Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Trang 2
Chương 41
Edit: Điềm Điềm
***********************
Hàn Xương nhìn Trác Duyên, lại nhìn Đỗ Dần, đầu óc có chút ngu ngơ, đây là chuyện gì vậy? Yến Tử trước kia chưa bao giờ tức giận vì mấy chuyện này.
Hắn đang muốn khuyên giải hai người, chỉ thấy Đỗ Dần buông sách trong tay xuống: “Được, tôi đi.”
Phụt, vẫn là hắn nghĩ nhiều.
Bốn người đạp xe đi dạo khắp phố phường, căn bản không biết nên mua quà gì, bọn họ tổng kết lại, vẫn quyết định đi mua một bộ quần áo cho Đỗ Dần và Đỗ Vi trước.
Chi phí học thêm của Trác Duyên mỗi tuần đưa một lần, Đỗ Dần và Đỗ Vi có chút tiền dư trong tay nên từ chối Trác Duyên móc tiền túi. Nghĩ đến sự chăm sóc của hai người, Trác Duyên không kiên trì nữa.
Mặc dù trong lòng cậu, việc anh trai mua đồ cho em trai và em gái là chuyện rất bình thường, nhưng những gì Đỗ Dần và Đỗ Vi có thể làm được, cậu vẫn không nhúng tay vào.
Ngày thường hai anh em mặc nhiều nhất chính là đồng phục học sinh, ngoại trừ đồng phục học sinh ra còn có một số quần áo khá cũ kỹ. Bản thân Trác Duyên đối với phương diện này không quá cầu kỳ, chưa từng đề cập tới, nhưng ngày mai tham gia tiệc trang trọng, ăn mặc đàng hoàng mới tôn trọng chủ nhà.
Bốn người vừa mới tiến vào trung tâm thương mại, một luồng hơi mát lạnh liền đập vào mặt, Hàn Xương khẽ hô một tiếng: “Thật là mát mẻ!”
Bên trong trung tâm thương mại mở điều hòa, so với ánh nắng bên ngoài, quả thực giống như thiên đường. Bốn người thoải mái đi vào trong trung tâm thương mại, Hàn Xương chỉ vào khẩu hiệu quảng cáo bên cạnh: “Yến Tử, các cậu nhìn xem, hình như là một chiếc điện thoại di động mới, thế hệ đầu của Kinh Cức? Tớ chưa bao giờ nghe nói về nó.”
Trác Duyên bất ngờ dừng bước, nhìn về phía ngón tay Hàn Xương chỉ, thấy trên tường treo rất nhiều biển quảng cáo nhỏ. Trên bảng quảng cáo in một chiếc điện thoại di động, cũng dùng phông chữ dày thể hiện ra hiệu suất chất lượng của chiếc điện thoại này cùng với sự tiện lợi so với điện thoại phím truyền thống.
Thế hệ đầu của Kinh Cức, điện thoại di động màn hình cảm ứng đầu tiên được phát triển trên toàn quốc, cuối cùng đã được sinh ra.
Việc rầm rộ năm đó, Trác Duyên hiện tại nhớ lại cũng cảm thấy trong lòng bị choáng ngợp, mặc dù đời ba, đời bốn sau này cũng không có sinh ra loại kích động như vậy nữa.
Sự nghiệp của Lục Kinh chính là bởi vì sự xuất hiện của thế hệ đầu mà bắt đầu xông thẳng lên trời. Thế hệ đầu của Kinh Cức có ý nghĩa cột mốc quan trọng trong sản phẩm điện tử, điều này cũng đặt nền móng cho công ty Kinh Cức ngày nay. Sau này tập đoàn Kinh Cức luôn ở vị trí hàng đầu trong thị phần sản phẩm điện tử.
Chuyện này không thể không kích động cho được.
Bây giờ, nhiều người vẫn chưa nhận ra giá trị của điện thoại này, một số công ty điện tử lâu đời cũng cảm thấy rằng công ty Kinh Cức đang lòe thiên hạ, không có gì phải sợ hãi.
Tuy nhiên, người tiêu dùng không phải là kẻ ngốc, họ có thể phân biệt hiệu suất điện thoại di động cao hay thấp, miễn là ai đó sẵn sàng thử những điều mới mẻ. Rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó ngày càng nhiều, chờ cho đến khi các công ty khác phản ứng, cơ hội đầu tiên đã bị mất, họ chỉ có thể ăn mót ăn nhặt.
Thế nhưng, Lục Kinh ngay cả một cơ hội cũng sẽ không cho bọn họ. Khi điện thoại màn hình cảm ứng nổi lên một trận sóng, công ty Kinh Cức lại ra mắt thế hệ thứ hai, tốc độ cập nhật của bọn họ đủ để cho các nhà sản xuất điện tử khác không theo kịp.
“Yến Tử, nghĩ cái gì vậy?” Hàn Xương lắc lắc cánh tay của cậu: “Không phải cậu muốn mua điện thoại di động đó chứ? Không phải cậu đã có một cái rồi sao?”
Trác Duyên thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Đi thôi, đi mua quần áo.”
Bốn người mất gần hai giờ mới mua xong quần áo và quà tặng, đang chuẩn bị trở về, không ngờ ở cửa trung tâm thương mại lại gặp oan gia ngõ hẹp Trác Viễn Hàng và Chương Mân.
Chương Mân nhìn lướt qua bốn người, thấy Đỗ Vi rõ ràng ngẩn ra, sau đó dời ánh mắt.
Hiện tại hắn ta không dám làm gì Trác Duyên, cũng lười phản ứng với tên liều lĩnh Hàn Xương này, liền ném tâm tình khó chịu lên người Đỗ Dần đi cùng bọn họ.
“Ôi, không nghĩ tới hạng nhất lớp chúng ta không ở nhà đọc sách cho tốt, mà đến loại địa phương này, Cảm giác như thế nào khi bên cạnh thiếu gia gia đình giàu có? Nhìn bộ dáng như hình với bóng của các người, xem ra trong sạch cao thượng trước kia của mày cũng là giả bộ.”
“Mày nói cái gì vậy?” Hàn Xương không thể nhìn Chương Mân âm dương quái khí nhằm vào Đỗ Dần.
Nhưng mà học bá ngay cả ánh mắt cũng không cho Chương Mân một cái.
Chương Mân cười khinh miệt triệt: “Tao nói mày sao? Mày ở đây bừa bãi…”
“Nghe nói nhà họ Chương kinh doanh quần áo.” Trác Duyên chậm rãi mở miệng, cắt ngang lời của Chương Mân: “Chỉ là, quần áo hiện tại cũng không dễ kinh doanh, giờ nhiều người làm lắm. Nếu không có đối tác tốt, trong sản nghiệp này rất khó tạo ra danh tiếng, dù sao, quần áo nhà các cậu quả thật không theo kịp trào lưu.”
Chương Mân muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt Trác Duyên nhìn hắn ta rất lạnh nhạt, giống như mình là một tên hề nhảy nhót vậy.
Hắn ta sợ hãi cả kinh, trong lòng bỗng nhiên có chút phát lạnh, lời nói của ông Chương xoay quanh trong đầu hắn ta, ít nhất trong hai năm này hắn ta không thể chính diện đánh nhau với Trác Duyên.
Trác Viễn Hàng nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý: “A Duyên, sao em có thể nói như vậy?”
Trác Duyên cười: “Lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.”
Chương Mân không muốn tranh chấp với Trác Duyên nữa, lôi kéo Trác Viễn Hàng: “Chúng ta đi thôi, không chấp nhặt với bọn họ.”
Hàn Xương nhìn bóng lưng hai người, hừ một tiếng: “Đúng là cá mè một lứa!”
Trác Duyên nhìn Đỗ Dần không có phản ứng gì, nói với Hàn Xương: “Hà tất phải vì bọn họ mà tức giận, cậu nhìn Đỗ Dần xem, căn bản là không để ở trong lòng.”
“Cậu ấy vẫn luôn là bộ dáng cá chết kia, tức giận nhìn cũng không ra.” Hàn Xương liếc Đỗ Dần mặt không chút thay đổi: “Đúng rồi, Yến Tử, chúng ta bây giờ đi về hả?”
“Ừm.”
Buổi tối sau khi học thêm về nhà, Lục Kinh còn chưa trở về, Trác Duyên tắm rửa xong thì ngồi ở trước bàn học trong phòng đọc sách, đến gần mười hai giờ, nghe được động tĩnh có người vào cửa, liền mang dép ngủ ra khỏi phòng, đứng ở đầu cầu thang.
“Anh về rồi à?”
Lục Kinh thay giày bên cửa phản ứng hơi chậm một nhịp, vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Trác Duyên trên cầu thang, sau đó “Ừ” một tiếng.
Trác Duyên ngửi thấy mùi rượu.
Cậu chạy xuống cầu thang “bịch bịch bịch”, rót một ly nước đưa tới trước mặt Lục Kinh ngồi trên sô pha, “Uống chút nước đi.”
Lục Kinh lại chậm một nhịp, đưa tay nhận lấy, kết quả anh cầm không vững, ly nước lập tức rơi xuống sàn nhà. Tiếng vỡ vụn thanh thúy vào buổi tối yên tĩnh có vẻ hơi giật mình, có một ít nước đổ lên đùi Lục Kinh, may mà cậu lấy nước ấm.
Lục Kinh mờ mịt nhìn cậu, trong ánh mắt có chút luống cuống. Trác Duyên nghĩ Lục Kinh nhất định đã uống say rồi, giống như dỗ con nít dặn dò anh: “Anh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng động, chờ tôi đi lấy chổi.”
Lục Kinh ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu.
Trác Duyên từ phòng bếp cầm chổi và ki hốt rác đi ra thì thấy Lục Kinh đang khom lưng nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất!
“Đừng nhúc nhích!”
Lục Kinh nghe vậy thật sự duy trì động tác nhặt thủy tinh, không nhúc nhích.
Trác Duyên lập tức đi tới, buông chổi xuống, ngồi xổm trước mặt anh, hai tay mở tay phải Lục Kinh ra, lấy mảnh thủy tinh xuống, ngay khi tay cậu rời khỏi Lục Kinh, Lục Kinh lại lập tức cầm tay cậu, rất dùng sức.
Trác Duyên nghĩ thầm, cậu không thể so đo với người say rượu, liền dịu dàng an ủi: “Anh Lục, tôi muốn đi quét rác, anh buông tôi ra nhé.”
Lục Kinh nhìn cậu vài giây, sau đó buông ra.
Trác Duyên khom lưng quét hết mảnh thủy tinh vào trong thùng rác, sau đó cầm một cây lau nhà khô tới lau sạch vết nước trên mặt đất, thấy Lục Kinh vẫn ngây ngốc ngồi trên sô pha, không khỏi nói: “Quần anh ướt rồi, anh không đi tắm rửa sao?”
Ánh mắt Lục Kinh nặng nề nhìn cậu, không nói gì, nhìn qua có chút âm trầm, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy trong mắt anh mờ mịt.
Không nghĩ tới Lục Kinh uống say lại yên tĩnh như vậy.
Cậu lau nhà xong, đi tới trước mặt Lục Kinh: “Đi, lên lầu tắm rửa đi ngủ nào.”
Lục Kinh ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu, nhưng căn bản cũng không có ý đứng lên, mặc dù uống say nhưng anh vẫn ngồi thẳng tắp ở chỗ đó.
Trác Duyên bất đắc dĩ, đành phải đưa tay kéo anh. Ánh mắt Lục Kinh dừng trên tay Trác Duyên kéo cánh tay anh, dừng lại vài giây, sau đó thuận theo đứng lên.
Đi theo Trác Duyên vài bước, anh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tránh thoát Trác Duyên, trở về trước sô pha, đưa tay cầm lấy một cái túi giấy anh mang về, sau đó đưa tới trước mặt Trác Duyên.
Trác Duyên kinh ngạc nhận lấy, từ trong túi giấy lấy ra một cái hộp nhỏ, trên hộp in logo “Thế hệ đầu Kinh Cức”, trong lòng cậu run lên, đột nhiên nhìn về phía Lục Kinh.
Lục Kinh mặt không chút thay đổi nhìn cậu.
Trác Duyên cẩn thận đặt cái hộp trở lại, sau đó lôi kéo Lục Kinh đi lên lầu. Sau khi lên cầu thang, cậu buông Lục Kinh ra, chỉ chỉ phòng Lục Kinh: “Anh đi tắm rửa rồi ngủ đi, tôi về phòng trước.”
Kết quả, khi cậu vào phòng đang chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy Lục Kinh cũng chuẩn bị chen vào, cậu vội vàng mở cửa phòng ra, tránh kẹp trúng đối phương.
“Làm sao vậy?”
Lục Kinh đứng ở nơi đó, ánh mắt dừng trên túi trong tay Trác Duyên.
Trác Duyên thầm nghĩ: Sẽ không nhầm lẫn đó chứ?
“Cái này, không phải cho tôi sao?” Cậu giơ cái túi lên.
Lục Kinh lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Trác Duyên cảm thấy lòng thật mệt mỏi, không có cách nào tiến hành giao tiếp bình thường với người say rượu được, cậu đành phải đưa túi đến tay Lục Kinh: “Anh cầm về đi.”
Lục Kinh ngẩn người, giống như rất không rõ vì sao đồ đưa ra lại trở lại trên tay mình.
Trác Duyên thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, toàn thân trên dưới giống như tỏa ra một làn hơi thở “u buồn”, cậu đành phải lôi kéo Lục Kinh đi qua phòng bên cạnh: “Nghe lời, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Lục Kinh hiu quạnh đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ không có người làm bạn chơi đùa, trông cực kỳ đáng thương.
Trác Duyên nghĩ thầm: Dứt khoát tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Cậu đưa Lục Kinh vào trong phòng tắm, giúp anh mở nước, chỉ quần áo trên người anh: “Cởi ra, đi vào.”
Lục Kinh nghe hiểu lời này, bắt đầu động thủ cởi áo sơ mi trên người mình. Trác Duyên cảm thấy phi lễ chớ nhìn, định trở về phòng mình. Vừa đi tới cửa phòng thì thấy Lục Kinh trần nửa người từ trong phòng tắm đi ra, sau đó cầm lấy túi giấy đặt ở một bên, nắm lấy tay Trác Duyên để lên trên tay cậu.
Trác Duyên lập tức mơ hồ, không phải bởi vì hành động của Lục Kinh, mà là bởi vì thân thể tỏa ra hormone nồng đậm trước mặt cậu.
Vai rộng, eo hẹp, lồng nguc được bao trùm một tầng cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ. Cơ bắp trên cánh tay cũng rất rõ ràng, còn có mấy khối cơ bắp trên bụng đều hấp dẫn cảm quan của Trác Duyên. Hơi thở của người đàn ông vây quanh cậu, nóng rực như núi lửa đang phun trào, đốt đến lý trí người ta gần như hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc nhất thời trong đầu, trong mắt đều là thân thể màu mật ong này.
Sắc mặt Trác Duyên nhất thời đỏ bừng, kiếp trước bởi vì sợ bị người khác phát hiện tính dục của mình, cũng không có tiếp xúc quá thân mật với phái nam, loại chuyện này cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
“Cám ơn.” Cậu thấp giọng cầm lấy túi giấy, tránh thoát tay Lục Kinh, nhanh chóng xoay người rời đi, lại bị Lục Kinh bắt được.
“Anh Lục, không còn sớm…” Cậu mở to hai mắt nhìn cằm mang theo chút râu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy xúc cảm ấm áp dừng lại trên trán mình vài giây, sau đó được buông ra.
Cậu gần như chạy trối chết.
Chết rồi! Lục Kinh chết tiệt thừa dịp say rượu làm bậy, quả thực, quả thực… Hừ! Trác Duyên đóng cửa phòng lại, trực tiếp nhào lên giường, vùi đầu vào gối, liều mạng muốn đuổi hết hình ảnh cùng xúc cảm trong đầu đi, aaaa, thật là phiền phức!
