Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Trang 2

Chương 82: Phiên ngoại Duyên Kinh



Edit: Điềm Điềm
***********************
Truyền hình quốc gia.
Khi đoạn phim ngắn trên màn hình lớn kết thúc, những tràng pháo tay kéo dài, thanh niên dưới ánh đèn chiếu sáng tuấn tú nhã nhặn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cúi chào khán giả.
“Chúc mừng ngài Trác Duyên đã trở thành một trong mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Trung Quốc! Xin chúc mừng!” MC đứng bên cạnh Trác Duyên cười chúc mừng.
“Cám ơn.” Trác Duyên không tỏ ra quá kích động, nhưng không thể không nói, nhận được vinh dự này, trong lòng vẫn rất xúc động.
Lúc cậu và Lục Kinh nhận được thông báo, thật ra có chút kinh ngạc, nhưng lúc ấy cũng chỉ là một trong những ứng cử viên, cho nên không quá để ý kết quả. Huống chi, cậu và Lục Kinh còn trẻ như vậy, lý lịch hẳn là còn chưa đủ.
Nhưng không nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại là hai phần bất ngờ vui vẻ!
Lục Kinh trở thành một trong số đó thì thôi, nhưng chính cậu cũng nhận được vinh dự này, trong lúc nhất thời cậu thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Sau khi hoạt động bình chọn kết thúc, cậu và Lục Kinh cùng nhau về nhà, vừa bước vào nhà đã nhận được điện thoại từ Hoắc Quân.
“Dì Hoắc…” Sao dì Hoắc lại gọi cho cậu chứ không phải Lục Kinh?
“Đến bây giờ sao còn gọi là dì Hoắc? Gọi mẹ đi!” Hoắc Quân hiển nhiên rất vui vẻ, Lục Kinh và Trác Duyên cùng nhau được bình chọn là doanh nhân trẻ xuất sắc, bà thật sự rất vui mừng: “Mẹ biết rồi, các con rất lợi hại! Không hổ là con trai mẹ!”
Trác Duyên dở khóc dở cười, thay giày đi đến bên sô pha ngồi xuống, đôi mắt đào hoa hơi cong lên: “Dì… à, mẹ, con và anh Lục quyết định ngày mai trở về…”
Cậu còn chưa dứt lời, Hoắc Quân liền kích động: “Trở về à, tốt lắm! Mẹ sẽ nấu nhiều thức ăn ngon cho các con! Mỗi ngày các con đều bận rộn công việc, nhất định ăn không ngon ngủ không ngon. Nếu về nhà thì nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống cho ngon, có biết hay không?”
Trác Duyên thấp giọng cười nói: “Mẹ, ngày mai con và anh Lục cùng nhau nấu ăn, mẹ mới là người cần nghỉ ngơi nhất, vâng, vậy đi, sáng mai tụi con sẽ trở về, mẹ, mẹ có muốn nói vài câu với anh Lục không?”
Cậu thấy Lục Kinh rót hai ly nước từ phòng bếp đi tới liền hỏi Hoắc Quân.
“Không cần, nó như hũ nút vậy, mẹ không có gì để nói với nó. Ngày mai trên đường trở về cẩn thận, hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được ạ, mẹ ngủ ngon.”
Trác Duyên cúp điện thoại, đưa tay cầm lấy ly uống một ngụm nước, nghe Lục Kinh ngồi bên cạnh cậu hỏi: “Ngày mai về nhà à?”
Trác Duyên xấu hổ cười: “Ừm, chúng ta đúng là đã lâu không về nhà, mẹ một mình cũng rất cô đơn, trở về thăm bà ấy thôi.”
Lục Kinh hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng không vạch trần, chỉ dùng ánh mắt rất thâm trầm nhìn cậu một cái, sau đó đứng dậy: “Anh đi tắm rửa trước.”
Trác Duyên nhìn anh về phòng, cảm thấy hình như mình làm có chút không đúng.
