Người Khác Là Vực Sâu
Chương 34: C34: Chương 34
“Thường ngày cô ấy ăn gì? Tự nấu, hay gọi đồ ship?”
Trần Giai Vỹ nghĩ nghĩ, trả lời: “Đôi khi sẽ làm một chút, đôi khi tôi sẽ gọi đồ ship cho cô ấy, cô ấy thích ăn cay, cứ không có đồ cay thì cô ấy sẽ tức giận.”
Có lẽ đang nghĩ tới thời gian ngọt ngào của hai người, Trần Giai Vỹ nở nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười vừa chân thật vừa thẹn thùng, ai nhìn vào cũng sẽ không nghi ngờ tình cảm mà thanh niên trẻ tuổi này dành cho bạn gái là giả.
“Tôi có thể xem máy tính của cô ấy một chút không?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Máy tính của cô ấy bị cảnh sát lấy đi điều tra rồi.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Mấy ngày cô ấy mất liên lạc, còn điều gì bất thường không? Cậu nghĩ lại xem.”
“Tôi đã rất cố gắng suy nghĩ, chỉ mỗi ngày đó cô ấy nói mình cứ như bị người khác theo dõi. Rồi cũng vì dạo trước vụ án kia quá ồn ào, nên cô ấy khóc sướt mướt bảo tôi về nhà với cô ấy. Nhưng hai ngày đó tôi quá bận, cũng biết cô ấy hay suy nghĩ miên man, đành nhờ bạn bè ghé qua xem thử. Bạn tôi nói đã kiểm tra quanh nhà, không phát hiện ai khả nghi. Có lẽ cô ấy đã nghĩ nhiều, tôi cũng không để trong lòng, nói cô ấy chịu khó nhịn hai ngày chờ tôi trở về.”
Chắc hẳn cậu ta đã kể chuyện này vô số lần, nên trong lúc cậu ta nói, trên mặt đã hiện ra vẻ nôn nóng lẫn hối hận, cậu ta chán nản ngồi trên sô pha.
“Tại tôi hết, nếu tôi trở về ngay ngày cô ấy nói mình bị theo dõi, có lẽ cô ấy sẽ không biến mất...”
Đáy mắt Diệp Tiểu Nhu hơi lóe lên: “Cậu đừng sốt ruột quá, trước mắt hung thủ của vụ án giết người chặt xác kia đã bị bắt. Trong số những nạn nhân không có Dương Tuyết Phi, bạn gái cậu tên Dương Tuyết Phi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bố mẹ cô ấy đâu? Không liên lạc được à?”
“Không phải tôi nói rồi sao? Bố mẹ cô ấy đã qua đời từ lâu.”
“Thế bạn học thì sao? Bạn thân đâu? Hoặc đồng nghiệp cũ? Dù làm ổ ở nhà, cô ấy cũng phải có một hai bạn gái có mối quan hệ tương đối tốt chứ, trước kia cô ấy học ở đâu?”
Vẻ mặt Trần Giai Vỹ hơi hoảng hốt, sau đó cậu ta lấy lại tinh thần, trả lời: “Cô ấy không có bạn bè gì, cô ấy tốt nghiệp cùng trường với tôi. Tốt nghiệp xong cô ấy vẫn luôn ở chung với tôi, bạn học trước đây cũng không liên lạc nhiều.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Trước kia cô ấy học chuyên ngành gì?”
Trần Giai Vỹ đáp: “Khoa Văn học.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi có thể ngồi xuống không?”
“À, mời ngồi mời ngồi, ngại quá, trước giờ tôi chưa từng tiếp khách ở nhà, tôi rót cho cô ly nước nhé.”
Diệp Tiểu Nhu không từ chối, cô nhìn Trần Giai Vỹ bước vào phòng bếp chật hẹp.
Một lát sau cậu ta chỉ cầm một lon đồ uống ra, xấu hổ nói: “Ngại quá, nhà tôi không dư ly nào, đành mời cô uống đồ uống.”
“Cảm ơn.” Diệp Tiểu Nhu nhận đồ uống, hai người ngồi đối diện. Có lẽ Trần Giai Vỹ cảm thấy mất tự nhiên khi ngồi một mình với một cô gái trong không gian nhỏ hẹp, tai hơi đỏ lên, cậu ta luôn nhìn sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Diệp Tiểu Nhu.
“Chắc cậu đã nghe tới danh tiếng của công ty chúng tôi, hằng năm bọn tôi giúp đỡ rất nhiều gia đình tìm được người thân mất tích của họ.” Diệp Tiểu Nhu nói dối mà không hề thay đổi sắc mặt, thật ra cô cũng không biết mỗi năm công ty họ sẽ nhận bao nhiêu vụ án mất tích, nhưng muốn lừa gạt cậu trai ngốc trước mặt thì không thành vấn đề: “Thực chất, bước quan trọng nhất vẫn nên bắt đầu từ người bên cạnh của người mất tích. Vì với cô gái không hay ra ngoài nhưng vẫn có lòng phòng bị nhất định như Tuyết Phi, bình thường cũng chỉ có người quen mới có thể gõ cửa hoặc mời cô ấy ra ngoài chơi, dù sao cô ấy cũng không phải trẻ con, sẽ không tự dưng mất liên lạc.”
“Thế nên, tôi muốn biết bên cạnh cô ấy, ngoại trừ cậu thì còn có người quen khác không? Ví dụ như họ hàng, bạn học gì đó?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Giai Vỹ lắc đầu: “Cô ấy chỉ ở với tôi, bình thường cũng không nghe nói có bạn bè gì.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Nhưng cậu mới kể cô ấy muốn làm streamer cùng người bạn nào đó mà? Người bạn kia đâu? Có thể liên lạc không?”
Trần Giai Vỹ hơi do dự, lắc đầu: “Tôi chưa từng liên lạc với bạn bè của cô ấy.”
“Vậy sao...” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút rồi tiếp tục: “Thế lần cuối cô ấy liên lạc với cậu, điều sau cùng cô ấy nói với cậu là gì?”
“Cô ấy bảo, cô ấy sợ lắm, cô ấy không muốn bị người khác giết...” Vẻ mặt Trần Giai Vỹ lại trở nên đau khổ, cậu ta cúi đầu, úp mặt vào lòng bàn tay, cực kỳ hối hận: “Do tôi cả... Không bảo vệ tốt cô ấy, tại tôi...”
Diệp Tiểu Nhu đứng dậy, nhìn cậu ta hồi lâu, bỗng nhẹ giọng hỏi: “Một người trưởng thành đang sống yên ổn, làm thế nào nói biến mất là biến mất chứ?”
Trần Giai Vỹ dùng sức kéo tóc mình gào khóc: “Tại tôi, tại tôi hết!!”
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt: “Cậu chắc chắn cô ấy hoàn toàn biến mất?”
Bả vai Trần Giai Vỹ co rút, cậu ta mờ mịt ngẩng đầu, mặt đẫm lệ: “Cô có ý gì?”
Diệp Tiểu Nhu xoay người, từ từ bước tới chiếc tủ cạnh cửa sổ, nơi để rải rác rất nhiều đồ dùng của con gái.
“Ý tôi là, sống phải thấy người chết phải thấy xác, trừ phi không còn xương cốt, nếu không thì một người sống sờ sờ, sao có thể đột ngột biến mất khỏi thế giới này được?” Diệp Tiểu Nhu nhìn vào khe hở trên bức màn, chậm rãi hỏi: “Là cậu giết cô ấy ư? Trần Giai Vỹ?”
“Cô đang nói bậy gì đó! Sao tôi có thể giết Tuyết Phi của tôi!”
Đối mặt với Trần Giai Vỹ đang giận dữ rít gào, Diệp Tiểu Nhu vẫn hết sức bình tĩnh, cô lại lặp câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Vậy sao cậu có thể xác định cô ấy đã biến mất?”
