Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 882
Chương 882
Mọi người nhìn mà sững sờ.
Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất.
Cạch!
Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch.
“Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?”, Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói.
Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Chính bước qua.
“Dừng lại!”
Ứng Phá Lãng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại.
Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
Lâm Chính đoán đúng rồi.
Súng trong tay Ứng Phá Lãng… không còn đạn nữa.
Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất.
“Á!”
Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu r3n thảm thiết.
“Anh Ứng!”
Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản.
“Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm… anh sẽ không chết tử tế…”, Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính.
Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại.
Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn.
“Á…”
Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa.
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy.
Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng.
“Á…”, Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại.
Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn.