Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 773
Chương 773
“Tôi nghe nói nhà họ Lâm có thiên tài địa bảo đặc biệt, được gọi là Huyền Sâm Vương, ông đưa tôi cái đó là được”, Lâm Chính nói.
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm bùng nổ.
“Cái gì? Huyền Sâm Vương?”
“Sao có thể?”
“Đó là bảo vật của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Chỉ có gia chủ mới có thể chạm vào! Sao có thể đưa cho hắn được? Hắn đang nằm mơ à?”
“Gan không hề nhỏ, nếu dám thèm muốn bảo vật của nhà ta thì để xem hắn là cái thứ chó má gì?”
Người nhà họ Lâm nổi giận mắng chửi, chỉ vào Lâm Chính mà mắng.
Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên nói nhỏ: “Tôi đồng ý!”
Bốn phía lặng yên như tờ.
“Bố, chuyện này…”, cô gái sững sờ.
Bởi vì cô ta biết, đây không phải chuyện có thể làm được.
Bố cô ta thậm chí chưa từng có cơ hội nhìn thấy Huyền Sâm Vương thì sao có thể lấy được nó chứ?
Nhưng người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa.
Lâm Chính gật đầu nói: “Được, nếu đã vậy, thì viết giấy cam kết đi!”
“Được! Vậy thì viết bản cam kết đi, lấy giấy bút ra”, người đàn ông trung niên hào sảng đáp lại không chút do dự.
“Không, không dùng bút viết mà dùng máu của ông viết”, Lâm Chính nói.
“Hả?”
Người đàn ông trung niên chau mày.Ý nghĩa của việc dùng máu và dùng bút viết đương nhiên là khác nhau rồi.
Nếu dùng bút viết, có thể không có hiệu lực về mặt pháp luật nhưng ở thế giới y thuật thì nó lại có mức độ tin cậy rất cao. Người đàn ông trung niên do dự.
Nhà họ Lâm lao tới.
“Ông ơi đừng!”
“Không thể viết được”.
Mọi người cuống cả lên. Nhưng người đàn ông trung niên chỉ trầm giọng: “Không thể quan tâm được nhiều như thế, cứu Ngữ Yên trước rồi tính”.
“Nhưng…sợ rằng…”
Mọi người chần chừ. Thế nhưng người đàn ông trung niên đã hạ quyết tâm. Một người đưa khăn mùi xoa tới. Người đàn ông trung niên cắn đầu ngón tay và bắt đầu viết.
Nhưng đúng lúc này ông ta lại dừng lại nhìn Lâm Chính: “Sau khi tôi viết xong thì phải lập tức thả con gái tôi ra, biết chứ?”
“Được, tôi đâu có thể đưa một người sống sờ sờ đi được đâu”, Lâm Chính nói.
“Được lắm”.
Người đàn ông lại bắt đầu viết tiếp. Rõ ràng là ông ta từng học qua bút lông nền dù là viết trên khăn thì nét chữ vẫn giống như rồng bay phượng múa, rất nghệ thuật.
Viết xong ông ta bèn đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính không hề chần chừ, lập tức thả cô gái ra và nhận lấy chiếc khăn.