Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 749
Chương 749
“Anh… anh… anh… rốt cuộc anh là ai?”, Thường Uyển Nguyệt hoàn hồn lại, lắp bắp nhìn người kia.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người kia đã cho Thường Uyển Nguyệt một cái tát.
Bốp!
Thường Uyển Nguyệt xoay một vòng tại chỗ, sau đó ngã phịch xuống đất, nửa khuôn mặt sưng vù lên, hộc cả máu, trong đống máu còn lẫn mấy chiếc răng, thần trí không còn tỉnh táo nữa.
“Tuy tôi không đánh con gái nhưng lần này tôi phá lệ, cái tát này là trả cho vợ tôi!”.
Người kia bình thản nói, sau đó nói với Anh Tú: “Giao cô ta cho cô xử lý đấy!”.
“Việc này… tôi… việc này không được ổn lắm đâu…”, ánh mắt Anh Tú tỏ vẻ kiêng dè, do dự một lát rồi đáp.
Dù sao Thường Uyển Nguyệt và nhà họ Mãn cũng có chút qua lại, động đến Thường Uyển Nguyệt thì chắc chắn nhà họ Mãn sẽ không vui.
“Không muốn à? Thế để tôi tự ra tay”, người kia bình thản nói, đột ngột giơ chân, đá về phía Thường Uyển Nguyệt.
Bốp!
Cơ thể Thường Uyển Nguyệt lập tức bị đá bay, va vào bức tường gần đó, sau đó lăn xuống, cũng ngất lịm đi.
Anh Tú há hốc miệng.
Sớm biết thế này thì cô ta ra tay cho rồi.
Một số người qua đường bị dọa cho hồn vía lên mây, có người kêu lên sợ hãi, có người lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Hiện trường có chút hỗn loạn.
Nhưng người kia vẫn phớt lờ, anh nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, sải bước tiến vào trong.
“Người nhà họ Mãn đâu rồi? Giao Mãn Phúc Tây và Mãn Thương Thạch ra đây!”.
Người kia đi vào bên trong, lạnh lùng quát.
Giọng nói vang rền.
Câu này vừa dứt, cả võ quán Mãn Thị lập tức trở nên sôi sục…
Rầm rập…
Các nơi trong võ quán lập tức vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Vô số đệ tử của võ quán Mãn Thị mặc võ phục chạy ra, bao vây chặt chẽ người vừa bước vào.
Mãn Thương Thạch và đám người cấp cao của nhà họ Mãn cũng chạy ra.
Nhìn thấy thảm cảnh ở ngoài cổng, bọn họ đều biến sắc.
Anh Tú cũng chạy tới đứng bên cạnh Anh Mục, có chút sợ hãi.
“Chuyện… chuyện này là thế nào?”.
“Anh Tú, con làm cái gì vậy?”, Anh Mục run rẩy nói.
“Con… con… con không làm gì cả…”, Anh Tú cũng run rẩy đáp.
“Cậu là ai?”.
Mãn Thương Thạch nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp như thiên sứ kia, lạnh lùng hỏi.
“Ai là Mãn Thương Thạch?”, người kia hỏi ngược lại.
“Là tôi đây”, Mãn Thương Thạch đứng ra, nheo mắt nói: “Cậu đến võ quán Mãn Thị chúng tôi chẳng phân rõ đúng sai thị phi đã đánh người của võ quán tôi bị thương… Cậu đến để khiêu chiến sao?”.