Suy nghĩ thật lâu, Trác Duyên rốt cục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngay cả Chu công cũng không buông tha cậu, cho cậu một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.
Khi tỉnh lại vào buổi sáng, Trác Duyên khổ sở nhìn cậu em tinh thần sáng láng của mình, cảm thụ được quần l0t có chút ẩm ướt, mở to đôi mắt vô thần bi quan nằm trên giường nhìn trần nhà vài phút, lúc này mới nhận mệnh đứng lên.
Sau khi tắm rửa, cậu cầm quần l0t của mình bắt đầu liều mạng chà xát, nhìn hai quầng thâm to tướng trên mặt mình trong gương, không khỏi thầm mắng: “Thật sự là không chịu thua kém!”
Không phải là đàn ông để trần thôi sao? Mùa hè trên đường phố, trong ngõ gặp nhiều rồi, có gì to tát? Lục Kinh ngoại trừ một gương mặt anh tuấn, thêm mấy khối cơ bắp thôi, có cái gì khác đâu?
Kết quả, thật đúng là không giống nhau.
Trác Duyên thở dài, quên đi, không nghĩ nữa.
Cậu tỉnh dậy sớm, lại không có buồn ngủ, trước tiên đi xuống dưới lầu nấu cháo, sau đó trở lại phòng, nhìn thấy điện thoại di động tối hôm qua còn chưa kịp mở hộp, liền cầm lên.
Thế hệ đầu của Kinh Cức kiếp trước cậu không có cơ hội dùng, hiện giờ chiếc điện thoại mới sản xuất này đang nằm ở lòng bàn tay mình. Sự khác biệt lớn nhất so với điện thoại di động phím truyền thống là màn hình hiển thị của nó rất lớn, toàn bộ điện thoại di động không cồng kềnh như điện thoại di động trước đây, ngoại hình cũng rất đẹp. Tuy rằng dùng ánh mắt kiếp trước của Trác Duyên để đánh giá chiếc điện thoại này, vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng hiện tại xem ra đã rất tốt rồi.
Vỏ điện thoại di động màu trắng, trông cực kỳ tươi mát tao nhã, nghĩ đến tối hôm qua Lục Kinh vẫn cố chấp đưa điện thoại di động cho cậu, cậu không khỏi “phụt” một tiếng bật cười.
Cậu bên này âm thầm vui vẻ, Lục Kinh cách vách đột nhiên tỉnh lại.
Tối hôm qua yến tiệc chúc mừng, anh uống hơi nhiều rượu, vừa nghĩ tới các loại hành động ngu xuẩn tối hôm qua sau khi về nhà, khuôn mặt xưa nay của anh bao bọc rất tốt trong nháy mắt liền nứt ra.
Hành vi sau khi say rượu tuy rằng có chút ngốc, nhưng Lục Kinh đã thành thói quen, cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà, tối hôm qua hình như anh còn làm một chuyện vô cùng khó tin, anh hình như là… hôn Trác Duyên một cái…
Hung hăng tát mình một phát, đưa điện thoại di động thì đưa điện thoại di động thôi, làm gì nhất định phải hôn chứ? Vừa nghĩ đến bộ dáng kinh hoảng chạy trốn của Trác Duyên cùng với cảnh tượng sau khi trở về cậu có thể liều mạng chà xát trán. Lục Kinh cảm thấy doanh số điện thoại di động không ngừng tăng lên cũng không cứu được mình.
Suy nghĩ nhiều vô ích, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, giả vờ không biết thì giả vờ không biết.
Anh tắm rửa xong, mặc quần áo rồi đi xuống lầu thì thấy Trác Duyên xếp chân ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, rõ ràng là điện thoại di động mới mình đưa cho cậu.
Trong lòng thả lỏng một chút, anh ngồi sang bên kia sô pha: “Sao lại dậy sớm như vậy?”
Thân thể Trác Duyên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười với anh: “À, tỉnh dậy sớm thôi.” Chuyện bị mộng xuân đánh thức, cậu nói thế nào cho được?
Lục Kinh nhìn bộ dáng cười xấu hổ của cậu cùng với quầng thâm chung quanh mắt, trong lòng lạnh đi một mảng lớn. Mình tạo nghiệp thì phải tự mình gánh chịu hậu quả, nếu đã xấu hổ như vậy, bọn họ vẫn ít gặp là tốt nhất.
“Vậy tôi đến công ty trước, cậu chú ý an toàn.”
Trác Duyên kinh ngạc hỏi: “Cháo đã sắp xong rồi, anh không ăn xong rồi đi hả?”
Lục Kinh đưa lưng về phía cậu đổi giày: “Không được, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không ăn đâu.”
Trác Duyên nghĩ đến sản phẩm mới ra thị trường, công ty Kinh Cức đúng là có rất nhiều chuyện phải xử lý, liền gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
Buổi sáng đi võ quán học xong, cậu về nhà tắm rửa thay một bộ quần áo liền đạp xe đi đón bọn Đỗ Dần, bốn người hẹn nhau cùng đi.
Nhà họ Nhâm.
Nhâm Tư Tư mặc một chiếc váy công chúa ngọt ngào, trên tóc cũng đeo một ít trang sức tóc xinh đẹp, đang đứng ở cửa nghênh đón bạn học tới.
Hôm nay là sinh nhật Nhâm Tư Tư, cô là con gái duy nhất trong nhà, ba mẹ đều rất cưng chiều cô. Dù gia cảnh giàu có nhưng từ trước đến nay cô rất hiểu chuyện, bình thường cũng sẽ không quá phô trương lãng phí, mặc đồng phục học sinh thuần khiết, giống như con gái bình thường. Nhưng đây là sinh nhật một năm một lần, ông Nhâm bà Nhâm nói cái gì cũng phải làm một lần, cũng phải mời một ít bạn học tới đây, làm cho con gái vui vẻ.
Mặc dù Nhâm Tư Tư chỉ muốn ở cùng ba mẹ, nhưng vừa nghĩ đến có thể mời Trác Duyên tới, cô liền đồng ý với đề nghị của ba mẹ.
Nhìn đồng hồ đeo trên tay, sắp đến mười hai giờ rồi, bọn Trác Duyên vẫn chưa đến, trong lòng cô không khỏi có chút thấp thỏm, nếu Trác Duyên không tới thì làm sao bây giờ?
“Tư Tư, con còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn có người chưa tới?” Bà Nhâm đi tới trước mặt cô, thắc mắc hỏi.
Trước kia tới đều là những bạn học này, trên cơ bản đều đến đông đủ rồi, nhưng Tư Tư vẫn đứng ở chỗ này, chẳng lẽ có bạn học mới chưa tới?
Nhâm Tư Tư khoác tay bà Nhâm, làm nũng cười ra hai lúm đồng tiền: “Mẹ, còn có bạn học chưa tới.”
“Nhâm Tư Tư.” Chương Mân và Trác Viễn Hàng đi tới: “Còn đang chờ ai vậy?”
Tuy nói Chương Mân không phải bạn cùng lớp của Nhâm Tư Tư, nhưng ba mẹ hai bên đều quen biết, lui tới cũng coi như thường xuyên, hắn ta cũng tới.
Nhâm Tư Tư xưa nay không thích Chương Mân, nhưng vẫn phải duy trì lễ nghi trên mặt: “Ừm, hai người đi chơi với các bạn cùng lớp trước đi, tôi ở đây chờ là được rồi.” Cô nghe nói quan hệ giữa Trác Duyên và Chương Mân không tốt lắm, không muốn nói nhiều với hắn ta. Vốn bản thân cô không mời Chương Mân, nhưng ba mẹ nhất định phải mời hắn ta tới, cô cũng không có biện pháp.
Cô đang nói thì có hai chiếc xe đạp tới cửa.
Trác Duyên đậu xe xong, nhìn một biệt thự nhỏ trước mắt, không nghĩ tới nhà Nhâm Tư Tư quả thật rất có tiền.
Bốn người tướng mạo cũng không tệ, nhất là Trác Duyên, tuy rằng đầu đinh, ăn mặc cũng không phải quá đắt tiền, nhưng tướng mạo xuất sắc, khí chất không tầm thường, nhìn thấy Nhâm Tư Tư liền lễ phép cười, đưa quà tặng trong tay: “Chúc mừng sinh nhật.”
Nhâm Tư Tư nhận lấy: “Cảm ơn.” Trên gò má còn có chút đỏ.
Bà Nhâm hiểu rõ con gái nhà mình, thấy cô như vậy, trong lòng có chút hiểu rõ, không dùng góc độ khách quan mà đánh giá Trác Duyên.
Cao, tướng mạo tốt, ánh mắt đoan chính, khí chất bất phàm, lễ phép, không biết thành tích cùng nhân phẩm như thế nào.
Sau khi Nhâm Tư Tư giới thiệu bốn người Trác Duyên với ba mẹ, ông Nhâm bà Nhâm liền cười khách sáo với bọn họ.
“Mấy bạn học vào ngồi đi, lập tức lên cơm ngay, cơm nước xong mấy đứa tự đi chơi.” Bà Nhâm cùng ông Nhâm cũng biết có người lớn ở đây, bọn nhỏ chơi không được tự nhiên, chỉ cùng bọn họ ăn mấy miếng thức ăn rồi mượn công việc rời đi.
Ông Nhâm bà Nhâm vừa đi, bạn học vốn còn có chút câu nệ liền sôi nổi. Đều là một lớp, không ai không biết Trác Duyên và Đỗ Dần, quen Trác Duyên thì cũng biết Hàn Xương, chỉ là không biết Đỗ Vi.
Nhâm Tư Tư kéo Đỗ Vi đến bên cạnh mình, hai cô gái xinh đẹp đứng chung một chỗ làm cho ánh mắt các nam sinh nhất thời sáng lên.
“Tư Tư, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Hai mắt Nhâm Tư Tư cong lên: “Cô gái xinh đẹp này chính là em gái học bá Đỗ – Đỗ Vi, còn đang học cấp hai, cũng là em gái tôi vừa mới nhận.”
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Đỗ Dần ở một bên đeo kính thật dày, vẻ mặt ngốc nghếch không thú vị, lại nhìn Đỗ Vi tướng mạo tinh xảo, khí chất lạnh lùng, thẳng thừng kêu không có khả năng.
“Được rồi, mọi người suy nghĩ một chút chúng ta đi đâu chơi đi.” Nhâm Tư Tư biết tính cách của Đỗ Vi, không muốn để cho những nam sinh kia chú ý quá nhiều, cô liền chuyển đề tài.
“Quảng trường Tây Thành bên kia có một phòng bi-a rất tốt, không bằng chúng ta đi chơi bên kia?” Chương Mân đề nghị.
Có nam sinh xoa tay phụ họa.
Nhâm Tư Tư không đồng ý: “Cậu chỉ nghĩ thứ nam sinh các cậu chơi được, nữ sinh chúng tôi cũng không thích chơi những thứ đó, đổi một cái khác đi.”
Nhâm Tư Tư nói có đạo lý, những người khác lại bắt đầu suy nghĩ.
“Vậy đi hát KTV thì sao? Đó không phân biệt nam nữ, được không?”
“Cái này được, tôi cũng chưa từng đi, nếu không chúng ta đi xem một lần nhé?”
Nhâm Tư Tư không khỏi nhìn về phía Trác Duyên vẫn luôn ăn không nói gì: “Trác Duyên, cậu cảm thấy thế nào?”
Người ngồi ít nhiều cũng có thể nhìn ra Nhâm Tư Tư có ý với Trác Duyên, đều ở chỗ ngồi xem náo nhiệt.
Trác Duyên cười cười: “Đều được.”
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi KTV.
Đều là một đám học sinh trung học bị nhốt trong trường học, mỗi ngày đọc sách đã đè nén vô cùng, khó có được thả lỏng một lần, mọi người đều rất hứng thú. Cũng có người là lần đầu tiên tới đây thấy rất mới lạ, Hàn Xương chính là một trong số đó.
Trác Duyên vốn không quen với nơi ồn ào, nên ngồi ở một góc nghe bọn họ hát, còn thỉnh thoảng chơi trò chơi nhỏ cấp thấp trên điện thoại di động.
Đỗ Dần và Đỗ Vi ngồi bên cạnh cậu.
Nhâm Tư Tư là nhân vật chính của ngày hôm nay, là người đầu tiên hát, sau khi hát xong một bài hát liền đi tới bên kia Trác Duyên ngồi xuống: “Sao cậu không chọn bài?”
Trác Duyên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi ngũ âm* không tốt, nghe là được rồi.”
*Năm âm (theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi)
Nhâm Tư Tư cũng không thèm để ý lời cậu nói là thật hay giả, cười cười: “Cám ơn quà tặng của cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Nhâm Tư Tư chú ý tới điện thoại di động màu trắng trên tay cậu, lập tức kinh ngạc: “Đây là điện thoại di động sao?”
Trác Duyên gật đầu: “Thế hệ đầu Kinh Cức, không cần phím bấm, có thể chạm vào màn hình, rất thuận tiện.” Cậu cố gắng hết sức để quảng cáo cho công ty Kinh Cức, mặc dù công ty Kinh Cức có thể không cần.
“Có thể cho tôi xem một chút được không?” Nhâm Tư Tư thấy thân máy rất mỏng, màn hình hiển thị cũng rất lớn, lập tức thích.
Trác Duyên đưa cho cô.
“Cám ơn.” Xem là một chuyện, chân chính chạm vào là một chuyện khác, Nhâm Tư Tư ngẩng đầu lên: “Tôi có thể chạm vào màn hình một chút không?”
Trác Duyên tự nhiên cười gật đầu.
Động tĩnh bên này hấp dẫn các bạn học khác, bọn họ nhao nhao vây quanh, nhìn thấy đầu ngón tay xinh đẹp của Nhâm Tư Tư trượt trái phải trên màn hình tinh xảo, thật sự là quá thần kỳ!
“Đây có phải là điện thoại di động không? Có thể chơi như thế này à? Tại sao ba mẹ tôi không có?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc hỏi.
Trác Duyên hiển nhiên có thể lý giải tâm tình của bọn họ giống như là phát hiện ra đại lục mới, nhưng cười không nói.
“Trác Duyên, cậu mua ở đâu vậy?”
“Trên thị trường hẳn là sẽ có, các cậu tìm nhãn hiệu Kinh Cức là được rồi.”
Chương Mân nhìn náo nhiệt bên kia, khinh thường “hừ” một tiếng: “Một cái điện thoại di động thôi có cái gì phải ngạc nhiên? Thật không thể hiểu được!”
Trác Viễn Hàng cũng cảm thấy những người đó có chút ngốc nghếch, nhưng cũng chỉ là ngẫm ở trong lòng, không nói ra.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng bị người liều mạng đụng mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn nhanh chóng vọt vào. Trên mặt hắn còn lộ vẻ hoảng sợ, nhìn lướt qua phòng riêng, trực tiếp vọt tới chỗ Chương Mẫn cùng Trác Viễn Hàng một mình ngồi một bên.
Hắn vốn thấy Trác Viễn Hàng thanh tú sạch sẽ, muốn đi bắt gã, kết quả Trác Viễn Hàng dưới tình thế nguy cấp đẩy Chương Mân còn ngây ngốc về phía trước, chính mình nhanh chóng lui xa.
Người đàn ông đành phải nắm lấy Chương Mân, dùng cánh tay vòng quanh cổ hắn ta, nhìn về phía cảnh sát đuổi theo phía sau, hét lớn một tiếng: “Đừng lại đây! Lại đây, tao sẽ giết nó!”
Trong phòng nhất thời một trận kêu la, bởi vì trong tay người đàn ông này rõ ràng cầm một khẩu súng!