Rốt cuộc Trần Giai Vỹ hơi sụp đổ: “Tôi đã bảo tôi không tìm thấy cô ấy, mọi người đều nói công ty các người thần thông quảng đại, không phải cũng không tìm thấy sao?!”
“Điều kiện tiên quyết để tìm được người là họ phải tồn tại. Ngay cả việc người này có tồn tại không cậu cũng không chứng minh được, vậy sao có thể chứng tỏ cô ấy mất tích hay biến mất đây?”
Trần Giai Vỹ khó tin: “Cô nói bậy bạ gì đó, Tuyết Phi vẫn luôn tồn tại, chỉ là mấy ngày qua không thấy thôi.”
“Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao tôi không thấy ảnh chụp chung của hai người trong căn trọ này, ngay cả khung ảnh duy nhất cũng chỉ có mình cậu.” Diệp Tiểu Nhu chỉ vào khung ảnh trên tủ, rồi chỉ ra cửa: “Tại sao trong một đống giày nữ, không có đôi nào bị mòn, bao gồm cả dép lê. Tại sao bàn chải đánh răng và khăn mặt của cô ấy không có dấu vết từng sử dụng, tại sao trong danh sách bạn bè cậu cung cấp, trừ cậu ra, không còn người thứ hai từng gặp cô ấy?”
“Lúc cậu học đại học, vẫn luôn độc lai độc vãng*, vốn dĩ chẳng có bạn gái tốt nghiệp cùng cậu.” Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn từng chữ: “Cậu thường xuyên lầm bầm lầu bầu với điện thoại và khoảng không bên cạnh, đúng không? Lúc hai người gọi video nói chuyện phiếm, đối diện cậu chỉ là một vùng tối đen, đúng không?”
*Độc lai độc vãng: làm gì cũng một mình.
Đồng tử Trần Giai Vỹ không ngừng co lại, thân thể cậu ta run rẩy, như thể nỗi phẫn nộ đang đánh sâu vào tâm trí cậu ta. Sắc mặt cậu ta thay đổi rõ rệt, cậu ta gần như nghiến răng nghiến lợi bảo: “Cô nói bậy.”
“Thế lấy chứng cứ ra chứng minh cô ấy tồn tại đi.” Diệp Tiểu Nhu bình tĩnh nói: “Nếu không thể, vậy cậu không nên tới tìm chúng tôi hay cảnh sát xin giúp đỡ. Nơi cậu nên đến xin giúp đỡ, phải là bác sĩ của khoa Thần kinh, ngoại trừ bác sĩ, không ai trong chúng tôi giúp nổi cậu đâu.”
Chứng hoang tưởng, còn được gọi là rối loạn hoang tưởng. Đây là một chẩn đoán tâm thần về chướng ngại tinh thần đặc thù bởi ảo tưởng dai dẳng và kéo dài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu từng gặp vô số người mắc chứng hoang tưởng. Lần đầu thấy cậu ta, cô cũng không nhận ra gì, một nguyên nhân vì cô bị ảnh hưởng bởi vụ án của Thẩm Trạch, nguyên nhân khác, chính là trong nhận thức của Trần Giai Vỹ, Dương Tuyết Phi tồn tại thật, là cô bạn gái thật. Kể cả người hiểu rõ về biểu cảm của con người cũng không thể nhìn ra cậu ta đang nói dối, bởi lẽ cậu ta vốn dĩ không nói dối, trong tâm trí của cậu ta, mỗi một câu cậu ta nói đều là thật.
Thế nên về căn bản, người ngoài không rõ tình hình sẽ không thể nào biết được. Dù gặp phải một số vấn đề liên quan đến người không tồn tại này, người mắc chứng hoang tưởng cũng sẽ tưởng tượng ra vô vàn lý do để chứng minh sự tồn tại của “người nọ”, hơn nữa còn hết sức tự nhiên nói, khiến người khác rất khó để tin là giả.
