Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 871
Chương 871
“Anh đã làm gì bố tôi”, Văn Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, phẫn nộ hét lên.
“Không có gì, ông ta không chết được, nhưng võ công của ông ta xem như đã phế rồi!”.
Lâm Chính rút châm bạc ra, sau đó thả tay.
Văn Mạt Tâm ngã trên đất giống như đống bùn nhão, không còn động tĩnh.
Ông ta vẫn còn sống.
Nhưng đối với ông ta mà nói,giờ đây sống cũng chẳng khác gì chết.
Người của Sùng Tông Giáo kinh ngạc.
Gương mặt Minh Vũ căng cứng.
Kiếm Vương nhíu mày.
Khách khứa xung quanh đều ngây ra.
Ai mà ngờ được, Văn Mạt Tâm – giáo chủ Sùng Tông Giáo – danh tiếng lẫy lừng… lại bị tàn phế như vậy!
Thần y Lâm thật sự làm được!
Ngày hôm nay, xem như anh đã san bằng Sùng Tông Giáo!
Đáng sợ đến mức nào!
Ánh mắt Ứng Phá Lãng trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì nhiều.
“Cậu Ứng!”.
Văn Hải căm phẫn, lại quỳ trước mặt Ứng Phá Lãng, khóc lóc: “Xin hãy làm chủ cho bố tôi, cậu Ứng, xin hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.
“Xin cậu Ứng hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.
Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng kêu khóc.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Ứng Phá Lãng có thế lực to lớn này thôi!
Đây là hi vọng duy nhất của Sùng Tông Giáo!
Ai có thể ngờ được, hôn lễ của Văn Hải lại là ngày Sùng Tông Giáo tận diệt!
Ứng Phá Lãng nhắm mắt lại, trên mặt lan tràn nụ cười nhàn nhạt, một lúc sau lại nói: “Các vị yên tâm, chuyện này Ứng Phá Lãng tôi sẽ xử lý”.
Dứt lời, hắn đầy thất vọng nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi vốn gửi gắm hi vọng vào anh, nhưng bây giờ tôi rất thất vọng. Anh vốn nên là một người thông minh, mọi hành vi của anh hôm nay lại không bằng một tên ngốc. Đúng là đáng tiếc… đáng tiếc!”.
Vừa dứt lời, Ứng Phá Lãng bước tới một bước, đi về phía Lâm Chính.
Hắn chuẩn bị ra tay!
Người xung quanh đều hoảng hốt.
Cậu ấm của thế lực hùng mạnh này sắp ra tay với Lâm Chính?
Lâm Chính yên lặng quan sát Ứng Phá Lãng.
Anh không quan tâm gia cảnh của Ứng Phá Lãng thế nào.
Anh chỉ quan tâm người trước mắt có phải là kẻ địch hay không, có đáng giết hay không!
“Khoan đã!”.
Lúc này, tiếng hô vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng.