Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 983
Chương 983
Nhưng điều khiến Lâm Chính có chút kinh ngạc là sau khi đẩy cửa phòng, Trương Tinh Vũ không chửi mắng anh như mọi lần, mà nhìn anh chằm chằm một lát mới trầm giọng nói: “Lâm Chính, cậu lại đây”.
“Sao vậy mẹ?”, Lâm Chính chần chừ một lát rồi hỏi.
“Bảo cậu lại đây thì cậu lại đây, nói nhiều thế nhỉ?”, Trương Tinh Vũ mất kiên nhẫn nói.
Lâm Chính không hiểu ra sao, nhưng vẫn bước ra ngoài.
“Chờ tôi ở phòng khách!”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chui vào phòng ngủ, bới móc lục lọi, một lát sau lấy ra một bộ vest còn khá mới.
Lâm Chính nhớ hình như đây là bộ vest của Tô Quảng, phiên bản được đặt may riêng của Youngor, Tô Quảng phải tiết kiệm rất lâu mới mua được, tốn tận tám mươi nghìn tệ. Bình thường Tô Quảng còn không nỡ mặc, chỉ có dịp lễ Tết hay sinh nhật mới lấy ra để diện.
“Cầm lấy thử đi”, Trương Tinh Vũ ném cho Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Mẹ, đây là…”
“Bảo cậu thử thì thử đi! Đừng càm ràm nữa!”.
“Vâng”.
Lâm Chính nhíu mày, rồi bước vào phòng.
Một lát sau, anh mặc vest chạy ra.
Tô Quảng thấp hơn Lâm Chính một cái đầu, nên anh mặc bộ vest này có vẻ hơi ngắn, rất không vừa người, nhưng miễn cưỡng vẫn mặc được.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng tạm được”.
“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, mẹ bảo con mặc quần áo của bố làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Chẳng làm gì cả, lát nữa tôi đưa cậu đi ăn, cậu cứ thể hiện tốt một chút cho tôi là được”, Trương Tinh Vũ đáp.
“Đi ăn?”, Lâm Chính vẫn không thể nào hiểu được.
Đúng lúc này thì Tô Quảng cũng hớt hải chạy vào.
Vừa nhìn thấy bộ quần áo trên người Lâm Chính, Tô Quảng sửng sốt: “Bà xã, bà… sao bà lại bảo Tiểu Chính mặc quần áo của tôi?”.
“Chẳng còn cách nào khác, cả nhà chỉ có mỗi bộ này tạm được, chỉ đành mặc nó vậy”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
“Nhưng… bộ này không vừa người Tiểu Chính! Bộ vest này được đặt may riêng, người khác nhìn thấy không vừa người, chắc chắn có thể đoán được đây là bộ vest đi mượn”, Tô Quảng vội vàng nói.
Đương nhiên, ông ta nói vậy vừa là xót bộ vest của mình, vừa nói đúng sự thật.
“Vậy ông nói xem làm sao bây giờ?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày, sắc mặt u ám hỏi.
“Bà đừng lo, chẳng phải tôi đã mua một bộ vest sao? Tiểu Chính, mau đi thử đi!”, Tô Quảng xách chiếc túi giấy trong tay, toét miệng cười.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Bộ vest Tô Quảng mới mua về quả thực rất vừa vặn, Lâm Chính cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn đúng là cũng có chút khí chất của một nhân tài. Nhưng Lâm Chính sờ chất vải, lập tức hiểu ra.
“Đây là đồ của thương hiệu nào vậy?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, vội hỏi.
“Vest đặt may riêng số lượng có hạn của Giorgio Armani, giá trên thị trường là sáu trăm nghìn tệ một bộ”, Tô Quảng đắc ý nói.