Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Trang 2

Chương 31



Edit: Điềm Điềm
***********************
Tháng sáu là mùa mưa, sáng sớm thức dậy sắc trời đã tối om, giống như một giây sau sẽ có một trận mưa to, cực kỳ oi bức.
Trác Duyên mang theo một chiếc ô, đi theo Lục Kinh lên xe. Lần này là Lục Kinh tự lái xe, Trác Duyên ngồi ghế phụ.
“Sau khi tự học buổi tối, tôi đến trường đón cậu, cậu không cần tự mình về nhà, có gì thì liên lạc qua điện thoại di động.”
Trác Duyên gật đầu.
“Đúng rồi, lần trước anh nói sẽ phái người hỗ trợ tôi, là ai vậy? Khi nào thì đến?”
Trác Duyên dự định sau kỳ thi cuối kỳ lại tỉ mỉ lên kế hoạch cho tương lai của mình, nhưng hôm nay cậu không có người để dùng, chỉ có thể mượn nhân tài Lục Kinh cung cấp cho cậu.
Gặp phải đèn đỏ, Lục Kinh dừng xe lại, ánh mắt dừng trên gương mặt còn có chút non nớt của Trác Duyên: “Cậu ta đã vào công ty Viễn Phương rồi.”
“Cái gì?” Trác Duyên kinh ngạc ngẩng đầu, mặt mày thanh tú thêm một chút vẻ thiếu niên càng trở nên sống động: “Anh để cho anh ta đánh vào bên trong?”
Lục Kinh khởi động lại xe, ánh mắt chuyên chú vào tình hình đường xá phía trước: “Ừm, cho nên cậu không cần gấp gáp. Muốn loại bỏ Trác Tường khỏi công ty Viễn Phương, đầu tiên phải tìm được chứng cứ, trong thời gian ngắn rất khó làm được, cho nên tôi để cho cậu ta vào công ty Viễn Phương.”
Trác Duyên cũng cảm thấy hành động này của Lục Kinh rất thích hợp, cậu bỗng nhiên sinh lòng tò mò, “Có thể nói cho tôi biết, anh và anh ta có quan hệ gì không?”
“Trước kia cơ duyên xảo hợp gặp được một người bạn thích chơi đùa, tôi nói chuyện này với cậu ta, cậu ta rất hứng thú nên đồng ý.”
Thích chơi đùa? Trác Duyên cười: “Một người rất thú vị.”
Lục Kinh nhìn cậu một cái: “Trác Duyên, cậu mới mười sáu tuổi.”
Trác Duyên ngẩn người, sau đó phản ứng lại, trào phúng: “Tôi tin rằng anh năm mười sáu tuổi so với tôi bây giờ tuyệt đối càng ra vẻ người lớn hơn, cho nên thượng bất chính, hạ tắc loạn?”
Lục Kinh không còn lời nào để nói, hoặc là cảm thấy mình có chút không giống mình.
Hai người đi tới trường Trác Duyên, còn chưa bắt đầu học. Trác Duyên đưa anh đến phòng làm việc của Lý Như, còn chưa tới gần, đã nghe thấy trong văn phòng truyền đến tiếng ồn ào, còn có tiếng an ủi trấn an của Lý Như.
“Cô Lý, con nhà chúng tôi bị đánh ở trường, thái độ xử lý của cô như vậy sao? Ai đã đánh nó? Gọi cậu ta ra, tôi muốn xem đứa trẻ nào không có gia giáo như vậy! Còn nữa, Chương Mân nhà chúng tôi là người bị hại, cô thế nhưng lại xử phạt nó nặng nhất, có người làm giáo viên như vậy sao?” Giọng nói hổn hển của người đàn ông xuyên qua cửa văn phòng, trực tiếp xông vào trong tai hai người.
Lục Kinh hơi nhíu mày.
Trác Duyên bỗng nhiên nghĩ đến, hình như cậu quên nói cho Lục Kinh biết chuyện đã xảy ra hôm qua.
“Chương tiên sinh, tôi hiểu cảm giác của ngài với tư cách là phụ huynh, nhưng chuyện này là bạn học Chương Mân có lỗi trước, hơn nữa em ấy còn sai học sinh khác tham gia đánh nhau, chuyện này rất nghiêm trọng, không thể không xử lý nghiêm…”
“Cô Lý!” Giọng của người đàn ông càng lớn, Trác Duyên có thể tưởng tượng ra bộ dáng mắt trợn tròn của ông ta: “Tôi mặc kệ, cô phải gọi tất cả những người đánh con trai tôi tới đây, hôm nay tôi phải đòi lại công bằng!”