***********************
- -----oOo------
***********************
Hàn Xương nhìn Trác Duyên, lại nhìn Đỗ Dần, đầu óc có chút ngu ngơ, đây là chuyện gì vậy? Yến Tử trước kia chưa bao giờ tức giận vì mấy chuyện này.
Hắn đang muốn khuyên giải hai người, chỉ thấy Đỗ Dần buông sách trong tay xuống: “Được, tôi đi.”
Phụt, vẫn là hắn nghĩ nhiều.
Bốn người đạp xe đi dạo khắp phố phường, căn bản không biết nên mua quà gì, bọn họ tổng kết lại, vẫn quyết định đi mua một bộ quần áo cho Đỗ Dần và Đỗ Vi trước.
Chi phí học thêm của Trác Duyên mỗi tuần đưa một lần, Đỗ Dần và Đỗ Vi có chút tiền dư trong tay nên từ chối Trác Duyên móc tiền túi. Nghĩ đến sự chăm sóc của hai người, Trác Duyên không kiên trì nữa.
Mặc dù trong lòng cậu, việc anh trai mua đồ cho em trai và em gái là chuyện rất bình thường, nhưng những gì Đỗ Dần và Đỗ Vi có thể làm được, cậu vẫn không nhúng tay vào.
Ngày thường hai anh em mặc nhiều nhất chính là đồng phục học sinh, ngoại trừ đồng phục học sinh ra còn có một số quần áo khá cũ kỹ. Bản thân Trác Duyên đối với phương diện này không quá cầu kỳ, chưa từng đề cập tới, nhưng ngày mai tham gia tiệc trang trọng, ăn mặc đàng hoàng mới tôn trọng chủ nhà.
Bốn người vừa mới tiến vào trung tâm thương mại, một luồng hơi mát lạnh liền đập vào mặt, Hàn Xương khẽ hô một tiếng: “Thật là mát mẻ!”
Bên trong trung tâm thương mại mở điều hòa, so với ánh nắng bên ngoài, quả thực giống như thiên đường. Bốn người thoải mái đi vào trong trung tâm thương mại, Hàn Xương chỉ vào khẩu hiệu quảng cáo bên cạnh: “Yến Tử, các cậu nhìn xem, hình như là một chiếc điện thoại di động mới, thế hệ đầu của Kinh Cức? Tớ chưa bao giờ nghe nói về nó.”
Trác Duyên bất ngờ dừng bước, nhìn về phía ngón tay Hàn Xương chỉ, thấy trên tường treo rất nhiều biển quảng cáo nhỏ. Trên bảng quảng cáo in một chiếc điện thoại di động, cũng dùng phông chữ dày thể hiện ra hiệu suất chất lượng của chiếc điện thoại này cùng với sự tiện lợi so với điện thoại phím truyền thống.
Thế hệ đầu của Kinh Cức, điện thoại di động màn hình cảm ứng đầu tiên được phát triển trên toàn quốc, cuối cùng đã được sinh ra.
Việc rầm rộ năm đó, Trác Duyên hiện tại nhớ lại cũng cảm thấy trong lòng bị choáng ngợp, mặc dù đời ba, đời bốn sau này cũng không có sinh ra loại kích động như vậy nữa.
Sự nghiệp của Lục Kinh chính là bởi vì sự xuất hiện của thế hệ đầu mà bắt đầu xông thẳng lên trời. Thế hệ đầu của Kinh Cức có ý nghĩa cột mốc quan trọng trong sản phẩm điện tử, điều này cũng đặt nền móng cho công ty Kinh Cức ngày nay. Sau này tập đoàn Kinh Cức luôn ở vị trí hàng đầu trong thị phần sản phẩm điện tử.
Chuyện này không thể không kích động cho được.
Bây giờ, nhiều người vẫn chưa nhận ra giá trị của điện thoại này, một số công ty điện tử lâu đời cũng cảm thấy rằng công ty Kinh Cức đang lòe thiên hạ, không có gì phải sợ hãi.
Tuy nhiên, người tiêu dùng không phải là kẻ ngốc, họ có thể phân biệt hiệu suất điện thoại di động cao hay thấp, miễn là ai đó sẵn sàng thử những điều mới mẻ. Rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó ngày càng nhiều, chờ cho đến khi các công ty khác phản ứng, cơ hội đầu tiên đã bị mất, họ chỉ có thể ăn mót ăn nhặt.
Thế nhưng, Lục Kinh ngay cả một cơ hội cũng sẽ không cho bọn họ. Khi điện thoại màn hình cảm ứng nổi lên một trận sóng, công ty Kinh Cức lại ra mắt thế hệ thứ hai, tốc độ cập nhật của bọn họ đủ để cho các nhà sản xuất điện tử khác không theo kịp.
“Yến Tử, nghĩ cái gì vậy?” Hàn Xương lắc lắc cánh tay của cậu: “Không phải cậu muốn mua điện thoại di động đó chứ? Không phải cậu đã có một cái rồi sao?”
Trác Duyên thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Đi thôi, đi mua quần áo.”
Bốn người mất gần hai giờ mới mua xong quần áo và quà tặng, đang chuẩn bị trở về, không ngờ ở cửa trung tâm thương mại lại gặp oan gia ngõ hẹp Trác Viễn Hàng và Chương Mân.
Chương Mân nhìn lướt qua bốn người, thấy Đỗ Vi rõ ràng ngẩn ra, sau đó dời ánh mắt.
Hiện tại hắn ta không dám làm gì Trác Duyên, cũng lười phản ứng với tên liều lĩnh Hàn Xương này, liền ném tâm tình khó chịu lên người Đỗ Dần đi cùng bọn họ.
“Ôi, không nghĩ tới hạng nhất lớp chúng ta không ở nhà đọc sách cho tốt, mà đến loại địa phương này, Cảm giác như thế nào khi bên cạnh thiếu gia gia đình giàu có? Nhìn bộ dáng như hình với bóng của các người, xem ra trong sạch cao thượng trước kia của mày cũng là giả bộ.”
“Mày nói cái gì vậy?” Hàn Xương không thể nhìn Chương Mân âm dương quái khí nhằm vào Đỗ Dần.
Nhưng mà học bá ngay cả ánh mắt cũng không cho Chương Mân một cái.
Chương Mân cười khinh miệt triệt: “Tao nói mày sao? Mày ở đây bừa bãi…”
“Nghe nói nhà họ Chương kinh doanh quần áo.” Trác Duyên chậm rãi mở miệng, cắt ngang lời của Chương Mân: “Chỉ là, quần áo hiện tại cũng không dễ kinh doanh, giờ nhiều người làm lắm. Nếu không có đối tác tốt, trong sản nghiệp này rất khó tạo ra danh tiếng, dù sao, quần áo nhà các cậu quả thật không theo kịp trào lưu.”
Chương Mân muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt Trác Duyên nhìn hắn ta rất lạnh nhạt, giống như mình là một tên hề nhảy nhót vậy.
Hắn ta sợ hãi cả kinh, trong lòng bỗng nhiên có chút phát lạnh, lời nói của ông Chương xoay quanh trong đầu hắn ta, ít nhất trong hai năm này hắn ta không thể chính diện đánh nhau với Trác Duyên.
Trác Viễn Hàng nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý: “A Duyên, sao em có thể nói như vậy?”
Trác Duyên cười: “Lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.”
Chương Mân không muốn tranh chấp với Trác Duyên nữa, lôi kéo Trác Viễn Hàng: “Chúng ta đi thôi, không chấp nhặt với bọn họ.”
Hàn Xương nhìn bóng lưng hai người, hừ một tiếng: “Đúng là cá mè một lứa!”
Trác Duyên nhìn Đỗ Dần không có phản ứng gì, nói với Hàn Xương: “Hà tất phải vì bọn họ mà tức giận, cậu nhìn Đỗ Dần xem, căn bản là không để ở trong lòng.”
“Cậu ấy vẫn luôn là bộ dáng cá chết kia, tức giận nhìn cũng không ra.” Hàn Xương liếc Đỗ Dần mặt không chút thay đổi: “Đúng rồi, Yến Tử, chúng ta bây giờ đi về hả?”
“Ừm.”
Buổi tối sau khi học thêm về nhà, Lục Kinh còn chưa trở về, Trác Duyên tắm rửa xong thì ngồi ở trước bàn học trong phòng đọc sách, đến gần mười hai giờ, nghe được động tĩnh có người vào cửa, liền mang dép ngủ ra khỏi phòng, đứng ở đầu cầu thang.
“Anh về rồi à?”
Lục Kinh thay giày bên cửa phản ứng hơi chậm một nhịp, vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Trác Duyên trên cầu thang, sau đó “Ừ” một tiếng.
Trác Duyên ngửi thấy mùi rượu.
Cậu chạy xuống cầu thang “bịch bịch bịch”, rót một ly nước đưa tới trước mặt Lục Kinh ngồi trên sô pha, “Uống chút nước đi.”
Lục Kinh lại chậm một nhịp, đưa tay nhận lấy, kết quả anh cầm không vững, ly nước lập tức rơi xuống sàn nhà. Tiếng vỡ vụn thanh thúy vào buổi tối yên tĩnh có vẻ hơi giật mình, có một ít nước đổ lên đùi Lục Kinh, may mà cậu lấy nước ấm.
Lục Kinh mờ mịt nhìn cậu, trong ánh mắt có chút luống cuống. Trác Duyên nghĩ Lục Kinh nhất định đã uống say rồi, giống như dỗ con nít dặn dò anh: “Anh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng động, chờ tôi đi lấy chổi.”
Lục Kinh ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu.
Trác Duyên từ phòng bếp cầm chổi và ki hốt rác đi ra thì thấy Lục Kinh đang khom lưng nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất!
“Đừng nhúc nhích!”
Lục Kinh nghe vậy thật sự duy trì động tác nhặt thủy tinh, không nhúc nhích.
Trác Duyên lập tức đi tới, buông chổi xuống, ngồi xổm trước mặt anh, hai tay mở tay phải Lục Kinh ra, lấy mảnh thủy tinh xuống, ngay khi tay cậu rời khỏi Lục Kinh, Lục Kinh lại lập tức cầm tay cậu, rất dùng sức.
Trác Duyên nghĩ thầm, cậu không thể so đo với người say rượu, liền dịu dàng an ủi: “Anh Lục, tôi muốn đi quét rác, anh buông tôi ra nhé.”
Lục Kinh nhìn cậu vài giây, sau đó buông ra.
Trác Duyên khom lưng quét hết mảnh thủy tinh vào trong thùng rác, sau đó cầm một cây lau nhà khô tới lau sạch vết nước trên mặt đất, thấy Lục Kinh vẫn ngây ngốc ngồi trên sô pha, không khỏi nói: “Quần anh ướt rồi, anh không đi tắm rửa sao?”
Ánh mắt Lục Kinh nặng nề nhìn cậu, không nói gì, nhìn qua có chút âm trầm, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy trong mắt anh mờ mịt.
Không nghĩ tới Lục Kinh uống say lại yên tĩnh như vậy.
Cậu lau nhà xong, đi tới trước mặt Lục Kinh: “Đi, lên lầu tắm rửa đi ngủ nào.”
Lục Kinh ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu, nhưng căn bản cũng không có ý đứng lên, mặc dù uống say nhưng anh vẫn ngồi thẳng tắp ở chỗ đó.
Trác Duyên bất đắc dĩ, đành phải đưa tay kéo anh. Ánh mắt Lục Kinh dừng trên tay Trác Duyên kéo cánh tay anh, dừng lại vài giây, sau đó thuận theo đứng lên.
Đi theo Trác Duyên vài bước, anh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tránh thoát Trác Duyên, trở về trước sô pha, đưa tay cầm lấy một cái túi giấy anh mang về, sau đó đưa tới trước mặt Trác Duyên.
Trác Duyên kinh ngạc nhận lấy, từ trong túi giấy lấy ra một cái hộp nhỏ, trên hộp in logo “Thế hệ đầu Kinh Cức”, trong lòng cậu run lên, đột nhiên nhìn về phía Lục Kinh.
Lục Kinh mặt không chút thay đổi nhìn cậu.
Trác Duyên cẩn thận đặt cái hộp trở lại, sau đó lôi kéo Lục Kinh đi lên lầu. Sau khi lên cầu thang, cậu buông Lục Kinh ra, chỉ chỉ phòng Lục Kinh: “Anh đi tắm rửa rồi ngủ đi, tôi về phòng trước.”
Kết quả, khi cậu vào phòng đang chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy Lục Kinh cũng chuẩn bị chen vào, cậu vội vàng mở cửa phòng ra, tránh kẹp trúng đối phương.
“Làm sao vậy?”
Lục Kinh đứng ở nơi đó, ánh mắt dừng trên túi trong tay Trác Duyên.
Trác Duyên thầm nghĩ: Sẽ không nhầm lẫn đó chứ?
“Cái này, không phải cho tôi sao?” Cậu giơ cái túi lên.
Lục Kinh lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Trác Duyên cảm thấy lòng thật mệt mỏi, không có cách nào tiến hành giao tiếp bình thường với người say rượu được, cậu đành phải đưa túi đến tay Lục Kinh: “Anh cầm về đi.”
Lục Kinh ngẩn người, giống như rất không rõ vì sao đồ đưa ra lại trở lại trên tay mình.
Trác Duyên thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, toàn thân trên dưới giống như tỏa ra một làn hơi thở “u buồn”, cậu đành phải lôi kéo Lục Kinh đi qua phòng bên cạnh: “Nghe lời, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Lục Kinh hiu quạnh đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ không có người làm bạn chơi đùa, trông cực kỳ đáng thương.
Trác Duyên nghĩ thầm: Dứt khoát tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Cậu đưa Lục Kinh vào trong phòng tắm, giúp anh mở nước, chỉ quần áo trên người anh: “Cởi ra, đi vào.”
Lục Kinh nghe hiểu lời này, bắt đầu động thủ cởi áo sơ mi trên người mình. Trác Duyên cảm thấy phi lễ chớ nhìn, định trở về phòng mình. Vừa đi tới cửa phòng thì thấy Lục Kinh trần nửa người từ trong phòng tắm đi ra, sau đó cầm lấy túi giấy đặt ở một bên, nắm lấy tay Trác Duyên để lên trên tay cậu.
Trác Duyên lập tức mơ hồ, không phải bởi vì hành động của Lục Kinh, mà là bởi vì thân thể tỏa ra hormone nồng đậm trước mặt cậu.
Vai rộng, eo hẹp, lồng nguc được bao trùm một tầng cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ. Cơ bắp trên cánh tay cũng rất rõ ràng, còn có mấy khối cơ bắp trên bụng đều hấp dẫn cảm quan của Trác Duyên. Hơi thở của người đàn ông vây quanh cậu, nóng rực như núi lửa đang phun trào, đốt đến lý trí người ta gần như hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc nhất thời trong đầu, trong mắt đều là thân thể màu mật ong này.
Sắc mặt Trác Duyên nhất thời đỏ bừng, kiếp trước bởi vì sợ bị người khác phát hiện tính dục của mình, cũng không có tiếp xúc quá thân mật với phái nam, loại chuyện này cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
“Cám ơn.” Cậu thấp giọng cầm lấy túi giấy, tránh thoát tay Lục Kinh, nhanh chóng xoay người rời đi, lại bị Lục Kinh bắt được.
“Anh Lục, không còn sớm…” Cậu mở to hai mắt nhìn cằm mang theo chút râu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy xúc cảm ấm áp dừng lại trên trán mình vài giây, sau đó được buông ra.
Cậu gần như chạy trối chết.
Chết rồi! Lục Kinh chết tiệt thừa dịp say rượu làm bậy, quả thực, quả thực… Hừ! Trác Duyên đóng cửa phòng lại, trực tiếp nhào lên giường, vùi đầu vào gối, liều mạng muốn đuổi hết hình ảnh cùng xúc cảm trong đầu đi, aaaa, thật là phiền phức!
Suy nghĩ thật lâu, Trác Duyên rốt cục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngay cả Chu công cũng không buông tha cậu, cho cậu một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.
Khi tỉnh lại vào buổi sáng, Trác Duyên khổ sở nhìn cậu em tinh thần sáng láng của mình, cảm thụ được quần l0t có chút ẩm ướt, mở to đôi mắt vô thần bi quan nằm trên giường nhìn trần nhà vài phút, lúc này mới nhận mệnh đứng lên.
Sau khi tắm rửa, cậu cầm quần l0t của mình bắt đầu liều mạng chà xát, nhìn hai quầng thâm to tướng trên mặt mình trong gương, không khỏi thầm mắng: “Thật sự là không chịu thua kém!”
Không phải là đàn ông để trần thôi sao? Mùa hè trên đường phố, trong ngõ gặp nhiều rồi, có gì to tát? Lục Kinh ngoại trừ một gương mặt anh tuấn, thêm mấy khối cơ bắp thôi, có cái gì khác đâu?
Kết quả, thật đúng là không giống nhau.
Trác Duyên thở dài, quên đi, không nghĩ nữa.
Cậu tỉnh dậy sớm, lại không có buồn ngủ, trước tiên đi xuống dưới lầu nấu cháo, sau đó trở lại phòng, nhìn thấy điện thoại di động tối hôm qua còn chưa kịp mở hộp, liền cầm lên.
Thế hệ đầu của Kinh Cức kiếp trước cậu không có cơ hội dùng, hiện giờ chiếc điện thoại mới sản xuất này đang nằm ở lòng bàn tay mình. Sự khác biệt lớn nhất so với điện thoại di động phím truyền thống là màn hình hiển thị của nó rất lớn, toàn bộ điện thoại di động không cồng kềnh như điện thoại di động trước đây, ngoại hình cũng rất đẹp. Tuy rằng dùng ánh mắt kiếp trước của Trác Duyên để đánh giá chiếc điện thoại này, vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng hiện tại xem ra đã rất tốt rồi.
Vỏ điện thoại di động màu trắng, trông cực kỳ tươi mát tao nhã, nghĩ đến tối hôm qua Lục Kinh vẫn cố chấp đưa điện thoại di động cho cậu, cậu không khỏi “phụt” một tiếng bật cười.
Cậu bên này âm thầm vui vẻ, Lục Kinh cách vách đột nhiên tỉnh lại.
Tối hôm qua yến tiệc chúc mừng, anh uống hơi nhiều rượu, vừa nghĩ tới các loại hành động ngu xuẩn tối hôm qua sau khi về nhà, khuôn mặt xưa nay của anh bao bọc rất tốt trong nháy mắt liền nứt ra.
Hành vi sau khi say rượu tuy rằng có chút ngốc, nhưng Lục Kinh đã thành thói quen, cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà, tối hôm qua hình như anh còn làm một chuyện vô cùng khó tin, anh hình như là… hôn Trác Duyên một cái…
Hung hăng tát mình một phát, đưa điện thoại di động thì đưa điện thoại di động thôi, làm gì nhất định phải hôn chứ? Vừa nghĩ đến bộ dáng kinh hoảng chạy trốn của Trác Duyên cùng với cảnh tượng sau khi trở về cậu có thể liều mạng chà xát trán. Lục Kinh cảm thấy doanh số điện thoại di động không ngừng tăng lên cũng không cứu được mình.
Suy nghĩ nhiều vô ích, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, giả vờ không biết thì giả vờ không biết.
Anh tắm rửa xong, mặc quần áo rồi đi xuống lầu thì thấy Trác Duyên xếp chân ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, rõ ràng là điện thoại di động mới mình đưa cho cậu.
Trong lòng thả lỏng một chút, anh ngồi sang bên kia sô pha: “Sao lại dậy sớm như vậy?”
Thân thể Trác Duyên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười với anh: “À, tỉnh dậy sớm thôi.” Chuyện bị mộng xuân đánh thức, cậu nói thế nào cho được?
Lục Kinh nhìn bộ dáng cười xấu hổ của cậu cùng với quầng thâm chung quanh mắt, trong lòng lạnh đi một mảng lớn. Mình tạo nghiệp thì phải tự mình gánh chịu hậu quả, nếu đã xấu hổ như vậy, bọn họ vẫn ít gặp là tốt nhất.
“Vậy tôi đến công ty trước, cậu chú ý an toàn.”
Trác Duyên kinh ngạc hỏi: “Cháo đã sắp xong rồi, anh không ăn xong rồi đi hả?”
Lục Kinh đưa lưng về phía cậu đổi giày: “Không được, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không ăn đâu.”
Trác Duyên nghĩ đến sản phẩm mới ra thị trường, công ty Kinh Cức đúng là có rất nhiều chuyện phải xử lý, liền gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”
Buổi sáng đi võ quán học xong, cậu về nhà tắm rửa thay một bộ quần áo liền đạp xe đi đón bọn Đỗ Dần, bốn người hẹn nhau cùng đi.
Nhà họ Nhâm.
Nhâm Tư Tư mặc một chiếc váy công chúa ngọt ngào, trên tóc cũng đeo một ít trang sức tóc xinh đẹp, đang đứng ở cửa nghênh đón bạn học tới.
Hôm nay là sinh nhật Nhâm Tư Tư, cô là con gái duy nhất trong nhà, ba mẹ đều rất cưng chiều cô. Dù gia cảnh giàu có nhưng từ trước đến nay cô rất hiểu chuyện, bình thường cũng sẽ không quá phô trương lãng phí, mặc đồng phục học sinh thuần khiết, giống như con gái bình thường. Nhưng đây là sinh nhật một năm một lần, ông Nhâm bà Nhâm nói cái gì cũng phải làm một lần, cũng phải mời một ít bạn học tới đây, làm cho con gái vui vẻ.
Mặc dù Nhâm Tư Tư chỉ muốn ở cùng ba mẹ, nhưng vừa nghĩ đến có thể mời Trác Duyên tới, cô liền đồng ý với đề nghị của ba mẹ.
Nhìn đồng hồ đeo trên tay, sắp đến mười hai giờ rồi, bọn Trác Duyên vẫn chưa đến, trong lòng cô không khỏi có chút thấp thỏm, nếu Trác Duyên không tới thì làm sao bây giờ?
“Tư Tư, con còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn có người chưa tới?” Bà Nhâm đi tới trước mặt cô, thắc mắc hỏi.
Trước kia tới đều là những bạn học này, trên cơ bản đều đến đông đủ rồi, nhưng Tư Tư vẫn đứng ở chỗ này, chẳng lẽ có bạn học mới chưa tới?
Nhâm Tư Tư khoác tay bà Nhâm, làm nũng cười ra hai lúm đồng tiền: “Mẹ, còn có bạn học chưa tới.”
“Nhâm Tư Tư.” Chương Mân và Trác Viễn Hàng đi tới: “Còn đang chờ ai vậy?”
Tuy nói Chương Mân không phải bạn cùng lớp của Nhâm Tư Tư, nhưng ba mẹ hai bên đều quen biết, lui tới cũng coi như thường xuyên, hắn ta cũng tới.
Nhâm Tư Tư xưa nay không thích Chương Mân, nhưng vẫn phải duy trì lễ nghi trên mặt: “Ừm, hai người đi chơi với các bạn cùng lớp trước đi, tôi ở đây chờ là được rồi.” Cô nghe nói quan hệ giữa Trác Duyên và Chương Mân không tốt lắm, không muốn nói nhiều với hắn ta. Vốn bản thân cô không mời Chương Mân, nhưng ba mẹ nhất định phải mời hắn ta tới, cô cũng không có biện pháp.
Cô đang nói thì có hai chiếc xe đạp tới cửa.
Trác Duyên đậu xe xong, nhìn một biệt thự nhỏ trước mắt, không nghĩ tới nhà Nhâm Tư Tư quả thật rất có tiền.
