Người Đẹp Trong Tay
Chương 74: Văn Lương, chúng ta sinh em bé đi
Hai người nói xong lời thề kết hôn, đeo nhẫn cưới, dưới sân khấu lập tức bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.
Người đến tham gia hôn lễ hôm nay rất đông, bên phía Văn Lương gần như là tất cả các ông chủ trong giới kinh doanh, còn Trần Điệp là những minh tinh từng hợp tác và các nhân viên làm việc có quan hệ tốt.
Sau khi dạ tiệc của hôn lễ kết thúc, dưới sự đề nghị của Tăng Lê Nhã, mọi người tập hợp lại cùng chụp chung một bức ảnh.
Ngay cả kiểu người không thích chụp ảnh như Văn Lương cũng hiếm khi nể mặt mà chụp với mọi người.
Trong bức ảnh, Trần Điệp và Văn Lương đứng ở vị trí trung tâm.
Trần Điệp đã đổi sang một bộ váy nhẹ nhàng hơn, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô có chiều cao vượt trội, đứng sừng sững nổi bật giữa nhóm người, một gương mặt cương nghị, nhưng giờ phút này lại trở nên dịu dàng, ấm áp đến nỗi khiến cho người ta nhìn qua thì khó mà quên được.
Tăng Lê Nhã đăng lên Weibo sau khi đã tỉ mỉ chỉnh sửa cho mọi người trong bức ảnh trở nên xinh đẹp.
Rất nhanh đã có các fan hay tin chạy tới, tận lực thổi một đợt sóng rắm cầu vồng, nhân tiện cho Văn Lương gom được một nhóm fan sắc đẹp.
Hôn lễ kết thúc, Trần Điệp mang giày cao gót cả ngày, mệt đến mức sức cùng lực kiệt, cởi giày ra giẫm trên tấm thảm mềm mại của phòng khách bước đến sofa nằm xuống, cầm điện thoại lên ngửa mặt bắt đầu lướt Weibo.
Lập tức nhìn thấy các fan của cô còn phân chia thành một nhóm fan của Văn Lương, chính vì bức ảnh trong hôn lễ, đã đè bẹp tất cả rắm cầu vồng vốn thuộc về Trần Điệp.
Người này đúng là một kẻ gây họa, nếu thật sự gia nhập làng giải trí, đoán chừng có thể là kiểu lưu lượng ngày ngày nổ scandal thái độ kiêu ngạo tự cao.
Văn Lương vừa bước vào cửa cũng lập tức kéo cà vạt vứt bừa sang một bên, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của anh.
Bọn họ quyết định ngày mai mua vé máy bay đi du lịch.
Hai người đã rất lâu rồi không đi du lịch cùng nhau, lần trước đến Vu Khê cũng không thể nói là đi du lịch được, chỉ là đi cởi nút thắt trong lòng Trần Điệp bấy lâu nay mà thôi, mà tính kỹ lại thì chuyến du lịch gần nhất chính là lần Trần Điệp thi xong kì thi tuyển sinh đại học.
Hồi ấy đến bãi biển của một quốc gia nhiệt đới, Trần Điệp nhớ lại toàn là kí ức bị Văn Lương ném xuống nước học bơi một cách thô bạo, cả ngày chỉ có sặc nước.
Lần này không dám đi nữa, cứ ngược hướng mà đi, chọn ra Bắc.
Sau khi lên lầu, Văn Lương xách va li trong nhà ra, hai người cùng nhau thu xếp xong hành lý thì trời đã rất khuya.
Bọn họ lấy không ít quần áo dày ít mặc từ trong tủ đồ, thoang thoảng hương gỗ, làm mũi Trần Điệp khó chịu, nhịn không được muốn hắt hơi.
“Có phải em bị cảm rồi không?” Văn Lương tắm xong đi ra hỏi ngay.
Trần Điệp xoa xoa mũi: “Không, chỉ là bụi bặm thôi.”
Tay anh ướt sũng, còn đọng ít nước chưa lau khô, anh lau bừa lên áo choàng tắm, giơ tay áp vào trán Trần Điệp, không có dấu hiệu phát sốt.
Sau đó mới chống đầu gối của một chân lên mép giường, đẩy ngã Trần Điệp đang ngồi, phủ người xuống.
Trần Điệp bất ngờ không kịp đề phòng, “ưm” một tiếng, mở to mắt nhìn Văn Lương đang gần trong gang tấc, nói một câu phản kháng yếu ớt: “Ngày mai còn phải đi máy bay, sẽ kiệt sức đấy.”
Anh hôn cô, khẽ cười: “Đêm tân hôn mà không làm gì, không tốt lắm đâu.”
“…”
Nói nghe hay thật.
Văn Lương vỗ vỗ mông cô, nâng chân cô lên: “Nào, để ông xã giúp em thoải mái.”
Mặt Trần Điệp nóng rực, khuỷu tay hơi chống người lùi về sau né tránh, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Ông xã gì chứ!”
Thấy cô không phối hợp, Văn Lương chậc một tiếng, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh nắm lấy mắt cá chân kéo cô từ mặt giường tới chỗ anh, chóp mũi cọ chóp mũi.
“Giấy chứng nhận đã lấy rồi, kết hôn cũng xong rồi, anh không phải là ông xã của em thì ai mới phải hử?”
“…”
Tuy là nói như vậy, nhưng mỗi khi Trần Điệp nghe thấy hai từ này đều cảm thấy xấu hổ, huống chi là còn từ miệng Văn Lương nói ra.
Lúc nào anh cũng sến súa như vậy.
Anh gần kề bên tai cô, ngón tay ma sát qua lại từng chút từng chút một trên cánh môi cô: “Gọi ông xã.”
Ba từ này được anh cố ý thả nhẹ, giọng nói trầm thấp, giống như dồn hết sức mê hoặc.
“…”
Trần Điệp mím chặt môi, thà chết chứ không gọi.
Mới đầu, cô gọi anh là anh Văn Lương, sau đó, lấy dũng khí gọi anh là Văn Lương, cho tới bây giờ cũng chỉ gọi là Văn Lương, còn gọi “ông xã” thế này thì mang vẻ làm nũng và thân mật quá mức.
Trần Điệp không thích làm nũng, cũng không biết làm nũng thế nào, chỉ có trái tim là đập thình thịch thình thịch, làm sao cũng không nói ra được.
Đáng tiếc, vô dụng.
Đêm đó, thầy giáo Văn Lương dốc sức chỉ dạy cô mở miệng nói hai từ này như thế nào.
