Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 911
Chương 911
Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Lâm từ lâu, nhưng những chuyện liên quan tới anh thì người này cũng nắm được ít nhiều. Dù sao thì ý của phía trên cùng là lợi dụng Lâm Chính vì vậy hắn đã chuyên tâm tìm hiểu về anh.
Là một kẻ bị ruồng bỏ, đương nhiên anh luôn mong ngóng được quay về gia tộc. Vừa rồi anh từ chối chẳng qua là vì đang giận dỗi mà thôi. Hắn tin rằng nếu cơ hội bày ra trước mắt thì Lâm Chính chắc chắn sẽ biết trân trọng.
Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy nghi ngờ khi không biết rốt cuộc Lâm Chính quyết định như thế nào.
Nếu không phải do mẹ dặn, rằng ba năm không được bước chân vào Yên Kinh, giả vờ làm một kẻ bỏ đi thì có lẽ anh đã sớm xử lý cả nhà họ Lâm rồi. Lâm Chính im lặng quan sát. Anh không hề lên tiếng.
Một lúc sau, khẩu súng được hạ xuống khỏi đầu đối phương.
“Vậy mới đúng mà”, thấy vậy người này mỉm cười lên tiếng.
Chỉ thấy Lâm Chính cầm lên một khẩu súng khác, lướt nhẹ thân súng và lên tiếng.
“Có biết mẹ tôi chết như nào không?”, câu hỏi khiến kẻ kia sững sờ.
“Mặc dù lúc đó tôi không ở nhà họ Lâm nhưng những chuyện liên quan tới mẹ tôi đều biết rõ. Tôi không thể tưởng tượng nổi dù người nhà họ Lâm có ghét, hận thế nào thì cũng phải để cho bà ấy một con đường sống chứ. Đáng tiếc người đó đã không còn, nhà họ Lâm cũng không nương tay. Thậm chí cho bà ấy một chút hi vọng cũng không có. Điều tôi có thể làm được là lấy xác mẹ về. Các người đã bao giờ nghĩ tới tâm trạng của tôi lúc đó chưa?”
“Đó đều là chuyện đã qua, sau này chắc chắn cậu sẽ tỏa sáng. Có điều, điều kiện cần là cậu phải cùng tôi quay về nhà họ Lâm đã, đồng thời giao tập đoàn Dương Hoa cho nhà họ Lâm”, người này nhún vai, nói với vẻ vô cùng đơn giản.
Dứt lời, Lâm Chính giơ súng lên chĩa thẳng vào chân người này và nã đạn.
Pằng!
“Á…”
Người này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Máu tươi từ chân phụt ra.
“Cậu…điên rồi!”, người này ôm chân, trừng mắt nhìn Lâm Chính và gầm lên. Lâm Chính cầm súng với vẻ vô tình và bắn nốt chân còn lại của hắn.
Pằng.
Phát đạn ghim trúng chân còn lại. Hắn run bắn lên, toát mồ hôi đầm đìa, đau tới mức rên hừ hừ. Thế nhưng hắn không còn gào lên nữa mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Cậu thật sự…không muốn bước chân vào nhà họ Lâm nữa sao?”, hắn nói giọng run run.
“Không!”
Lâm Chính hờ hững đáp lại. Anh đáp lại không chút do dự.
Câu nói này đã khiến kẻ được nhà họ Lâm cử tới biết được tầm quan trọng của vấn đề. Từ đầu tới cuối, Lâm Chính chưa từng nghĩ tới việc sẽ quay về nhà họ Lâm.
Anh sẽ tới đó!Nhưng không phải để trở về, mà là để tìm lại công bằng. Anh chẳng còn bận tâm tới nhà họ Lâm nữa rồi. Thậm chí…là anh còn muốn hủy diệt cả nhà họ Lâm.
Người này cuối cùng cũng phải lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn đã đánh giá thấp “kẻ bỏ đi này”. Từ đầu tới cuối…đúng ra bọn họ không nên lơ là sự tồn tại của anh. Thế nhưng họ đã làm thế.
“Được rồi, đến lúc lên đường rồi”.
Lâm Chính giơ súng lên lần nữa. Đúng lúc này, nòng súng không còn chĩa vào đầu gối hắn nữa mà là chĩa vào giữa trán. Kẻ này thất kinh, định đứng lên nhưng người bên cạnh đã ghì chặt vai hắn ép hắn ngã ra ghế.
“Lâm Chính, đợi…đợi đã…tôi…tôi có lời muốn nói….đợi đã!”, hắn cuống cuồng kêu lên.