Tuy rằng không phải lớn tiếng thì có lý, nhưng Lý Như nhìn người đàn ông cao lớn có khuôn mặt vặn vẹo trước mặt trong lòng vẫn có chút sợ hãi, giọng nói cùng khí thế của cô cũng dần dần yếu đi: “Chương tiên sinh, hôm nay tôi mời ngài tới đây không phải vì chuyện hôm qua, tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài về tình huống học tập của Chương Mân.”
“Con trai tôi đã bị đánh thành như vậy, còn học cái rắm! Tôi thấy giáo viên như cô một chút đạo đức nhà giáo cũng không có, giáo viên trung học trọng điểm chính là như vậy sao? Tôi xem…”
“Cốc cốc cốc.” Ba tiếng gõ cửa cắt đứt lời người đàn ông, Lý Như chớp chớp mắt, thoáng bình phục tâm tình: “Vào đi.”
Trác Duyên ngoài cửa có thể nghe được ấm ức trong giọng của Lý Như.
“Chào cô ạ.” Trác Duyên và Lục Kinh sau khi vào phòng làm việc lễ phép chào hỏi.
Lục Kinh đưa tay: “Xin chào, cô Lý, tôi là người giám hộ của Trác Duyên, tôi họ Lục.”
Người đàn ông trẻ tuổi này khí tràng* thật mạnh, phản ứng đầu tiên của Lý Như chính là cái này, cô lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng bắt tay với Lục Kinh rồi lập tức buông ra: “Xin chào Lục tiên sinh, mời ngồi.”
*Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Sau khi Lục Kinh ngồi xuống, cô bắt đầu âm thầm đánh giá Lục Kinh, oai phong là cảm xúc đầu tiên, tiếp theo chính là vị Lục tiên sinh này còn quá trẻ, cũng quá anh tuấn, người trẻ tuổi như vậy có thể làm người giám hộ của Trác Duyên sao?
Hai cha con nhà họ Chương đều nhìn về phía Lục Kinh.
Ông Chương ở thành phố C cũng coi như là nhân vật có danh có tiếng, tài sản trong nhà phong phú, làm người làm ăn, khứu giác của ông cũng coi như là linh mẫn. Gần đây thành phố C có chút rung chuyển, nghe nói là cậu ấm của tập đoàn Lục thị lập nghiệp, hiện giờ mọi người đều đang quan sát, tính toán xem vị thái tử gia của tập đoàn Lục thị này có thể tạo ra cơ nghiệp gì.
Gần đây ông làm ăn bận rộn, không có nhiều thời gian chú ý, nhưng cũng vội vàng liếc mắt một cái, bộ dạng mặc dù không nhớ rõ ràng, nhưng cảm giác vẫn còn.
Ông Chương đánh giá Lục Kinh, càng nhìn càng cảm thấy giống, hơn nữa người này cũng họ Lục, có phải chính là Lục Kinh hay không?
Nếu người giám hộ của Trác Duyên là Lục Kinh, vậy ông phải cảnh cáo con trai mình đừng dễ dàng đắc tội với Trác Duyên.
“Không biết hôm nay cô Lý tìm tôi có chuyện gì?” Lục Kinh mặc dù tùy ý ngồi ở chỗ đó, khí chất tinh anh thương nghiệp hiện ra không thể nghi ngờ.
Lý Như cười cười: “Chỉ là gần đây thành tích của Trác Duyên giảm xuống, cho nên muốn nói chuyện với ngài một chút.” Đương nhiên cô không thể nói là lo lắng về nhân phẩm của người giám hộ cho nên muốn liếc mắt vài lần.
Lục Kinh nhìn thoáng qua Trác Duyên, Trác Duyên cười cười, trong nụ cười ẩn chứa vài phần chột dạ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đốc thúc cậu ấy học tập.” Anh đứng dậy: “Nếu không có gì khác, tôi đi trước một bước.”
Lý Như nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên lại vì Trác Duyên mà lo lắng, vị Lục tiên sinh này trông cũng không hiền lành.
“Được, Lục tiên sinh đi thong thả.”
Trác Duyên đang định nói lời tạm biệt với Lý Như, chỉ nghe ông Chương hỏi một câu: “Tiểu Duyên, nhìn thấy chú Chương cũng không chào hỏi sao?”
Trác Duyên quay người lại cười: “Chú Chương, thật không giấu giếm, tối hôm qua bạn học Chương Mân nhục mạ, tôi còn nhớ như in, cho nên, tôi cũng không phải cố ý không chào hỏi, tôi chính là đang giận dỗi, kính xin chú Chương thứ lỗi.”
Ông Chương sửng sốt, nhìn về phía Chương Mân, thằng nhóc thúi này sao không nói với mình?
“Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải con nói là bị đánh sao?”
Chương Mân bĩu môi: “Ba, con chỉ nói Trác Duyên vài câu, sau đó Hàn Xương liền đánh con, là nó động thủ trước.”
“Cậu nói cậu ấy cái gì?” Giọng Lục Kinh trầm thấp mang theo một tia lạnh lẽo vang lên trong văn phòng.
Chương Mân chạm đến ánh mắt của anh, sắc mặt không khỏi trắng bệch, lui về phía sau một bước.
Ông Chương chắn trước người Chương Mân: “Lục tiên sinh, chẳng qua chỉ là một chút cãi vã giữa bọn nhỏ…”
“Vị tiên sinh này, từ trong miệng một học sinh trung học nghe được từ ngữ vũ nhục, đây không chỉ là vấn đề của học sinh, mà còn là vấn đề gia giáo.” Anh lạnh lùng nhìn về phía Lý Như: “Cô Lý, có thể nói rõ ràng chuyện tối hôm qua hay không?”
Lý Như hơi sững sờ, cô còn tưởng rằng Trác Duyên đã nói chuyện tối hôm qua cho Lục Kinh, không ngờ vị Lục tiên sinh này lại không biết.
Ánh mắt Trác Duyên dừng trên gương mặt nghiêm túc nghiêm túc của Lục Kinh, trong lòng hơi giật giật.
Tuy rằng Hàn Xương cũng vì cậu mà ôm bất bình, nhưng loại cảm giác này không giống nhau.
Hàn Xương là bạn nối khố của cậu, loại hình thức ở chung này của bọn họ đã kéo dài mười mấy năm, nhưng Lục Kinh thì khác.
Lục Kinh ở trong lòng cậu vốn cao cao tại thượng, là loại luật sư nhỏ như cậu không cách nào đạt tới. Sống lai một đời, cậu và Lục Kinh có một chút giao tiếp, nhưng cho tới bây giờ cậu chỉ cho rằng Lục Kinh là bởi vì vị dì Hoắc kia mới có thể làm người giám hộ của mình, quan hệ chân chính giữa bọn họ bất quá chỉ là quan hệ cùng có lợi, hơn nữa nói tóm lại là mình chiếm tiện nghi lớn.
Cậu cho rằng Lục Kinh với cậu chỉ là loại quan hệ pháp lý người giám hộ cùng người được giám hộ thôi.
Thế nhưng, Lục Kinh không dễ dàng tức giận, lại vì mình bị người mắng mà tức giận như thế.
Đúng, chính là tức giận, tuy rằng trên khuôn mặt không rõ ràng, nhưng Trác Duyên biết anh tức giận.
“Lục tiên sinh.” Lý Như muốn hòa hoãn bầu không khí nghiêm túc khẩn trương một chút: “Tôi đã bảo bạn học Chương Mân viết kiểm điểm…”
Lục Kinh nhìn cô một cái, Lý Như nói không nổi nữa, vị Lục tiên sinh này hình như có chút đáng sợ.
“Theo tôi ra ngoài.” Lục Kinh nói lời này với Trác Duyên, Trác Duyên thở dài trong lòng, kiên trì rời khỏi văn phòng.
Cuối hành lang, con ngươi Lục Kinh tối đen nhìn chăm chú vào Trác Duyên: “Tối hôm qua vì sao không nói cho tôi biết?”
Trác Duyên cũng không biết vì sao lại có chút rùng mình, không dám nhìn anh: “Tôi quên mất.”
Lục Kinh trong nháy mắt sắc mặt hình như càng thêm khó coi.
“Trác Duyên, không phải cậu quên mà cậu căn bản không có ý định nói cho tôi biết.”
Trác Duyên từ trong những lời này lại nghe ra chút mất mát, hửm? Mất mát?
“Lục Kinh, tôi cảm thấy chuyện này không có gì, không cần phải thêm phiền não cho anh.” Ánh mắt Trác Duyên dừng ở trên cây thủy sam trước mắt: “Tôi không phải con nít, những chuyện này căn bản không tính là gì.”
Lục Kinh nhìn chằm chằm Trác Duyên hơn mười giây, anh cảm thấy mình có chút không thích hợp, trong lòng anh rất phiền muộn, cảm thấy nghẹn đến hoảng hốt, nhưng lại không muốn nói nặng lời với nhóc con trước mắt này.
Trác Duyên bị anh nhìn có chút chột dạ, giật môi, muốn nói cái gì đó, lại thấy Lục Kinh đột nhiên xoay người một lần nữa vào văn phòng, ném một mình cậu ở bên ngoài.
Không lâu sau, anh dẫn ông Chương và Chương Mân đi ra, Chương Mân nhìn thấy cậu câu đầu tiên của hắn ta chính là: “Trác Duyên, xin lỗi, tôi mắng cậu là tôi không đúng, xin hãy tha thứ cho tôi!”
Không cam lòng, nhưng không thể không làm.
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kinh, “Diêm Vương mặt đen” quả nhiên vẫn là khắc họa đẹp nhất của anh.
***********************
- -----oOo-----
Chương trước Chương tiếp
Loading...