Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 847



Chương 847

“Thằng này bị sao thế?”

“Không phải là vì bị sốc quá nên não trở nên bất thường đấy chứ?”

“Cũng có khả năng…dù sao thì đến cả Kiếm Vương cũng đã ra mặt cơ mà. Thần y Lâm dù tuổi trẻ tài cao nhưng so với vị đó thì vẫn kém xa một trời một vực…”

Các vị quan khách xì xầm bàn tán. Văn Hải cũng mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh nghe cậu Ứng nói chưa? Còn không làm theo? Đây là cơ hội duy nhất của anh rồi đấy”.

“Đúng vậy thần y Lâm, mau lên!”, một trưởng lão của Sùng Tông Giáo lên tiếng.

“Nếu để mất đi cơ hội lần này thì Sùng Tông Giáo chúng tôi cũng không giúp gì được cậu nữa đâu”, lại thêm một trưởng lão nữa góp ý.

“Thần y Lâm, cậu còn trẻ, đời còn dài, mau lên!”

“Thần y Lâm!”

Đám đông rần rần khuyên can. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Xem ra lần này, những người tôi cần tính sổ không phải chỉ có mỗi tên họ Ứng này rồi”.

“Đồ điên!”

“Láo!”

“Kẻ họ Lâm kia! To gan lắm!”

“Hừ, cậu Ứng đã cho anh cơ hội mà còn không biết trân trọng! Vậy thì đừng có trách chúng tôi đấy”, Văn Hải cũng tức giận, lập tức phất tay.

Những người xung quanh lại lao về phía Lâm Chính. Không chỉ có đám đệ tử.Mà lần này còn có cả các vị trưởng lão.

“Lúc trẻ thì nên chăm chỉ luyện tập, chịu thiệt một chút. Thần y Lâm thiên phú không tệ, thiếu là thiếu sự rèn giũa. Lần này để Sùng Tông Giáo chúng tôi dạy anh nhé”, Văn Mạt Tâm nói tiếp: “Ghì thần y Lâm xuống, bắt quỳ trước mặt cậu Ứng. Xử lý thế nào để cậu Ứng quyết định đi”.

“Vâng, giáo chủ”.

Đám đông hô lên. Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ nheo mắt cười. Đám đông xung quanh cũng cười khẩy hoặc là lắc đầu thở dài, biểu cảm thật phong phú.

“Thưa thầy…”, đệ tử của Hỏa Liệt cuống cả lên.

Thế nhưng đại sư Hỏa Liệt coi như không có gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn trân trân.

Người của Thượng Võ Quán thì cười ha ha, Hoắc Ngạo vỗ tay không ngớt. Còn Tịch Lưu Hương thì cười dè bỉu.

“Thần y Lâm à? Hừ, thần y Lâm thì đã sao? Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống đây thôi”, Tịch Lưu Hương cười lạnh lùng.

“Khá lắm. Ai mà ngông quá thì khổ, có chút tài năng đã là gì?”, Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, thầm mỉm cười.

Lúc trước, khi biết thân phận của thần y Lâm thì ông ta hối hận lắm. Dù sao thì cũng là thần y của Giang Thành cơ mà. Nếu Hoắc Thượng Võ mà biết được ông ta đắc tội với thần y Lâm thì ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi Thượng Võ Quán cũng nên. Giờ thần y Lâm gây sự với Sùng Tông Giáo thì Hoắc Thượng Võ còn trách ông ta đã gây ra xung đột với thần y Lâm được nữa không đây?

Hoắc Kiến Quốc giờ thật chỉ muốn Lâm Chính chết ngay tức khắc. Người của Sùng Tông Giáo lần lượt kéo đến vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính muốn chạy thoát cũng khó.

“Ra tay”, Văn Hải mỉm cười.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rành rọt vang lên.

“Đợi đã”.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào.

“Cô Liễu Như Thi?”, có người nhận ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...