Quán triệt phương châm của thầy giáo nghiêm khắc, không lưu loát không được, nói nhỏ cũng không được, Trần Điệp vừa ngượng vừa tức, mặt đỏ bừng, chỉ có thể cắn răng đè giọng gọi ông xã một cách ấp úng, quả thật còn khó hơn so với lớp lời thoại hồi đi học ở trường.
___
Sáng sớm hôm sau, lên đường ra sân bay.
Trần Điệp ngồi trên xe không mở mắt ra nổi, ngay cả trang điểm cũng không luôn, chỉ đeo một cái khẩu trang to.
Đến sân bay, cô vẫn đang ngủ, Văn Lương tháo dây an toàn, tới gần gọi cô, vừa tới gần lập tức bị Trần Điệp cho ăn bạt tai, “bốp” một tiếng.
Khóe mắt của cô vẫn hơi ửng đỏ, nhấc nhẹ mi mắt, không vui nhìn anh: “Anh cách xa em một chút.”
Hôn lễ còn chưa qua 24 tiếng, ảnh chụp hôn lễ thế kỷ đầy long trọng vẫn đang treo trên hotsearch, nhưng trải qua một đêm hôm qua, đóa hoa tình yêu mỏng manh giữa cô và Văn Lương đã gần như sắp úa tàn rồi.
Đầu lưỡi Văn Lương đẩy phía sau răng hàm, nặng nề thở ra một hơi, đè nén cơn giận: “Đến sân bay rồi.”
Con người Văn Lương một khi đã giận sẽ không giấu được, chỉ cần nhìn mặt, nghe giọng thì có thể nhận ra ngay, Trần Điệp trừng mắt, mặt không biểu cảm nhìn anh: “Anh còn không biết xấu hổ mà tức giận với em sao?”
“…”
“Bây giờ em buồn ngủ như vậy là tại ai hả?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối đầu chốc lát, Văn Lương chịu thua trước, nghiêng người sang hôn cô, nhưng bị Trần Điệp nghiêng đầu né tránh, lập tức mở cửa xuống xe.
Văn Lương thật sự bị cô dày vò đến nỗi chẳng còn chút cáu kỉnh nào.
Đặt trường hợp này vào mấy năm trước, với tính cách của Văn Lương thì chuyến du lịch này khỏi đi rồi.
Văn Lương chỉ có thể xuống xe theo, lấy vali ở ghế sau ra, lại đi đến bên cạnh Trần Điệp, xuôi theo mái tóc vuốt ve tai cô, giọng dịu dàng dỗ cô: “Được rồi, đừng giận nữa, tối nay sẽ cho em nghỉ ngơi thật tốt.”
Trần Điệp hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Thật ra Trần Điệp không thể giận Văn Lương lâu được, nói ra thì cũng thật không có khí phách, chỉ cần anh tỏ thái độ nhượng bộ, thuận miệng dỗ dành cô vài câu, là cô có thể hết giận ngay.
Vì vậy, chẳng bao lâu, Trần Điệp lẩm bà lẩm bẩm híp mắt vùi cả mặt vào lồng ngực của anh.
Văn Lương khẽ cười, ôm vai cô, kéo khẩu trang che qua giữa sống mũi cho cô rồi đi vào trong sân bay.
Lên máy bay lại tiếp tục ngủ, ngủ một mạch tới khi hạ cạnh xuống điểm đến, rốt cuộc Trần Điệp mới ngủ đủ.
Yển Thành đã có dấu hiệu đầu xuân, còn phương Bắc vẫn là mùa đông như cũ, vừa ra khỏi sân bay có thể thấy ngay một lớp tuyết dày trải dài ven đường, tuyết phủ trắng xóa cả thành phố, nhìn phía xa xa còn có cảm giác đìu hiu người, nhà thưa thớt.
Hai người đứng ở cạnh cổng sân bay, Văn Lương lấy một chiếc khăn quàng cổ trong túi ra quàng cho Trần Điệp.
Cô không thích khăn quàng cổ, trước đây gần như không đeo, bởi vì cô cảm thấy nó che phần gáy sẽ không đẹp, cùng lý do đó nên trước giờ cô chưa từng mặc áo len cổ lọ.
Trần Điệp khẽ nhíu mày, hạ tầm mắt nhìn động tác Văn Lương quấn khăn quàng cổ cho mình, nói: “Không đeo cũng được mà, em không cảm thấy lạnh lắm.”
Văn Lương đã quấn hai vòng lên cổ Trần Điệp, trên tay đang cầm hai đoạn ngắn ngắn còn thừa lại, nghe cô nói xong, liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng không nói gì, trực tiếp đan chéo hai đoạn khăn quàng rồi dùng sức kéo một phát.
Trong nháy mắt, Trần Điệp cảm thấy bản thân bị bóp ngay vị trí hiểm yếu quyết định sinh mạng.
Văn Lương cong ngón tay gõ lên trán cô hai cái: “Để bị cảm rồi cho em vừa uống thuốc vừa than khổ với anh.”
“?”
Bây giờ ly hôn vẫn còn kịp chứ?
Đầu tiên là bắt taxi đến khách sạn đã đặt trước để đồ đạc, nghỉ ngơi một lúc mới ra ngoài.
Trần Điệp hiếm khi nhìn thấy nhiều tuyết như vậy, giẫm lên thấy xốp xốp, chưa bao giờ qua mắt cá chân, giẫm đến nỗi quần và giày trắng xóa một mảng, hoàn toàn khác với tuyết ở phương Nam.
Đi chưa được một đoạn đường đã đến nơi trượt tuyết, bản thân khách sạn bọn họ đặt là ở dưới chân núi khu du lịch.
Văn Lương hỏi: “Đi trượt tuyết không?”
“Em không biết trượt.” Trần Điệp ngừng chốc lát, “Anh biết không?”
“Biết một chút.”
“Sao cái gì anh cũng biết một chút vậy, em không cảm thấy anh có nhiều thời gian để đi học trượt tuyết.”
Văn Lương ung dung đáp: “Hồi còn rất nhỏ anh đã biết rồi, lúc đó chắc em ngay cả nói cũng chưa biết nữa kìa.”
“…”
Được rồi, em biết anh già mà.
Trần Điệp cũng rất muốn chơi tuyết, cô nhanh chóng trả lời: “Vậy đi thôi.”
Tới khu trượt tuyết, thuê dụng cụ trượt tuyết, đến ván trượt Trần Điệp cũng không biết mang vào, vẫn là Văn Lương ngồi xổm dưới đất cẩn thận buộc cho cô.
May mà sau khi đội mũ, đeo găng tay bảo hộ cùng loại, chỉ lờ mờ lộ ra một đôi mắt trong kính trượt tuyết, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị người ta nhận ra.
Văn Lương dìu Trần Điệp đứng dậy.
Chân Trần Điệp không biết nên cử động thế nào, cả người đều không có cảm giác an toàn, chỉ có thể cố hết sức níu chặt lấy áo Văn Lương không buông tay: “Đợi đã, đợi đã, làm thế nào đây?”
“Để song song là được.”
“Sau đó thì sao?”
Văn Lương đặt tay sau eo cô: “Muốn dừng thì đẩy ván trượt hình chữ Bát (八) sẽ phanh lại hoàn toàn.”
“Hả?”
Trần Điệp còn muốn nói gì đó, tên khốn Văn Lương đã đẩy eo cô một cái, ván trượt tuyết run lên hai lần, cơ thể bắt đầu từ từ trượt xuống dốc.
Trần Điệp thét lên không ngừng trong lúc trượt xuống, tốc độ vẫn đang gia tăng liên tục.
Trong nháy mắt, sợ đến nỗi quên sạch sẽ toàn bộ những gì Văn Lương vừa dạy cô ban nãy.
Có điều, con mẹ nó, rõ ràng Văn Lương chẳng dạy cô cái gì cả, cũng không biết đã nói cái câu tào lao gì đó rồi cứ thế đẩy cô xuống.
Người này lúc dạy người khác không thể dịu dàng một chút sao?
Trần Điệp quay trở lại cơn hoảng sợ lúc Văn Lương dạy cô học bơi trước đây.
Để Văn Lương dạy bơi chính là bị buộc phải học được bằng cách liều mạng đạp nước trong khi đang no nước sặc sụa.
Dạy trượt tuyết cũng như vậy, nào có ai tùy tiện nói vài câu rồi đẩy thẳng người ta té nhào chứ!
Ngày hôm qua bọn họ còn mới tổ chức hôn lễ đấy!
Đây là mưu sát!
Trần Điệp vừa hét khi đang trượt xuống với tốc độ cao, vừa mắng Văn Lương một vạn lần trong lòng, chắc chắn người này muốn số tài sản nhỏ bé của cô mà ở trong mắt anh nó chẳng đáng là bao!
Đúng lúc định dứt khoát đặt mông ngồi xuống thì cuối cùng Văn Lương cũng trượt tới, trực tiếp ôm cua phanh trước mặt cô, quả thật là chắn ngang cho cô dừng lại.
Văn Lương nắm lấy cánh tay cô: “Không phải đã nói với em cách dừng rồi sao?”
“Anh nói thế kia thì ai nghe hiểu được hả!” Trần Điệp phát cáu.
Văn Lương khẽ cười một tiếng, rất không có lương tâm: “Cái này có nói cũng vô dụng, ngã thêm vài lần là học được thôi.”
“…”
Trần Điệp nhấc chân, chống gậy đi sang một bên khác: “Anh cách xa em một chút, em tự học.”
Ngày hôm đó, quả thật Trần Điệp đã ngã hết mấy lần, trên quần toàn là tuyết, mới xem như là nắm được một ít bí quyết, cô thật sự chẳng có chút kĩ thuật gì về môn thể thao này.
Sau khi cô kêu Văn Lương cách xa cô một chút, Văn Lương lại thật sự không đến bên cạnh cô nữa.
Đến khi Trần Điệp trượt được một đoạn như rùa, Văn Lương mới thong thả ung dung trượt theo, chỉ thỉnh thoảng lúc Trần Điệp suýt té vào bụi cây bên cạnh, anh mới phát lòng từ bi mà kéo cô một cái.
Trần Điệp mặc quần áo thật dày, nhìn không rõ mặt, trượt tuyết còn vô cùng vụng về.
Trái lại Văn Lương trượt đại một cái, tư thế cũng đã rất đẹp, mà bộ đồ trượt tuyết trên người anh lại còn trông rất anh tuấn.
Anh chỉ đứng ở nơi không xa nhìn Trần Điệp trượt tuyết, thường xuyên bị động tác vụng về của cô chọc cười thành tiếng, không bao lâu, có hai nữ sinh lao tới đâm vào cánh tay Văn Lương.
Bởi vì ăn mặc kín mít nên có lẽ bọn họ cũng không nhận ra đối tượng bắt chuyện trước mắt chính là Văn Lương.
Một nữ sinh trong đó dè dặt hỏi: “Em chào anh, không biết anh có thể dạy bọn em trượt tuyết được không ạ? Bọn em tự học lâu lắm rồi, ngã rất nhiều lần mà vẫn không thể học được, haiz.”
Trần Điệp nghe thấy giọng nói, lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Văn Lương tóm được ánh mắt của cô, cười với cô một cái, sau đó nói với hai nữ sinh kia: “Tôi đang dạy cho bà xã của tôi.”
Trần Điệp: “…”
Lúc anh nhìn về phía Trần Điệp, hai nữ sinh cũng không dám nhìn kĩ, vội vàng lia mắt một cái, bỏ lại hai tiếng “xin lỗi” rồi chuồn lẹ.
___
Trần Điệp đơn phương giận Văn Lương vì cụm từ “bà xã của tôi” trong miệng anh, sau đó lại đơn phương làm hòa với anh.
Trượt thêm một lúc, lần nào cũng ngã, Trần Điệp mất hứng, hai người thay lại quần áo của mình rồi cùng nhau đến nhà hàng buffet thịt nướng của khu du lịch để dùng bữa.
Người đến đây dùng bữa rất ít.
Nhưng Trần Điệp chỉ đeo khẩu trang nên bị người ta nhận ra rất nhanh, bọn họ có phần kích động chào hỏi hai người.
Trần Điệp nở nụ cười với bọn họ, chụp ảnh chung rồi mới cầm đĩa đi lấy đồ ăn với Văn Lương.
Văn Lương lấy một ít thịt nướng, Trần Điệp thì chọn một ít bánh ngọt loại một ở quầy đồ ngọt, lúc trở lại chỗ ngồi, Văn Lương đang nướng thịt, anh gắp miếng thịt vừa nướng chín bỏ vào bát của cô.
Văn Lương liếc mắt nhìn cái đĩa cô đem về, nhướng mày: “Bây giờ không giảm cân nữa à.”
“Đi du lịch mà giảm cái gì chứ, về rồi giảm sau.”
Cô lấy một chiếc bánh ngọt dâu tây có kích thước bằng bàn tay, ở giữa là một quả dâu tây tươi rất to, mặt trên rải một lớp đường bột khiến người ta rất muốn ăn.
Trần Điệp múc một thìa lớn ngay ở giữa, lớp kem, đường bột bọc quả dâu tây, trông vô cùng ngon miệng.
Cô đưa đến bên miệng Văn Lương: “Cảm động không, người ta múc một thìa chính giữa quả dưa hấu, còn em thì cho anh một thìa ngay chính giữa bánh ngọt.”
Văn Lương hạ tầm mắt nhìn chiếc thìa, nhíu mày một cái không dễ phát hiện, nghiêng đầu né tránh: “Em tự ăn đi.”
“…”
Anh cười: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Anh chính là trong phúc mà không biết hưởng phúc.” Trần Điệp thu thìa về, đút thẳng một phát vào miệng mình.
Đợi thịt nướng chín còn mất một lúc nữa, hai người vừa nói vừa ăn, đến khi trở về sắc trời đã tối.
Trần Điệp ăn đến mức no căng hiếm thấy, cảm giác tội lỗi ngập tràn, vừa tính toán xem rốt cuộc bản thân đã hấp thụ bao nhiêu calo, vừa lo sợ bất an nắm tay Văn Lương trở về khách sạn.
Đi thang máy vào phòng.
Văn Lương ném áo choàng tắm cho cô: “Em tắm trước đi.”
Lúc tắm, Trần Điệp vẫn còn hồi tưởng xem rốt cuộc bản thân đã ăn bao nhiêu thứ, nhưng cô chợt khựng lại, nhớ tới thìa bánh ngọt cô đút cho Văn Lương ăn ban nãy.
Cùng với một giọng nói.
“Năm ấy, Văn tổng vừa mới tan học trở về, một mình Văn phu nhân ở trong phòng bếp làm bánh ngọt cả buổi chiều, khi đó, tôi còn cảm thấy rất kì lạ, sao hôm nay Văn phu nhân lại có hứng như vậy, còn tự tay làm đồ ngọt nữa.”
“Đợi đến khi Văn tổng về đến nhà, bà ấy liền lấy những chiếc bánh vàng óng đã nướng ra cho Văn tổng ăn, nhưng Văn tổng lúc đấy vừa há miệng định cắn thì đột nhiên cảm xúc của phu nhân lại trở nên kích động, bà ném toàn bộ số bánh ngọt xuống sàn, lấy chân dốc hết sức giẫm đạp, cuối cùng lại ôm Văn tổng khóc thất thanh.”
“Sau này, chúng tôi mới biết, những thứ trên mặt bánh ngọt tưởng là đường bột, nhưng sự thật lại là thuốc độc Văn phu nhân vốn định chết chung với Văn tổng.”
Đây là lúc trước dì Trương nói cho cô biết khi cô hỏi chuyện liên quan đến người mẹ Thẩm Vân Thư của Văn Lương.
Mà hôm nay, trên mặt miếng bánh đó cũng rải rất nhiều đường bột.
Dường như ngay tức khắc Trần Điệp có một thoáng nhíu mày.
Trần Điệp đóng nước vòi sen, nhớ kỹ lại sự việc lúc chiều một lượt, càng phát hiện biểu cảm của Văn Lương khi đó quả thật không đúng lắm, nhưng lại sợ do bản thân nghĩ quá nhiều.
Cô tắm qua loa cho sạch lớp bọt trên người rồi mặc áo choàng tắm vào, bước ra ngoài.
Văn Lương đang ngồi một bên xem điện thoại, nghe thấy tiếng động mới ngước mắt lên, vẫy tay về phía cô: “Lại đây.”
Trần Điệp ngoan ngoãn đi tới.
Văn Lương lấy một chiếc khăn lông lau mái tóc ướt sũng cho cô.
Trần Điệp cúi đầu xuống, để mặc cho anh lau, yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Văn Lương, hôm nay anh không ăn miếng bánh ngọt kia là vì lớp đường bột trên mặt bánh đúng không?”
Tay Văn Lương đang lau tóc cho cô khựng lại.
Trong phòng yên tĩnh, lặng im.
Văn Lương không muốn ăn bánh quả thật là vì lớp đường bột, nhưng anh cũng không cho rằng đây là bóng ma tâm lý tạo thành lúc nhỏ.
Thật ra hồi nhỏ anh rất thích ăn đồ ngọt, nhưng từ sau lần đó, anh dần dần không còn thích ăn đồ ngọt nữa, không phải là hoàn toàn không ăn.
Ngoại trừ điều này, có lẽ anh cũng đã nảy sinh một cảm giác bài xích với đường bột từ khi đó.
Anh không muốn giấu Trần Điệp, cũng không muốn nói hết ra lại khiến cô suy nghĩ lung tung thêm.
Đang định nói chuyện, Trần Điệp chợt lên tiếng: “Văn Lương, chúng ta sinh em bé đi.”
Anh vẫn bất động như cũ, lần này là thật sự ngẩn người.
Câu nói này của Trần Điệp không đầu không đuôi, một giây trước đang nói đến chuyện đường bột, một giây sau lại đi thẳng đến quyết định “sinh em bé”.
Trần Điệp ngồi ở góc giường, còn Văn Lương đứng trước mặt cô, đứng lau tóc cho cô, bàn tay còn đặt trên đầu cô cách một lớp khăn lông.
Trần Điệp dang hai tay ôm eo anh, vùi mặt vào lòng anh, khịt mũi một cái: “Mẹ của anh không phải vì không yêu anh mới đối xử với anh như vậy đâu.”
“Có lẽ bà ấy bị bệnh nên không kiểm soát được hành vi của bản thân.”
“Sau này, chúng ta sẽ có những đứa con thuộc về riêng hai đứa mình, có thể là con trai, cũng có thể là con gái, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, chúng ta sẽ cùng nhau dạy dỗ chúng thật tốt, sau này cũng sẽ trở thành một người cực kì tài giỏi.”
“Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, chúng ta sẽ rất yêu con mình, con cũng sẽ rất yêu chúng ta.”
“Con của chúng ta sẽ giúp chúng ta quên đi từng kí ức không vui trước đây.”
Trần Điệp nói xong, Văn Lương thật lâu không nói gì.
Cổ họng của anh hơi khô khốc.
Trần Điệp lại siết chặt cánh tay đang ôm eo anh.
Qua một hồi lâu, Văn Lương mới bật cười, kéo Trần Điệp ra, anh cười đến mức mặc kệ mọi thứ, véo cằm cô, chọc cô cười: “Buổi sáng còn tức giận với anh vì thiếu ngủ cơ mà, bây giờ thì nói với anh muốn sinh em bé, đêm nay lại không muốn ngủ hửm?”
