Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 759
“Khiêu chiến? Có ai khiêu chiến mà đánh người của tôi thành thế này? Người khiêu chiến lại đánh người của tôi tới chết thế sao? Hừ, đối phó với người như vậy, tôi không cần nói đạo nghĩa gì cả! Dù sao bây giờ cũng đang đóng cửa, tôi cũng không sợ miệng lưỡi người khác. Đợi tôi giải quyết thằng nhóc này xong, còn có người nói võ quán Mãn Thị chúng tôi không bằng thằng nhóc này sao?”.
Mãn Thương Hải rõ ràng bị hành động ngông cuồng của Lâm Chính làm tức giận, không còn vẻ bình tĩnh ung dung như trước nữa, lần này ông ta định không từ thủ đoạn.
Cũng phải.
Anh đã giẫm lên đầu ông ta, sao ông ta có thể làm quân tử được nữa?
Mãn Thương Hải dứt lời, tất cả cao thủ của nhà họ Mãn ở xung quanh đều xông tới tấn công.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
“Chết đi cho tao!”.
“Thằng khốn, đưa tay chịu trói đi!”.
Tiếng hô hào vang dội, chín nắm đấm như búa tạ từ xung quanh ập đến.
Số nắm đấm này không biết đáng sợ đến mức nào, giống như một tấm lưới hoàn toàn che phủ Lâm Chính, Lâm Chính không còn đường lui nào.
Nhưng anh không quan tâm đ ến những nắm đấm đó, mà nhắm thẳng vào một người trong số họ đánh tới.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Tiếng động dày đặc mà nặng nề vang lên.
Những nắm đấm đó không ngoài dự liệu đều đánh lên người Lâm Chính.
Sức mạnh dày nặng khiến cơ thể Lâm Chính run lên.
Nhưng cũng chỉ run lên một lúc đó thôi.
Giây sau, nắm đấm của Lâm Chính lại đánh vào đầu một trong những cao thủ nhà họ Mãn.
Trán người đó lõm xuống, bay ra xa, đập mạnh người lên mặt đất, lăn mấy vòng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Hả?”.
Người của nhà họ Mãn ở xung quanh bị cách đánh hung hãn ấy làm kinh ngạc.
“Thằng nhóc đó trông có vẻ không cao to, nhưng sao cơ thể lại rắn chắc như vậy?”.
“Mặc kệ, mọi người tiếp tục đi, tôi không tin chúng ta nhiều nắm đấm như vậy cộng lại mà không đánh nát thằng nhóc đó ra được!”.
Tiếng gào thét phẫn nộ lại vang lên, bọn họ mang đầy lửa giận tấn công lần nữa.
Quyền, trảo, đao tay tấn công về phía Lâm Chính tới tấp như gió bão.
Lâm Chính cũng không quan tâm, lại vung tay ầm ầm đánh tới.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
…
Quyền cước chồng chất cùng nhau ập tới, Lâm Chính vẫn như vậy.