Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 891
Chương 891
“Được, cảm ơn anh, thần y Lâm”, Liễu Như Thi nhìn phương thuốc kia, một giọt nước mẳ tràn khỏi khóe mi.
“Mau rời khỏi nơi thị phi này đi”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ừ”, Liễu Như Thi ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Vừa cười vừa khóc.
Là giọt nước mắt vui mừng vì có thể chữa khỏi bệnh khó nói của bản thân sao?
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng không nhìn ra được.
Nhưng lúc này, Khải Tố ở bên cạnh đã không nhịn được nữa.
“Không giết Ứng Phá Lãng… Cậu chủ Ứng? Họ Lâm kia! Ý cậu là sao? Cậu động đến cậu chủ Ứng?”, Khải Tố khàn giọng hỏi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi chém đứt hai cánh tay của anh ta”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Khải Tố như ngừng thở, sau đó gầm lên: “To gan! Cậu dám làm chuyện ngông cuồng như vậy sao? Cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không?”.
“Tôi biết, vậy thì sao nào?”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Cậu… Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi, đưa lên xem giáo chủ xử trí thế nào”, Khải Tố quát.
“Trưởng lão, bà tin lời anh ta sao?”, đám đệ tử hỏi.
“Hừ, không cần quan tâm cậu ta nói thật hay giả. Nếu là giả thì cũng không thể tha thứ cho cậu ta, nếu là thật thì cậu ta rời khỏi ngọn núi này được sao?”, Khải Tố hừ một tiếng.
Đám đệ tử nghe thấy thế, không chần chừ nữa, ào ào xông tới định bắt Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này thì Dược Vương xông tới.
“Như Thi!”.
Giọng nói vang lên, mọi người đều sửng sốt.
“Tiền bối Dược Vương?”, Khải Tố ngạc nhiên.
Dược Vương thở hổn hển chạy tới, vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy phương thuốc trong tay Liễu Như Thi, thì bỗng hiểu ra. Sắc mặt bà ấy tái đi, lời đến bên miệng lại nghẹn lại.
“Tiền bối Dược Vương, sao bà lại chạy xuống đây? Mau theo tôi lên núi dự tiệc thôi!”, ánh mắt Khải Tố tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nói rất khách khí.
“Dự tiệc?”.
Dược Vương nhìn Khải Tố với ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu đáp: “Cô tự lên núi mà xem đi, bữa tiệc này… tôi không ăn nữa đâu”.
“Hả?”.
Khải Tố sững sờ.
Bà ta đưa mắt nhìn Dược Vương, rồi lại nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ khó hiểu.
“Dược Vương, bà nói vậy là có ý gì?”.
“Cô cứ tự lên núi sẽ biết”, Dược Vương lắc đầu.
Đúng lúc này, một đệ tử cầm theo điện thoại vội vàng chạy tới.
“Trưởng lão, mấy người Tam trưởng lão bảo chúng ta mau chóng trở về tông môn, xảy ra chuyện rồi!”, đệ tử kia trầm giọng nói.
“Xảy ra chuyện?”.
Khải Tố biến sắc, nhớ tới những lời nói kỳ lạ của Dược Vương, hình như bà ta nghĩ ra gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lo lắng, quay phắt lại, chui vào trong xe.