Người đến tham gia hôn lễ hôm nay rất đông, bên phía Văn Lương gần như là tất cả các ông chủ trong giới kinh doanh, còn Trần Điệp là những minh tinh từng hợp tác và các nhân viên làm việc có quan hệ tốt.
Sau khi dạ tiệc của hôn lễ kết thúc, dưới sự đề nghị của Tăng Lê Nhã, mọi người tập hợp lại cùng chụp chung một bức ảnh.
Ngay cả kiểu người không thích chụp ảnh như Văn Lương cũng hiếm khi nể mặt mà chụp với mọi người.
Trong bức ảnh, Trần Điệp và Văn Lương đứng ở vị trí trung tâm.
Trần Điệp đã đổi sang một bộ váy nhẹ nhàng hơn, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô có chiều cao vượt trội, đứng sừng sững nổi bật giữa nhóm người, một gương mặt cương nghị, nhưng giờ phút này lại trở nên dịu dàng, ấm áp đến nỗi khiến cho người ta nhìn qua thì khó mà quên được.
Tăng Lê Nhã đăng lên Weibo sau khi đã tỉ mỉ chỉnh sửa cho mọi người trong bức ảnh trở nên xinh đẹp.
Rất nhanh đã có các fan hay tin chạy tới, tận lực thổi một đợt sóng rắm cầu vồng, nhân tiện cho Văn Lương gom được một nhóm fan sắc đẹp.
Hôn lễ kết thúc, Trần Điệp mang giày cao gót cả ngày, mệt đến mức sức cùng lực kiệt, cởi giày ra giẫm trên tấm thảm mềm mại của phòng khách bước đến sofa nằm xuống, cầm điện thoại lên ngửa mặt bắt đầu lướt Weibo.
Lập tức nhìn thấy các fan của cô còn phân chia thành một nhóm fan của Văn Lương, chính vì bức ảnh trong hôn lễ, đã đè bẹp tất cả rắm cầu vồng vốn thuộc về Trần Điệp.
Người này đúng là một kẻ gây họa, nếu thật sự gia nhập làng giải trí, đoán chừng có thể là kiểu lưu lượng ngày ngày nổ scandal thái độ kiêu ngạo tự cao.
Văn Lương vừa bước vào cửa cũng lập tức kéo cà vạt vứt bừa sang một bên, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của anh.
Bọn họ quyết định ngày mai mua vé máy bay đi du lịch.
Hai người đã rất lâu rồi không đi du lịch cùng nhau, lần trước đến Vu Khê cũng không thể nói là đi du lịch được, chỉ là đi cởi nút thắt trong lòng Trần Điệp bấy lâu nay mà thôi, mà tính kỹ lại thì chuyến du lịch gần nhất chính là lần Trần Điệp thi xong kì thi tuyển sinh đại học.
Hồi ấy đến bãi biển của một quốc gia nhiệt đới, Trần Điệp nhớ lại toàn là kí ức bị Văn Lương ném xuống nước học bơi một cách thô bạo, cả ngày chỉ có sặc nước.
Lần này không dám đi nữa, cứ ngược hướng mà đi, chọn ra Bắc.
Sau khi lên lầu, Văn Lương xách va li trong nhà ra, hai người cùng nhau thu xếp xong hành lý thì trời đã rất khuya.
Bọn họ lấy không ít quần áo dày ít mặc từ trong tủ đồ, thoang thoảng hương gỗ, làm mũi Trần Điệp khó chịu, nhịn không được muốn hắt hơi.
“Có phải em bị cảm rồi không?” Văn Lương tắm xong đi ra hỏi ngay.
Trần Điệp xoa xoa mũi: “Không, chỉ là bụi bặm thôi.”
Tay anh ướt sũng, còn đọng ít nước chưa lau khô, anh lau bừa lên áo choàng tắm, giơ tay áp vào trán Trần Điệp, không có dấu hiệu phát sốt.
Sau đó mới chống đầu gối của một chân lên mép giường, đẩy ngã Trần Điệp đang ngồi, phủ người xuống.
Trần Điệp bất ngờ không kịp đề phòng, “ưm” một tiếng, mở to mắt nhìn Văn Lương đang gần trong gang tấc, nói một câu phản kháng yếu ớt: “Ngày mai còn phải đi máy bay, sẽ kiệt sức đấy.”
Anh hôn cô, khẽ cười: “Đêm tân hôn mà không làm gì, không tốt lắm đâu.”
“…”
Nói nghe hay thật.
Văn Lương vỗ vỗ mông cô, nâng chân cô lên: “Nào, để ông xã giúp em thoải mái.”
Mặt Trần Điệp nóng rực, khuỷu tay hơi chống người lùi về sau né tránh, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Ông xã gì chứ!”
Thấy cô không phối hợp, Văn Lương chậc một tiếng, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh nắm lấy mắt cá chân kéo cô từ mặt giường tới chỗ anh, chóp mũi cọ chóp mũi.
“Giấy chứng nhận đã lấy rồi, kết hôn cũng xong rồi, anh không phải là ông xã của em thì ai mới phải hử?”
“…”
Tuy là nói như vậy, nhưng mỗi khi Trần Điệp nghe thấy hai từ này đều cảm thấy xấu hổ, huống chi là còn từ miệng Văn Lương nói ra.
Lúc nào anh cũng sến súa như vậy.
Anh gần kề bên tai cô, ngón tay ma sát qua lại từng chút từng chút một trên cánh môi cô: “Gọi ông xã.”
Ba từ này được anh cố ý thả nhẹ, giọng nói trầm thấp, giống như dồn hết sức mê hoặc.
“…”
Trần Điệp mím chặt môi, thà chết chứ không gọi.
Mới đầu, cô gọi anh là anh Văn Lương, sau đó, lấy dũng khí gọi anh là Văn Lương, cho tới bây giờ cũng chỉ gọi là Văn Lương, còn gọi “ông xã” thế này thì mang vẻ làm nũng và thân mật quá mức.
Trần Điệp không thích làm nũng, cũng không biết làm nũng thế nào, chỉ có trái tim là đập thình thịch thình thịch, làm sao cũng không nói ra được.
Đáng tiếc, vô dụng.
Đêm đó, thầy giáo Văn Lương dốc sức chỉ dạy cô mở miệng nói hai từ này như thế nào.
