Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 947
Chương 947
“Cái gì? Hóa ra là như vậy sao?”
“Không thể nào?”
“Chẳng trách cậu ta lại có thể tự tin nói là mình đã tìm ra cả ba cây như vậy”.
“Thế nhưng…cậu ta làm sao để biết được đó là nhân sâm ngàn năm chứ?”
“Mặc Tiểu Vũ lợi hại đến vậy sao?”
“Không đúng!”
Mọi người xôn xao bàn tán. Tất cả đều nhìn Mặc Tiểu Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc, không dám tin. Đến ngay cả Huyền Dược cũng không thể nào nhìn ra ngay lập tức nhân sâm ngàn năm, sao Mặc Tiểu Vũ lại có thể chứ?
Lẽ nào thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả Huyền Dược. Học sinh kinh hãi kêu lên.
“Những gì Kỳ Dược Phòng dạy đều có thể áp dụng. Nếu các cô các cậu chỉ áp dụng theo những gì được miêu tả trong sách để giám định thì chắc chắn là sẽ không ra kết quả. Đúng là một đám không có tiền đồ”, lúc này Phùng Thạch trầm giọng lên tiếng.
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn ông ta. Ông ta cầm ba cây nhân sâm trước mặt Lâm Chính lên, nhận lấy một chiếc bình từ một học sinh bên cạnh và bắt đầu rắc lên ba cây nhân sâm. Lúc này những cây nhân sâm với lớp vỏ tối bỗng sáng lên như ngọc trông vô cùng đẹp đẽ
“Ồ!”
Tất cả đều kinh hãi kêu lên. Lúc này, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục. Họ nhìn Mặc Tiểu Vũ bằng ánh mắt không dám tin.
“Chệt tiệt, sao thằng đó lại ăn may như vậy chứ, có thể thấy cả lớp vỏ làm giả của nhân sâm để tìm ra nhân sâm thật”, La Phú Vinh thầm nghiến răng.
“Nếu chỉ tìm thấy một cây thì có thể nói là ăn may, nhưng tìm thấy cả ba cây thì không thể nói như thế được?”, Tây Nhu Thiên hừ giọng.
Vương Băng Điệp cũng sừng sỡ: “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý cậu ta. Tạm thời cứ để cậu ta đắc ý đi! Cậu đừng vội”.
Tây Nhu Thiến không nói gì nhưng đôi mắt trở nên tối sầm giống như đang suy nghĩ gì đó. Dược Huyền cũng để lộ vẻ sùng bái. Cậu ta là người thực tế, có thể nhìn ra Mặc Tiểu Vũ có tài nên muốn thành tâm kết bạn. Chỉ có điều lúc này Lâm Chính chẳng quan tâm tới ai cả, anh chỉ biết đến Hà Linh Hoa mà thôi.
“Phó phòng chủ, các thầy các cô, có phải là có thể tuyên bố kết quả cuối cùng rồi không?”, Lâm Chính nhìn ba cây nhân sâm trắng ngần thì mỉm cười lên tiếng.
Nhưng lúc này Phùng Thạch chỉ chau mày, chần chừ không nói gì.
“Hả?”
Lâm Chính bỗng khựng người, nhìn Phùng Thạch bằng vẻ tò mò: “Phó phòng chủ, thầy sao vậy?”
Bỗng dưng có người kêu lên: “Gian lận, gian lận! Mặc Tiểu Vũ, rõ ràng vừa rồi cậu gian lận nên không được tính!”
Tiếng hô khiến đám đông im lặng như tờ. Tất cả đều đồng loạt quay qua nhìn thì thấy người vừa lên tiếng chính là Tiêu Sĩ Kiệt.
Cậu ta tức giận hằm hằm bước tới, cúi người trước giảng sư và Phùng Thạch sau đó nói: “ Phó phòng chủ, các thầy các cô, em nghi ngờ Mặc Tiểu Vũ gian lận, mong mọi người điều tra tới cùng ạ!”
“Gian lận sao?”, Phùng Thạch chau mày: “Cậu có chứng cứ không?”
“Chứng cứ em không có nhưng mà rất đáng nghi”.
“Có gì đáng nghi?”
“Phó phòng chủ, mọi người không biết ạ? Mặc Tiểu Vũ mới tới Kỳ Dược Phòng chưa được bao lâu, còn chưa tới một học kỳ, đến cả kiến thức căn bản còn thi trượt, các chuyên môn khác cũng không có, thiên phú lại càng không. Về điểm này có thể mời thầy Triệu làm chứng. Một người như vậy sao có thể nhận ra được nhân sâm nghìn năm chứ. Đến cả Huyền Dược còn không thể nào nhận ra ngay lập tức. Vì vậy chắc chắn là Mặc Tiểu Vũ đã gian lận. Mọi người nói xem có đúng không!”, Tiêu Sĩ Kiệt lao lên nói với đám học sinh.