Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 743
Chương 743
“Ngu ngốc, đã thời đại nào rồi mà còn dùng quyền cước? Nắm đấm của ông nhanh hơn đạn của tôi sao?”, Cung Hỉ Vân chửi một câu, rồi xông tới, tát hai cái vào mặt người vừa sỉ nhục Lâm Chính.
Không ai dám ngăn cản.
Cho dù là người bị đánh cũng run rẩy đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
“Cô Cung, cô…”, quán chủ đại diện cũng tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ một người phụ nữ như Cung Hỉ Vân lại điên cuồng như vậy.
“Tôi cái gì mà tôi? Lôi ra đánh chết cho tôi!”, Cung Hỉ Vân quát.
Hai người đàn ông lập tức kéo người kia vào con ngõ nhỏ gần đó, một lát sau liền vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Người của võ quán Mãn Thị đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Sắc mặt của quán chủ đại diện lạnh lùng, siết chặt nắm tay.
Nhưng dường như Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.
Anh nhìn mọi người đang có mặt, bình thản nói: “Những ai không phải người nhà họ Mãn thì có thể rời đi, hôm nay tôi đến để tính sổ với nhà họ Mãn, không muốn liên lụy đến người vô tội! Ai không phải người nhà họ Mãn thì đi đi!”.
“Đi? Tuy chúng tôi không phải họ Mãn, nhưng cũng là đệ tử của võ quán Mãn Thị. Dù anh là ai, hôm nay nếu anh động đến võ quán, thì phải bước qua xác của tôi đã”, một người đứng ra, nói đầy kiên định.
“Đúng vậy, võ quán Mãn Thị chúng tôi có ai là hạng tham sống sợ chết chứ? Có giỏi thì giết hết chúng tôi đi!”.
“Hôm nay chúng tôi sẽ cùng sống chết với võ quán!”.
Bọn họ kêu lên đầy kiên định, ai nấy đều tỏ vẻ coi thường cái chết.
Quán chủ đại diện thấy vậy thì hai mắt nóng lên, sau đó kiêu ngạo nhìn Lâm Chính, nói: “Cậu thấy rồi chứ? Đây là quyết tâm của võ quán Mãn Thị chúng tôi! Có giỏi thì cậu giết hết chúng tôi đi, nhưng nếu làm vậy, tôi nghĩ dù cậu có là ai, thì chắc chắn sẽ rất phiền phức nhỉ? Cậu có lá gan này không?”.
Dứt lời, ông ta bật cười.
Ông ta tin chắc những người này sẽ cảm thấy áp lực mà chủ động rời đi.
Nhưng ông ta vừa nói xong, Lâm Chính bỗng giật khẩu súng trong tay Cung Hỉ Vân, chĩa thẳng vào trán quán chủ kia rồi bóp cò.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Đầu của quán chủ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.
Ông ta trợn to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được. Ông ta đâu ngờ Lâm Chính lại thực sự nổ súng giết ông ta chứ…
“A!”.
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.
“Nhà họ Mãn muốn giết tôi, ông tưởng tôi sẽ nhân từ nương tay sao? Nguyên tắc của Lâm Chính tôi trước giờ luôn là người không phạm ta ta không phạm người. Nếu nhà họ Mãn các ông đã muốn dùng đến dao kiếm, thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa”.
Lâm Chính ném trả khẩu súng cho Cung Hỉ Vân, mặt không cảm xúc nói: “Xử lý hết người nhà họ Mãn, những ai không phải họ Mãn thì đánh gãy tay chân! Chẳng phải các anh muốn cùng sống chết với võ quán Mãn Thị sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ giẫm lên người các anh để tiêu diệt võ quán Mãn Thị!”.
Tất cả bọn họ nghe thấy thế, đầu óc như muốn nổ tung.