Bốn người tướng mạo cũng không tệ, nhất là Trác Duyên, tuy rằng đầu đinh, ăn mặc cũng không phải quá đắt tiền, nhưng tướng mạo xuất sắc, khí chất không tầm thường, nhìn thấy Nhâm Tư Tư liền lễ phép cười, đưa quà tặng trong tay: “Chúc mừng sinh nhật.”
Nhâm Tư Tư nhận lấy: “Cảm ơn.” Trên gò má còn có chút đỏ.
Bà Nhâm hiểu rõ con gái nhà mình, thấy cô như vậy, trong lòng có chút hiểu rõ, không dùng góc độ khách quan mà đánh giá Trác Duyên.
Cao, tướng mạo tốt, ánh mắt đoan chính, khí chất bất phàm, lễ phép, không biết thành tích cùng nhân phẩm như thế nào.
Sau khi Nhâm Tư Tư giới thiệu bốn người Trác Duyên với ba mẹ, ông Nhâm bà Nhâm liền cười khách sáo với bọn họ.
“Mấy bạn học vào ngồi đi, lập tức lên cơm ngay, cơm nước xong mấy đứa tự đi chơi.” Bà Nhâm cùng ông Nhâm cũng biết có người lớn ở đây, bọn nhỏ chơi không được tự nhiên, chỉ cùng bọn họ ăn mấy miếng thức ăn rồi mượn công việc rời đi.
Ông Nhâm bà Nhâm vừa đi, bạn học vốn còn có chút câu nệ liền sôi nổi. Đều là một lớp, không ai không biết Trác Duyên và Đỗ Dần, quen Trác Duyên thì cũng biết Hàn Xương, chỉ là không biết Đỗ Vi.
Nhâm Tư Tư kéo Đỗ Vi đến bên cạnh mình, hai cô gái xinh đẹp đứng chung một chỗ làm cho ánh mắt các nam sinh nhất thời sáng lên.
“Tư Tư, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Hai mắt Nhâm Tư Tư cong lên: “Cô gái xinh đẹp này chính là em gái học bá Đỗ – Đỗ Vi, còn đang học cấp hai, cũng là em gái tôi vừa mới nhận.”
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Đỗ Dần ở một bên đeo kính thật dày, vẻ mặt ngốc nghếch không thú vị, lại nhìn Đỗ Vi tướng mạo tinh xảo, khí chất lạnh lùng, thẳng thừng kêu không có khả năng.
“Được rồi, mọi người suy nghĩ một chút chúng ta đi đâu chơi đi.” Nhâm Tư Tư biết tính cách của Đỗ Vi, không muốn để cho những nam sinh kia chú ý quá nhiều, cô liền chuyển đề tài.
“Quảng trường Tây Thành bên kia có một phòng bi-a rất tốt, không bằng chúng ta đi chơi bên kia?” Chương Mân đề nghị.
Có nam sinh xoa tay phụ họa.
Nhâm Tư Tư không đồng ý: “Cậu chỉ nghĩ thứ nam sinh các cậu chơi được, nữ sinh chúng tôi cũng không thích chơi những thứ đó, đổi một cái khác đi.”
Nhâm Tư Tư nói có đạo lý, những người khác lại bắt đầu suy nghĩ.
“Vậy đi hát KTV thì sao? Đó không phân biệt nam nữ, được không?”
“Cái này được, tôi cũng chưa từng đi, nếu không chúng ta đi xem một lần nhé?”
Nhâm Tư Tư không khỏi nhìn về phía Trác Duyên vẫn luôn ăn không nói gì: “Trác Duyên, cậu cảm thấy thế nào?”
Người ngồi ít nhiều cũng có thể nhìn ra Nhâm Tư Tư có ý với Trác Duyên, đều ở chỗ ngồi xem náo nhiệt.
Trác Duyên cười cười: “Đều được.”
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi KTV.
Đều là một đám học sinh trung học bị nhốt trong trường học, mỗi ngày đọc sách đã đè nén vô cùng, khó có được thả lỏng một lần, mọi người đều rất hứng thú. Cũng có người là lần đầu tiên tới đây thấy rất mới lạ, Hàn Xương chính là một trong số đó.
Trác Duyên vốn không quen với nơi ồn ào, nên ngồi ở một góc nghe bọn họ hát, còn thỉnh thoảng chơi trò chơi nhỏ cấp thấp trên điện thoại di động.
Đỗ Dần và Đỗ Vi ngồi bên cạnh cậu.
Nhâm Tư Tư là nhân vật chính của ngày hôm nay, là người đầu tiên hát, sau khi hát xong một bài hát liền đi tới bên kia Trác Duyên ngồi xuống: “Sao cậu không chọn bài?”
Trác Duyên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi ngũ âm* không tốt, nghe là được rồi.”
*Năm âm (theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi)
Nhâm Tư Tư cũng không thèm để ý lời cậu nói là thật hay giả, cười cười: “Cám ơn quà tặng của cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Nhâm Tư Tư chú ý tới điện thoại di động màu trắng trên tay cậu, lập tức kinh ngạc: “Đây là điện thoại di động sao?”
Trác Duyên gật đầu: “Thế hệ đầu Kinh Cức, không cần phím bấm, có thể chạm vào màn hình, rất thuận tiện.” Cậu cố gắng hết sức để quảng cáo cho công ty Kinh Cức, mặc dù công ty Kinh Cức có thể không cần.
“Có thể cho tôi xem một chút được không?” Nhâm Tư Tư thấy thân máy rất mỏng, màn hình hiển thị cũng rất lớn, lập tức thích.
Trác Duyên đưa cho cô.
“Cám ơn.” Xem là một chuyện, chân chính chạm vào là một chuyện khác, Nhâm Tư Tư ngẩng đầu lên: “Tôi có thể chạm vào màn hình một chút không?”
Trác Duyên tự nhiên cười gật đầu.
Động tĩnh bên này hấp dẫn các bạn học khác, bọn họ nhao nhao vây quanh, nhìn thấy đầu ngón tay xinh đẹp của Nhâm Tư Tư trượt trái phải trên màn hình tinh xảo, thật sự là quá thần kỳ!
“Đây có phải là điện thoại di động không? Có thể chơi như thế này à? Tại sao ba mẹ tôi không có?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc hỏi.
Trác Duyên hiển nhiên có thể lý giải tâm tình của bọn họ giống như là phát hiện ra đại lục mới, nhưng cười không nói.
“Trác Duyên, cậu mua ở đâu vậy?”
“Trên thị trường hẳn là sẽ có, các cậu tìm nhãn hiệu Kinh Cức là được rồi.”
Chương Mân nhìn náo nhiệt bên kia, khinh thường “hừ” một tiếng: “Một cái điện thoại di động thôi có cái gì phải ngạc nhiên? Thật không thể hiểu được!”
Trác Viễn Hàng cũng cảm thấy những người đó có chút ngốc nghếch, nhưng cũng chỉ là ngẫm ở trong lòng, không nói ra.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng bị người liều mạng đụng mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn nhanh chóng vọt vào. Trên mặt hắn còn lộ vẻ hoảng sợ, nhìn lướt qua phòng riêng, trực tiếp vọt tới chỗ Chương Mẫn cùng Trác Viễn Hàng một mình ngồi một bên.
Hắn vốn thấy Trác Viễn Hàng thanh tú sạch sẽ, muốn đi bắt gã, kết quả Trác Viễn Hàng dưới tình thế nguy cấp đẩy Chương Mân còn ngây ngốc về phía trước, chính mình nhanh chóng lui xa.
Người đàn ông đành phải nắm lấy Chương Mân, dùng cánh tay vòng quanh cổ hắn ta, nhìn về phía cảnh sát đuổi theo phía sau, hét lớn một tiếng: “Đừng lại đây! Lại đây, tao sẽ giết nó!”
Trong phòng nhất thời một trận kêu la, bởi vì trong tay người đàn ông này rõ ràng cầm một khẩu súng!
***********************
- -----oOo------