Bởi vì đối với người mắc chứng hoang tưởng, họ cũng không nói dối, không thể dùng lẽ thường để phán đoán nhận thức của họ.
Rõ ràng nhất là, khi Trần Giai Vỹ không tìm thấy sự tồn tại của “Dương Tuyết Phi” trong thế giới của cậu ta mà không rõ nguyên nhân, thậm chí cậu ta còn dùng tới một lý do đầy cố chấp và đáng sợ để biến sự tồn tại của Dương Tuyết Phi trở nên hợp lý: Cậu ta nghi ngờ Dương Tuyết Phi bị một tên sát nhân giết.
Khi nãy Diệp Tiểu Nhu đã nhìn thoáng qua điện thoại, là Lâm Linh gửi tin nhắn trong nhóm chat.
Dương Tuyết Phi, không tra được người này.
Ngay lúc ấy, cô lập tức hiểu ra.
Điện thoại trong túi rung nhẹ tiếp, Diệp Tiểu Nhu lấy ra xem, Dương Viêm gửi tin nhắn cho cô, tin nhắn chỉ đúng một câu.
Nhưng cũng đủ khiến Diệp Tiểu Nhu phải nhíu mày.
Quả nhiên là thế, quả nhiên vấn đề của Trần Giai Vỹ không hề đơn giản.
Cô ngẩng đầu, nhìn Trần Giai Vỹ đang vô cùng căm phẫn: “Thì ra đúng là cậu, Trần Giai Vỹ.”
Trần Giai Vỹ bỗng bật cười: “Ai nói cô ấy không tồn tại? Cô ấy có thật, cô hãy mở to mắt nhìn khung ảnh kia, trong bức ảnh đó... thực sự chỉ có mình tôi sao?”
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày xoay người, cầm lấy khung ảnh, ngay lúc cô định quan sát, chợt nghe thấy tiếng gió lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng.
Giây tiếp theo, Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu, nâng tay nắm lại.
Cánh tay mảnh khảnh của cô đang chặn cây gậy bóng chày do Trần Giai Vỹ đập tới.
“Muốn đánh nhau?” Diệp Tiểu Nhu nhếch khóe miệng: “Cậu tìm đúng người rồi.”
Hình như Trần Giai Vỹ hơi sửng sốt, trong khoảnh khắc cậu ta sững sờ, Diệp Tiểu Nhu đã trở tay bắt lấy gậy bóng chày, xoay người tung chân, đá người văng tới sô pha.
Vóc dáng Trần Giai Vỹ không cao lớn, còn Diệp Tiểu Nhu đã gần như vận hết chín phần lực, khiến cả người Trần Giai Vỹ lẫn chiếc sô pha mềm mại phía sau cậu ta lật ngửa ra.
Cậu ta nhanh chóng chống lên sô pha bị đổ rồi đứng dậy.
Như biến thành một người khác, trong mắt cậu ta hiện lên vẻ tàn ác, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hung tợn.
Dường như thời gian đã trở nên chậm hẳn.
Trần Giai Vỹ từ tốn đứng dậy, cầm lấy ly nước, vung tay ném về phía đầu Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu xoay người vung gậy bóng chày, giơ tay đỡ lấy tay cầm ly thủy tinh của cậu ta, tay kia đập gậy bóng chày vào tay cậu ta, ly thủy tinh lập tức vỡ nát.
Vô số mảnh nhỏ bay tứ tán, Diệp Tiểu Nhu cảm giác mu bàn tay nhói đau, không cần nhìn cũng biết đã chảy máu.
Có vẻ mình coi thường cậu ta rồi.
Diệp Tiểu Nhu nắm chặt gậy bóng chày trong tay, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cô gái kia đang ở đâu?”
Trần Giai Vỹ cười nhìn cô: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt.
Cô nhận ra có chỗ nào không đúng.
“Hóa ra là vậy.” Cô bỗng hiểu hết mọi chuyện: “Hóa ra là vậy...”
Thật là, suýt nữa đã hiểu lầm cậu ta có hai nhân cách.