Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 899
Chương 899
“Đúng vậy, đúng là điều kiện của thần y Lâm rất hoàn hảo, nhưng em nói anh biết, Tô Nhu em không phải là người phụ nữ tham vinh hoa phú quý. Mặc dù em không thích anh nhiều lắm và cuộc hôn nhân của chúng ta cũng do người lớn sắp đặt nhưng em luôn coi trọng. Dù em có ly hôn thì cũng sẽ làm theo những gì em và ông đã thỏa thuận, một năm nữa mới làm vậy chứ không phải bây giờ”.
Tâm trạng của Tô Nhu có phần kích động. Cô nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trách móc. Cô hi vọng biết bao nhiêu rằng người đàn ông này có thể hiểu mình, hiểu được nỗi khổ và áp lực của cô.
Nhưng…không hề. Anh chẳng biết gì hết. Cứ như anh chẳng bận tâm gì cả. Lâm Chính chỉ im lặng.
Tô Nhu khẽ lau nước mắt. Cô quay mặt đi, nói khẽ: “Lần này coi như là do em kích động. Có thể giúp em một chuyện được không?”
“Em nói đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Mẹ cảm thấy bất mãn với anh, em hi vọng anh có thể giả vờ làm việc ở công ty. Tới khi đó KPI của công ty em sẽ tính cho anh, để bố mẹ cảm thấy anh là người có năng lực, ít nhất là họ sẽ thấy đỡ thất vọng. Như vậy thì họ sẽ không ép em và anh ly hôn nữa”.
“Vậy à…”
“Cho em một năm”, Tô Nhu lên tiếng: “Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn”
“Đây là đang cho anh cơ hội đấy à?”
“Không…đây là cái giá mà em phải trả cho một cuộc hôn nhân thất bại”, Tô Nhu thấp giọng, bước ra ngoài . Thế nhưng đi được vài bước cô lại dừng lại.
“Anh và Lạc Thiên cô nam quả nữ, anh đừng ở chỗ cô ấy nữa. Phòng bên cạnh đã thu dọn cho anh rồi, anh ở đó đi”, nói xong, cô đóng cửa phòng lại.
Lâm Chính khẽ dao động ánh mắt. Anh hít một hơi thật sâu, không nghĩ thêm nữa và đi về phòng.
Thế nhưng một lúc sau cửa phòng lại mở ra, Tô Quảng bước vào và hét lên.
“Tôi Nhu, con mau ra đây”
“Bố, sao thế?”, Tô Nhu bước ra, nhìn ông ta bằng vẻ nghi ngờ.
“Giúp bố một việc” Tô Quảng cuống cuồng.
“Việc gì ạ?”, Tô Nhu hỏi.
“Ăn cơm với người của tập đoàn Dương Hoa, tối nay”, Tô Quảng nói.
“Người của tập đoàn Dương Hoa. Thần y Lâm sao?”, Tô Nhu chau mày.
Tô Quảng đúng kiểu muốn buộc Tô Nhu dính lấy thần y Lâm cho rồi, vì vậy cô mới hỏi như vậy.
“Không phải, không phải”, Tô Quảng mỉm cười, đưa danh thiếp tới.
“Là giám đốc Chu của tập đoàn Dương Hoa. Giám đốc Chu đã đặt bàn ở khách sạn Nam Thanh. Tối nay con trang điểm một chút, đi một chuyến, ăn bữa cơm thôi, không có gì cả”.
“Cái gì?”
Tô Nhu nghe thấy thì giật mình: “Bố, bố làm gì vậy? Con gái bố bước đi còn phải dùng gậy mà bố còn bắt con đi tiếp khách sao?”
“Con gái, chuyện này thật sự rất quan trọng…Giám đốc Chu đang có một hạng mục rất quan trọng, đơn vị của bố lại đang muốn có được hạng mục này. Sếp đã nói rồi. Ai có thể lấy được hạng mục này thì chức quản lý sẽ thuộc về người đó. Con gái, bố làm nô cả đời rồi, lẽ nào tới lúc quan trọng thế này con lại không giúp bố sao?”, Tô Quảng lên tiếng.
Tô Nhu vốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của bố thì cô lại do dự, sau đó bặm môi nói: “Chỉ đơn giản là ăn bữa cơm thôi phải không?”