Bởi vì trong khoảng thời gian này hai người đều rất bận rộn, trên cơ bản không có thời gian dính xà nẹo với nhau, cho nên hai ngày trước Lục Kinh bỗng nhiên đề nghị sau khi hội bình chọn kết thúc nghỉ một ngày. Trác Duyên vừa nghe liền biết ý tiềm ẩn của anh.
Cậu và Lục Kinh ở cùng một đã chỗ lâu, hơn nữa từ khi khai trai, Lục Kinh cũng có chút không biết tiết chế, thường xuyên lôi kéo cậu làm một ít vận động không thích hợp cho thiếu nhi. Tuy nói cậu cũng cảm nhận được sung sướng, nhưng làm lâu, cậy cũng mệt vậy! Hơn nữa mỗi lần Lục Kinh làm không dứt, giống như lập tức thả ra toàn bộ những thứ trước kia nghẹn lâu, mỗi lần làm xong, cả người cậu đều không tốt.
Lần này hai người không thân thiết thời gian dài như vậy, Trác Duyên cảm thấy Lục Kinh có thể lại muốn thả ra chiêu lớn rồi. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn quyết định về nhà tránh bão, ít nhất ở nhà họ Lục, Lục Kinh chắc sẽ không quá làm càn.
Vừa vặn dì Hoắc gọi điện thoại cho cậu, cậu thuận tiện trảm trước tấu sau nói ngày mai về nhà, nếu không đêm nay khẳng định sẽ không thoát khỏi móng vuốt của Lục Kinh. Nếu đã nói sáng mai về nhà, đêm nay Lục Kinh hẳn là sẽ không làm cái gì chứ nhỉ?
Tâm tư nhỏ này của cậu đương nhiên bị Lục Kinh phát hiện. Trác Duyên vốn còn có chút thấp thỏm, nhưng thấy Lục Kinh cũng không nói gì, dần dần yên lòng, lại uống một ngụm nước lớn, mới vào phòng.
Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào. Trác Duyên mở tủ quần áo ra, chuẩn bị lấy khăn tắm và đồ ngủ cần dùng, vừa mới lấy ra, cửa phòng tắm đã mở ra, hử? Đêm nay Lục Kinh sao lại tắm nhanh như vậy?
Trác Duyên xoay người nhìn lại, nhất thời mở to hai mắt, chỉ thấy Lục Kinh không một mảnh vải đứng ở cửa phòng tắm, hơi nước bên trong đua nhau bay ra ngoài.
“Anh, anh tắm xong rồi à?” Cậu khô khan hỏi một câu.
Lục Kinh đứng không nhúc nhích, nhìn về phía cậu: “Anh quên lấy khăn với quần áo.”
Trác Duyên phản ứng lại: “Em giúp anh lấy. Nói xong lấy đồ ra đi qua đưa cho Lục Kinh.
Lục Kinh nhận lấy, không lập tức đóng cửa lại, ngược lại dùng một loại ánh mắt khiến người ta kinh hồn bạt vía nhìn cậu một cái mới đóng cửa phòng tắm lại.
Trong lòng Trác Duyên rối nùi, ngồi xuống giường nghĩ thầm: Lục Kinh hẳn là sẽ không làm loạn nhỉ? Dù sao ngày mai còn phải về nhà, bây giờ là mùa hè, nếu làm ra dấu vết che không được, vậy cậu còn ra ngoài như thế nào đây?
Không lâu sau, Lục Kinh tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc ướt sũng vừa đi đến bên giường ngồi xuống. Trác Duyên lập tức đứng lên, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Bàn tay lau tóc của Lục Kinh hơi dừng một chút, anh đáng sợ như vậy sao? Hay là, Trác Duyên bắt đầu ghét bỏ anh rồi?
Trác Duyên tắm rửa xong, lung tung lau tóc mình, chuẩn bị chui vào trong chăn, sau đó bị Lục Kinh túm lên: “Tóc còn chưa khô đã đi ngủ? Ngồi dậy, anh sấy cho em.”