Quán triệt phương châm của thầy giáo nghiêm khắc, không lưu loát không được, nói nhỏ cũng không được, Trần Điệp vừa ngượng vừa tức, mặt đỏ bừng, chỉ có thể cắn răng đè giọng gọi ông xã một cách ấp úng, quả thật còn khó hơn so với lớp lời thoại hồi đi học ở trường.
___
Sáng sớm hôm sau, lên đường ra sân bay.
Trần Điệp ngồi trên xe không mở mắt ra nổi, ngay cả trang điểm cũng không luôn, chỉ đeo một cái khẩu trang to.
Đến sân bay, cô vẫn đang ngủ, Văn Lương tháo dây an toàn, tới gần gọi cô, vừa tới gần lập tức bị Trần Điệp cho ăn bạt tai, “bốp” một tiếng.
Khóe mắt của cô vẫn hơi ửng đỏ, nhấc nhẹ mi mắt, không vui nhìn anh: “Anh cách xa em một chút.”
Hôn lễ còn chưa qua 24 tiếng, ảnh chụp hôn lễ thế kỷ đầy long trọng vẫn đang treo trên hotsearch, nhưng trải qua một đêm hôm qua, đóa hoa tình yêu mỏng manh giữa cô và Văn Lương đã gần như sắp úa tàn rồi.
Đầu lưỡi Văn Lương đẩy phía sau răng hàm, nặng nề thở ra một hơi, đè nén cơn giận: “Đến sân bay rồi.”
Con người Văn Lương một khi đã giận sẽ không giấu được, chỉ cần nhìn mặt, nghe giọng thì có thể nhận ra ngay, Trần Điệp trừng mắt, mặt không biểu cảm nhìn anh: “Anh còn không biết xấu hổ mà tức giận với em sao?”
“…”
“Bây giờ em buồn ngủ như vậy là tại ai hả?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối đầu chốc lát, Văn Lương chịu thua trước, nghiêng người sang hôn cô, nhưng bị Trần Điệp nghiêng đầu né tránh, lập tức mở cửa xuống xe.
Văn Lương thật sự bị cô dày vò đến nỗi chẳng còn chút cáu kỉnh nào.
Đặt trường hợp này vào mấy năm trước, với tính cách của Văn Lương thì chuyến du lịch này khỏi đi rồi.
Văn Lương chỉ có thể xuống xe theo, lấy vali ở ghế sau ra, lại đi đến bên cạnh Trần Điệp, xuôi theo mái tóc vuốt ve tai cô, giọng dịu dàng dỗ cô: “Được rồi, đừng giận nữa, tối nay sẽ cho em nghỉ ngơi thật tốt.”
Trần Điệp hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Thật ra Trần Điệp không thể giận Văn Lương lâu được, nói ra thì cũng thật không có khí phách, chỉ cần anh tỏ thái độ nhượng bộ, thuận miệng dỗ dành cô vài câu, là cô có thể hết giận ngay.
Vì vậy, chẳng bao lâu, Trần Điệp lẩm bà lẩm bẩm híp mắt vùi cả mặt vào lồng ngực của anh.
Văn Lương khẽ cười, ôm vai cô, kéo khẩu trang che qua giữa sống mũi cho cô rồi đi vào trong sân bay.
Lên máy bay lại tiếp tục ngủ, ngủ một mạch tới khi hạ cạnh xuống điểm đến, rốt cuộc Trần Điệp mới ngủ đủ.
Yển Thành đã có dấu hiệu đầu xuân, còn phương Bắc vẫn là mùa đông như cũ, vừa ra khỏi sân bay có thể thấy ngay một lớp tuyết dày trải dài ven đường, tuyết phủ trắng xóa cả thành phố, nhìn phía xa xa còn có cảm giác đìu hiu người, nhà thưa thớt.
Hai người đứng ở cạnh cổng sân bay, Văn Lương lấy một chiếc khăn quàng cổ trong túi ra quàng cho Trần Điệp.
Cô không thích khăn quàng cổ, trước đây gần như không đeo, bởi vì cô cảm thấy nó che phần gáy sẽ không đẹp, cùng lý do đó nên trước giờ cô chưa từng mặc áo len cổ lọ.
Trần Điệp khẽ nhíu mày, hạ tầm mắt nhìn động tác Văn Lương quấn khăn quàng cổ cho mình, nói: “Không đeo cũng được mà, em không cảm thấy lạnh lắm.”
Văn Lương đã quấn hai vòng lên cổ Trần Điệp, trên tay đang cầm hai đoạn ngắn ngắn còn thừa lại, nghe cô nói xong, liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng không nói gì, trực tiếp đan chéo hai đoạn khăn quàng rồi dùng sức kéo một phát.
Trong nháy mắt, Trần Điệp cảm thấy bản thân bị bóp ngay vị trí hiểm yếu quyết định sinh mạng.
Văn Lương cong ngón tay gõ lên trán cô hai cái: “Để bị cảm rồi cho em vừa uống thuốc vừa than khổ với anh.”
“?”
Bây giờ ly hôn vẫn còn kịp chứ?
Đầu tiên là bắt taxi đến khách sạn đã đặt trước để đồ đạc, nghỉ ngơi một lúc mới ra ngoài.
Trần Điệp hiếm khi nhìn thấy nhiều tuyết như vậy, giẫm lên thấy xốp xốp, chưa bao giờ qua mắt cá chân, giẫm đến nỗi quần và giày trắng xóa một mảng, hoàn toàn khác với tuyết ở phương Nam.
Đi chưa được một đoạn đường đã đến nơi trượt tuyết, bản thân khách sạn bọn họ đặt là ở dưới chân núi khu du lịch.
Văn Lương hỏi: “Đi trượt tuyết không?”
“Em không biết trượt.” Trần Điệp ngừng chốc lát, “Anh biết không?”
“Biết một chút.”
“Sao cái gì anh cũng biết một chút vậy, em không cảm thấy anh có nhiều thời gian để đi học trượt tuyết.”
Văn Lương ung dung đáp: “Hồi còn rất nhỏ anh đã biết rồi, lúc đó chắc em ngay cả nói cũng chưa biết nữa kìa.”
“…”
Được rồi, em biết anh già mà.
Trần Điệp cũng rất muốn chơi tuyết, cô nhanh chóng trả lời: “Vậy đi thôi.”
Tới khu trượt tuyết, thuê dụng cụ trượt tuyết, đến ván trượt Trần Điệp cũng không biết mang vào, vẫn là Văn Lương ngồi xổm dưới đất cẩn thận buộc cho cô.
May mà sau khi đội mũ, đeo găng tay bảo hộ cùng loại, chỉ lờ mờ lộ ra một đôi mắt trong kính trượt tuyết, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị người ta nhận ra.
