bệnh viện, thoáng đã không còn thấy ai nữa.
Rồi cô nhìn người lái xe moto kia, anh ta đã xuống xe, kéo cửa xe có rèm ra chui vào...
“Là... Giang Triều và Giang Thạc?” Diệp Tiểu Nhu lập tức nhận ra.
Người đàn ông lái xe moto là Giang Triều, người đội mũ lưỡi trai kéo người đi là Giang Thạc.
“Anh không cho tôi đi qua, là vì đã có hai anh em họ?”
“Đó không phải chuyện cô cần làm.” Dương Viêm nâng tay lên, Diệp Tiểu Nhu híp mắt, bàn tay của anh nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu cô, xoa tóc cô.
“Bớt dùng vũ lực, động não nhiều hơn, đây mới là chuyện cô cần làm.”
Đợi đến khi bàn tay kia rời khỏi đỉnh đầu mình, Diệp Tiểu Nhu hơi hoảng hốt.
Cô bỗng phát hiện, dường như cô đã quen với sự tiếp xúc của người đàn ông này.
Thậm chí còn... sinh ra xúc động muốn gần gũi nhiều hơn.
Thế nên đây là xúc động tuổi dậy thì sao? Vậy xúc động này... tới cũng quá muộn rồi.
Rõ ràng cô đã hơn hai mươi tuổi, sao còn giống cô gái nhỏ thế?
Trùng hợp thay, một đôi học sinh một nam một nữ giống người yêu đi ngang qua, nam sinh ôm vai nữ sinh, giơ tay xoa tóc cô gái, cô gái bật cười giòn tan, làm nũng cọ cọ trong lòng chàng trai.
“Học sinh thời nay... yêu sớm vậy sao?”
“Thế nào, cô chưa từng à?”
“Chưa từng, lúc đi học tôi chỉ tập trung học, nào nghĩ đến chuyện kiểu vậy...”
“Chuyện kiểu nào?” Dương Viêm nhìn qua, Diệp Tiểu Nhu chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, tim chợt hẫng nhịp.
“... Cũng không biết Giang Triều và Giang Thạc hỏi được gì không, nhỡ đâu đối phương mang theo vũ khí thì sao? Nhỡ đâu họ khống chế hai người đó để uy hiếp chúng ta thì sao?”
“Tí chuyện ấy làm cũng không xong thì đúng là phí công bồi dưỡng họ nhiều năm rồi.”
Dương Viêm đứng lên: “Đi thôi.”
Diệp Tiểu Nhu theo sau, cô nhìn bóng lưng của anh, trông anh như đang tản bộ giữa vườn hoa của mình, không e ngại bất kỳ uy hiếp nào.
Người này và kiểu người động một chút là phòng thủ quá mức như cô, quả thực là hai thái cực khác nhau.
Không sợ hãi bất cứ điều gì, là dũng khí mà cô muốn có được biết bao.
Mà trên người người đàn ông này, dũng khí này dường như rất bình thường, tựa như đây là đức tính đặc biệt mà anh đã sở hữu từ khi sinh ra.
Ở cạnh anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được, hóa ra có một ngày cô cũng có thể ung dung đối mặt với những tội ác kinh hoàng, và không bao giờ phải sợ hãi bóng tối nữa.
Bởi lẽ có một thế lực còn mạnh hơn cả bóng tối, đang ở ngay bên cô.