Tóc Trác Duyên rất ngắn, từ khi cậu vừa xác nhận quan hệ giám hộ với Lục Kinh, bị Lục Kinh kéo đến tiệm cắt tóc cạo một cái, cũng không để tóc hơi dài nữa, không đến vài phút, tóc đã sấy khô.
Cậu thừa dịp Lục Kinh cất máy sấy tóc, chui trở lại chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Giường bên cạnh lõm xuống, hơi thở quen thuộc của người đàn ông vây quanh cậu, trái tim Trác Duyên đập có chút nhanh, thật ra, nếu Lục Kinh thật sự muốn làm, cậu cũng không từ chối được.
May mà Lục Kinh chỉ hôn lên trán cậu một cái, liền tắt đèn, ôm cậu ngủ.
Trác Duyên an lòng, dần dần tiến vào mộng đẹp, lại không biết trong lòng người đàn ông ôm cậu đang tính toán.
Một đêm ngon giấc, Trác Duyên tỉnh lại tinh thần sảng khoái, rửa mặt xong  nhìn thấy Lục Kinh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nhìn thấy Lục tổng hiền lành như vậy, Trác Duyên vui vẻ, tiến lên trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó ngồi ở bàn thưởng thức bữa sáng tình yêu.
“Buổi trưa muốn ăn cá gì?” Lục Kinh hỏi cậu.
Trác Duyên thắc mắc nhìn anh.
“Tối hôm qua em nói với mẹ chúng ta trở về nấu cơm.” Con ngươi bình tĩnh của Lục Kinh nhìn lại cậu.
Trác Duyên có chút xấu hổ tránh ánh mắt, nuốt một ngụm cháo: “Anh tùy ý, làm chút đồ ăn thanh đạm đi, mẹ không ăn được khẩu vị nặng.”
“Ừm.”
Tuy rằng Lục Kinh bề ngoài rất bình thường, nhưng trong lòng Trác Duyên vẫn mơ hồ có chút bất an, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay về nhà, ngày mai bắt đầu làm việc, Lục Kinh cũng không có khả năng làm gì cậu đâu nhỉ?
Hai người ăn sáng xong, lái xe về nhà họ Lục, thuận đường còn mua đồ ăn.
Hoắc Quân nhìn thấy bọn họ rất vui vẻ: “Lục Kinh, con đi nấu ăn đi, Tiểu Duyên nói chuyện với mẹ.”
Lục Kinh im lặng mang theo đồ ăn vào phòng bếp.
Trác Duyên bị Hoắc Quân lôi kéo ngồi xuống sô pha: “Tiểu Duyên, tối nay hai đứa ở lại đi, đừng về nữa.”
Trác Duyên nghĩ ở đây cũng không có gì, không xung đột với công việc, liền gật đầu.
Hoắc Quân bỗng nhiên lại đến gần cậu, thần bí hỏi cậu: “Con và Lục Kinh định khi nào kết hôn? Mẹ nghe nói rằng ở nước ngoài hình như cho phép kết hôn đồng giới.”
Trác Duyên bị bà hỏi đến lơ mơ, thật ra cậu còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Cậu vẫn cảm thấy hiện tại mình và Lục Kinh rất tốt, hai người ở cùng một chỗ cũng không nhất định cần những thứ này. Nhưng giờ Hoắc Quân hỏi, cậu đột nhiên nhớ tới, hình như cậu và Lục Kinh chưa từng thảo luận qua chuyện này.
“Mẹ, tụi con không kết hôn cũng đâu có khác.”
Trên mặt Hoắc Quân lập tức viết không đồng ý: “Chuyện này sao có thể giống nhau? Đừng nhìn vào hôn nhân chỉ là một hình thức, nhưng có và không sẽ cảm thấy khác nhau. Kết hôn, trong lòng mới càng thêm yên ổn.”
Trác Duyên suy nghĩ một chút, cảm thấy Hoắc Quân nói cũng có đạo lý, vậy thì dành thời gian nói chuyện với Lục Kinh đã.
Buổi trưa Lục Khải không ở nhà ăn cơm, ba người vừa ăn vừa tán gẫu, vui vẻ hòa thuận. Lục Kinh biết được buổi tối muốn ngủ lại, cũng không có quá nhiều biểu hiện.
Buổi tối Lục Khải trở về, cùng bọn họ nói chuyện một lát rồi cùng Hoắc Quân lên lầu nghỉ ngơi.
Trác Duyên và Lục Kinh cũng trở về phòng ngủ của Lục Kinh. Lục Kinh lấy khăn và áo ngủ từ trong tủ đưa cho Trác Duyên: “Em đi tắm trước đi, tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm.”
Trác Duyên vốn cảm thấy mình nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng lại có chút mất mát.
Ôm tâm tình mất mát tắm rửa xong, nằm trong chăn mềm mại, nhắm mắt lại, một chút cũng không buồn ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Kinh cũng tắm xong, Trác Duyên mở mắt nhìn anh, dưới ánh đèn chiếu rọi, sáng lấp lánh trông rất quyến rũ.
Lục Kinh bình chân như vại dời ánh mắt, ngồi xuống bên giường: “Anh tắt đèn đây.”
Phòng tối tăm, Trác Duyên cảm giác được Lục Kinh nằm bên cạnh mình, trên người còn mang theo mùi sữa tắm, rất dễ ngửi, cậu không khỏi kề sát vào đưa tay ôm lấy đối phương.
Nhớ tới ban ngày Hoắc Quân hỏi cậu, Trác Duyên liền mở miệng nói: “Anh cảm thấy kết hôn thế nào?”
Lục Kinh im lặng trong chốc lát, mới nói: “Nếu như em nguyện ý kết hôn, anh đương nhiên vui vẻ, nếu như em không muốn, anh cũng không cưỡng cầu.”
Trác Duyên ngẩn người, cho nên ý của Lục Kinh là tất cả tùy cậu sao?
Trong lòng có một dòng nước ấm không ngừng tuôn ra, cậu kìm lòng không được nói: “Lục Kinh, bằng không, chúng ta rảnh rỗi đi nước ngoài kết hôn đi.”
Lục Kinh trong nháy mắt xoay người lại. Trong bóng tối Trác Duyên nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh rơi vào trên người mình.
“Em nói thật à?”
“Đương nhiên —— ưm! Môi bị người đàn ông đột kích, Trác Duyên cũng không chống cự, nằm xuống mặc cho người đàn ông hôn môi.
Cậu vốn tưởng rằng đây chỉ là một phương thức người đàn ông biểu đạt vui sướng, nhưng khi Lục Kinh đưa tay vào trong quần cậu, cậu mới phản ứng lại, Lục Kinh hình như muốn làm thật.
“Ba mẹ còn ở phòng bên cạnh, Lục Kinh, mau dừng lại!” Trong lúc hôn môi, Trác Duyên tìm cơ hội cố gắng ngăn cản Lục Kinh.
“Không có việc gì, phòng cách âm tốt lắm.” Lục Kinh hiển nhiên cũng không muốn buông đồ ngon đã đến miệng, anh đã nhịn nhiều ngày như vậy, hiện tại làm sao có thể nhịn được?
Sự tồn tại của ba mẹ cách vách càng k1ch thích cảm quan của Trác Duyên. Thân thể cậu càng thêm mẫn cảm, nhưng vẫn luôn nghẹn giọng, không dám kêu lên, mà những biểu hiện này của cậu, hình như cũng làm Lục Kinh trở nên cực kỳ hưng phấn.
Một giây khi Lục Kinh tiến vào, Trác Duyên liền hối hận, còn không bằng tối hôm qua cùng Lục Kinh làm, đúng là tính sai mà!
Hai người chiến đấu thật lâu, Trác Duyên đến cuối cùng được Lục Kinh tắm xong, dính gối đầu ngủ ngay.
Lục Kinh nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, cười lên. Cứ như vậy, Trác Duyên sau này sẽ không bao giờ lấy lý do về nhà trốn tránh nữa nhỉ?
Đây gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
***********************
- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...