Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 897
Chương 897
“Lâm Chính, cậu định rượu mừng không uống lại uống rượu phạt sao?”, người kia nhíu mày.
“Phải”, Lâm Chính chẳng thèm nhiều lời.
Người kia im lặng, sau đó hít sâu một hơi, lấy một bao thuốc trong túi ra.
Đó là hộp thuốc lá thơm có lớp vỏ màu nâu sẫm, còn là loại được đặt làm riêng.
Loại thuốc lá này chỉ có nhà họ Lâm mới có.
Khi hộp thuốc lá này được lấy ra, thì Lâm Chính đã đoán được vài phần.
Anh hơi đanh mặt lại, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá thơm này…
“Theo điều tra của chúng tôi, có khả năng thần y Lâm có chút liên hệ với người ở viện dưỡng lão Giang Thành, thế nên chúng tôi không thể dùng biện pháp mạnh với cậu ta. Tuy người kia vẫn chưa đủ gây uy hiếp cho nhà họ Lâm, nhưng chúng tôi trước giờ không thích gây thù chuốc oán một cách vô cớ. Chuyện gì có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên sẽ giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu chuyện đã đến nước không thể hòa giải, thì chúng tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn”.
“Về phần cậu… Lâm Chính, gia tộc rất thất vọng về cậu! Vốn tưởng rằng loại vô dụng như cậu còn có chút giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra chúng tôi đã nhầm, chúng tôi không nên đặt kỳ vọng lên một thằng con hoang như cậu…”
Dứt lời, người kia rút một điếu thuốc màu đen ra, đặt trên bàn trà.
Điếu thuốc này đại diện cho một tín hiệu.
Nếu Lâm Chính bước tới, châm điếu thuốc và hút nó, thì sẽ bị bại liệt trong vòng ba ngày. Trong điếu thuốc kia có chứa độc tố do nhà họ Lâm đặc biệt điều chế ra. Tuy bị liệt nhưng cũng có nghĩa là Lâm Chính đã thỏa hiệp, tự nguyện chấp nhận sự trừng phạt của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng sẽ tha cho anh.
Nhưng nếu Lâm Chính không hút, thì trong tương lai sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Lâm, đến lúc đó sẽ không đơn giản là bị bại liệt nữa…
“Cậu tự chọn đi”, người kia bình thản nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm điếu thuốc kia, không có ý kiến gì.
Một lát sau.
“Tôi hiểu rồi”.
Dường như người kia không muốn cho Lâm Chính quá nhiều cơ hội lựa chọn, cầm điếu thuốc kia lên, cất vào trong bao thuốc.
“Tạm biệt”.
Người kia đầu không ngoảnh lại, đi thẳng ra cửa.
“Khoan đã”, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Bây giờ hối hận thì đã vô ích rồi”.
“Không phải hối hận, tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.
“Câu gì?”, người kia quay sang, bình thản hỏi.
Lâm Chính nhả một ngụm khói, khàn giọng nói: “Lúc nào đại hội, tôi sẽ đến nhà họ Lâm”.
Dứt lời người này bỗng sững sờ.
“Cậu nghiêm túc sao?”, người này hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính dập điếu thuốc.