Văn Lương dìu Trần Điệp đứng dậy.
Chân Trần Điệp không biết nên cử động thế nào, cả người đều không có cảm giác an toàn, chỉ có thể cố hết sức níu chặt lấy áo Văn Lương không buông tay: “Đợi đã, đợi đã, làm thế nào đây?”
“Để song song là được.”
“Sau đó thì sao?”
Văn Lương đặt tay sau eo cô: “Muốn dừng thì đẩy ván trượt hình chữ Bát (八) sẽ phanh lại hoàn toàn.”
“Hả?”
Trần Điệp còn muốn nói gì đó, tên khốn Văn Lương đã đẩy eo cô một cái, ván trượt tuyết run lên hai lần, cơ thể bắt đầu từ từ trượt xuống dốc.
Trần Điệp thét lên không ngừng trong lúc trượt xuống, tốc độ vẫn đang gia tăng liên tục.
Trong nháy mắt, sợ đến nỗi quên sạch sẽ toàn bộ những gì Văn Lương vừa dạy cô ban nãy.
Có điều, con mẹ nó, rõ ràng Văn Lương chẳng dạy cô cái gì cả, cũng không biết đã nói cái câu tào lao gì đó rồi cứ thế đẩy cô xuống.
Người này lúc dạy người khác không thể dịu dàng một chút sao?
Trần Điệp quay trở lại cơn hoảng sợ lúc Văn Lương dạy cô học bơi trước đây.
Để Văn Lương dạy bơi chính là bị buộc phải học được bằng cách liều mạng đạp nước trong khi đang no nước sặc sụa.
Dạy trượt tuyết cũng như vậy, nào có ai tùy tiện nói vài câu rồi đẩy thẳng người ta té nhào chứ!
Ngày hôm qua bọn họ còn mới tổ chức hôn lễ đấy!
Đây là mưu sát!
Trần Điệp vừa hét khi đang trượt xuống với tốc độ cao, vừa mắng Văn Lương một vạn lần trong lòng, chắc chắn người này muốn số tài sản nhỏ bé của cô mà ở trong mắt anh nó chẳng đáng là bao!
Đúng lúc định dứt khoát đặt mông ngồi xuống thì cuối cùng Văn Lương cũng trượt tới, trực tiếp ôm cua phanh trước mặt cô, quả thật là chắn ngang cho cô dừng lại.
Văn Lương nắm lấy cánh tay cô: “Không phải đã nói với em cách dừng rồi sao?”
“Anh nói thế kia thì ai nghe hiểu được hả!” Trần Điệp phát cáu.
Văn Lương khẽ cười một tiếng, rất không có lương tâm: “Cái này có nói cũng vô dụng, ngã thêm vài lần là học được thôi.”
“…”
Trần Điệp nhấc chân, chống gậy đi sang một bên khác: “Anh cách xa em một chút, em tự học.”
Ngày hôm đó, quả thật Trần Điệp đã ngã hết mấy lần, trên quần toàn là tuyết, mới xem như là nắm được một ít bí quyết, cô thật sự chẳng có chút kĩ thuật gì về môn thể thao này.
Sau khi cô kêu Văn Lương cách xa cô một chút, Văn Lương lại thật sự không đến bên cạnh cô nữa.
Đến khi Trần Điệp trượt được một đoạn như rùa, Văn Lương mới thong thả ung dung trượt theo, chỉ thỉnh thoảng lúc Trần Điệp suýt té vào bụi cây bên cạnh, anh mới phát lòng từ bi mà kéo cô một cái.
Trần Điệp mặc quần áo thật dày, nhìn không rõ mặt, trượt tuyết còn vô cùng vụng về.
Trái lại Văn Lương trượt đại một cái, tư thế cũng đã rất đẹp, mà bộ đồ trượt tuyết trên người anh lại còn trông rất anh tuấn.
Anh chỉ đứng ở nơi không xa nhìn Trần Điệp trượt tuyết, thường xuyên bị động tác vụng về của cô chọc cười thành tiếng, không bao lâu, có hai nữ sinh lao tới đâm vào cánh tay Văn Lương.
Bởi vì ăn mặc kín mít nên có lẽ bọn họ cũng không nhận ra đối tượng bắt chuyện trước mắt chính là Văn Lương.
Một nữ sinh trong đó dè dặt hỏi: “Em chào anh, không biết anh có thể dạy bọn em trượt tuyết được không ạ? Bọn em tự học lâu lắm rồi, ngã rất nhiều lần mà vẫn không thể học được, haiz.”
Trần Điệp nghe thấy giọng nói, lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Văn Lương tóm được ánh mắt của cô, cười với cô một cái, sau đó nói với hai nữ sinh kia: “Tôi đang dạy cho bà xã của tôi.”
Trần Điệp: “…”
Lúc anh nhìn về phía Trần Điệp, hai nữ sinh cũng không dám nhìn kĩ, vội vàng lia mắt một cái, bỏ lại hai tiếng “xin lỗi” rồi chuồn lẹ.
___
Trần Điệp đơn phương giận Văn Lương vì cụm từ “bà xã của tôi” trong miệng anh, sau đó lại đơn phương làm hòa với anh.
Trượt thêm một lúc, lần nào cũng ngã, Trần Điệp mất hứng, hai người thay lại quần áo của mình rồi cùng nhau đến nhà hàng buffet thịt nướng của khu du lịch để dùng bữa.
Người đến đây dùng bữa rất ít.
Nhưng Trần Điệp chỉ đeo khẩu trang nên bị người ta nhận ra rất nhanh, bọn họ có phần kích động chào hỏi hai người.
Trần Điệp nở nụ cười với bọn họ, chụp ảnh chung rồi mới cầm đĩa đi lấy đồ ăn với Văn Lương.
Văn Lương lấy một ít thịt nướng, Trần Điệp thì chọn một ít bánh ngọt loại một ở quầy đồ ngọt, lúc trở lại chỗ ngồi, Văn Lương đang nướng thịt, anh gắp miếng thịt vừa nướng chín bỏ vào bát của cô.
Văn Lương liếc mắt nhìn cái đĩa cô đem về, nhướng mày: “Bây giờ không giảm cân nữa à.”
“Đi du lịch mà giảm cái gì chứ, về rồi giảm sau.”
Cô lấy một chiếc bánh ngọt dâu tây có kích thước bằng bàn tay, ở giữa là một quả dâu tây tươi rất to, mặt trên rải một lớp đường bột khiến người ta rất muốn ăn.
Trần Điệp múc một thìa lớn ngay ở giữa, lớp kem, đường bột bọc quả dâu tây, trông vô cùng ngon miệng.
Cô đưa đến bên miệng Văn Lương: “Cảm động không, người ta múc một thìa chính giữa quả dưa hấu, còn em thì cho anh một thìa ngay chính giữa bánh ngọt.”
Văn Lương hạ tầm mắt nhìn chiếc thìa, nhíu mày một cái không dễ phát hiện, nghiêng đầu né tránh: “Em tự ăn đi.”
“…”
Anh cười: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Anh chính là trong phúc mà không biết hưởng phúc.” Trần Điệp thu thìa về, đút thẳng một phát vào miệng mình.
Đợi thịt nướng chín còn mất một lúc nữa, hai người vừa nói vừa ăn, đến khi trở về sắc trời đã tối.
Trần Điệp ăn đến mức no căng hiếm thấy, cảm giác tội lỗi ngập tràn, vừa tính toán xem rốt cuộc bản thân đã hấp thụ bao nhiêu calo, vừa lo sợ bất an nắm tay Văn Lương trở về khách sạn.
Đi thang máy vào phòng.
Văn Lương ném áo choàng tắm cho cô: “Em tắm trước đi.”
Lúc tắm, Trần Điệp vẫn còn hồi tưởng xem rốt cuộc bản thân đã ăn bao nhiêu thứ, nhưng cô chợt khựng lại, nhớ tới thìa bánh ngọt cô đút cho Văn Lương ăn ban nãy.
Cùng với một giọng nói.
“Năm ấy, Văn tổng vừa mới tan học trở về, một mình Văn phu nhân ở trong phòng bếp làm bánh ngọt cả buổi chiều, khi đó, tôi còn cảm thấy rất kì lạ, sao hôm nay Văn phu nhân lại có hứng như vậy, còn tự tay làm đồ ngọt nữa.”
“Đợi đến khi Văn tổng về đến nhà, bà ấy liền lấy những chiếc bánh vàng óng đã nướng ra cho Văn tổng ăn, nhưng Văn tổng lúc đấy vừa há miệng định cắn thì đột nhiên cảm xúc của phu nhân lại trở nên kích động, bà ném toàn bộ số bánh ngọt xuống sàn, lấy chân dốc hết sức giẫm đạp, cuối cùng lại ôm Văn tổng khóc thất thanh.”
“Sau này, chúng tôi mới biết, những thứ trên mặt bánh ngọt tưởng là đường bột, nhưng sự thật lại là thuốc độc Văn phu nhân vốn định chết chung với Văn tổng.”
Đây là lúc trước dì Trương nói cho cô biết khi cô hỏi chuyện liên quan đến người mẹ Thẩm Vân Thư của Văn Lương.
Mà hôm nay, trên mặt miếng bánh đó cũng rải rất nhiều đường bột.
Dường như ngay tức khắc Trần Điệp có một thoáng nhíu mày.
Trần Điệp đóng nước vòi sen, nhớ kỹ lại sự việc lúc chiều một lượt, càng phát hiện biểu cảm của Văn Lương khi đó quả thật không đúng lắm, nhưng lại sợ do bản thân nghĩ quá nhiều.
Cô tắm qua loa cho sạch lớp bọt trên người rồi mặc áo choàng tắm vào, bước ra ngoài.
Văn Lương đang ngồi một bên xem điện thoại, nghe thấy tiếng động mới ngước mắt lên, vẫy tay về phía cô: “Lại đây.”
Trần Điệp ngoan ngoãn đi tới.
Văn Lương lấy một chiếc khăn lông lau mái tóc ướt sũng cho cô.
Trần Điệp cúi đầu xuống, để mặc cho anh lau, yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Văn Lương, hôm nay anh không ăn miếng bánh ngọt kia là vì lớp đường bột trên mặt bánh đúng không?”
Tay Văn Lương đang lau tóc cho cô khựng lại.
Trong phòng yên tĩnh, lặng im.
Văn Lương không muốn ăn bánh quả thật là vì lớp đường bột, nhưng anh cũng không cho rằng đây là bóng ma tâm lý tạo thành lúc nhỏ.
Thật ra hồi nhỏ anh rất thích ăn đồ ngọt, nhưng từ sau lần đó, anh dần dần không còn thích ăn đồ ngọt nữa, không phải là hoàn toàn không ăn.
Ngoại trừ điều này, có lẽ anh cũng đã nảy sinh một cảm giác bài xích với đường bột từ khi đó.
Anh không muốn giấu Trần Điệp, cũng không muốn nói hết ra lại khiến cô suy nghĩ lung tung thêm.
Đang định nói chuyện, Trần Điệp chợt lên tiếng: “Văn Lương, chúng ta sinh em bé đi.”
Anh vẫn bất động như cũ, lần này là thật sự ngẩn người.
Câu nói này của Trần Điệp không đầu không đuôi, một giây trước đang nói đến chuyện đường bột, một giây sau lại đi thẳng đến quyết định “sinh em bé”.
Trần Điệp ngồi ở góc giường, còn Văn Lương đứng trước mặt cô, đứng lau tóc cho cô, bàn tay còn đặt trên đầu cô cách một lớp khăn lông.
Trần Điệp dang hai tay ôm eo anh, vùi mặt vào lòng anh, khịt mũi một cái: “Mẹ của anh không phải vì không yêu anh mới đối xử với anh như vậy đâu.”
“Có lẽ bà ấy bị bệnh nên không kiểm soát được hành vi của bản thân.”
“Sau này, chúng ta sẽ có những đứa con thuộc về riêng hai đứa mình, có thể là con trai, cũng có thể là con gái, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, chúng ta sẽ cùng nhau dạy dỗ chúng thật tốt, sau này cũng sẽ trở thành một người cực kì tài giỏi.”
“Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, chúng ta sẽ rất yêu con mình, con cũng sẽ rất yêu chúng ta.”
“Con của chúng ta sẽ giúp chúng ta quên đi từng kí ức không vui trước đây.”
Trần Điệp nói xong, Văn Lương thật lâu không nói gì.
Cổ họng của anh hơi khô khốc.
Trần Điệp lại siết chặt cánh tay đang ôm eo anh.
Qua một hồi lâu, Văn Lương mới bật cười, kéo Trần Điệp ra, anh cười đến mức mặc kệ mọi thứ, véo cằm cô, chọc cô cười: “Buổi sáng còn tức giận với anh vì thiếu ngủ cơ mà, bây giờ thì nói với anh muốn sinh em bé, đêm nay lại không muốn ngủ hửm?”