Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 719
Chương 719
“Tôi hỏi lại ông, ông có đuổi việc quản lý kia không?”.
“Quản lý kia đã đi theo tôi mấy năm, lần này ông ấy không hề làm sai, tại sao tôi phải đuổi việc ông ấy chứ?”, Tào Uy khó hiểu hỏi.
“Vậy là ông không chịu, đúng không?”, Lâm Chính nghiêm túc nhìn ông ta.
“Ít nhất cũng phải cho tôi lý do chứ? Vì bảo vệ vợ cậu mà quản lý còn ăn một cú đấm vào đầu, bây giờ vẫn tím lên kia kìa”, Tào Uy cười nói.
“Vậy là tôi đoán không nhầm”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Khu vực trung tâm có tổng cộng 40 bảo vệ, nhưng quản lý chỉ gọi bảy tám người đến đối phó với Mãn Phúc Tây. Nếu ông ta đã biết bối cảnh của Mãn Phúc Tây, thì chắc chắn sẽ biết chỉ dựa vào bảy tám bảo vệ thì không thể khống chế cục diện, tại sao ông ta không gọi hết những bảo vệ khác đến? Chắc là ông đã dặn dò ông ta từ trước rồi nhỉ?”.
Tào Uy nghe xong liền im lặng.
Một lúc sau, ông ta bật cười, vỗ tay: “Giỏi! Giỏi! Giỏi! Không hổ là Chủ tịch Lâm, quả nhiên lợi hại! Tôi thừa nhận, là tôi bảo quản lý đừng gọi quá nhiều người đến duy trì trật tự, dù sao tôi cũng không muốn đắc tội với nhà họ Mãn. Nếu khiến Mãn Phúc Tây bị thương, thì tôi cũng khó ăn nói với nhà họ. Tôi không chọc vào nhà họ Mãn được”.
“Thế… ông chọc vào tôi được sao?”.
Lâm Chính đột nhiên chống hai tay lên bàn trà, nhìn chằm chằm Tào Uy.
Đôi mắt sắc lạnh như kiếm dường như muốn nhìn thấu nội tâm ông ta.
Câu nói này của anh khiến Tào Uy ngây ra.
Tào Uy căng thẳng nhưng cố gắng không để lộ biểu cảm gì.
Người đàn ông không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, chỉ nhếch miệng: “Cậu Lâm, thực ra tôi đang giúp cậu. Tôi khuyên cậu không nên đối đầu với nhà họ Mãn. Nếu để phải lựa chọn thì tôi sẽ lựa chọn nhà họ Mãn. Cậu cố chấp quá. Với tính cách của cậu không làm gì được lâu dài đâu, hiểu chuyện mới là số một”.
Đứng ở góc độ của một thương nhân thì quan điểm của Tào Uy không sai. Thế nhưng Lâm Chính cũng đúng.
“Nếu như tôi phải đòi lại được công bằng với nhà họ Mãn thì sao?”, Lâm Chính ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
“Vậy thì mong cậu Lâm bước qua cửa ải chỗ tôi trước”, Tào Uy mở mắt, mỉm cười đầy tự tin.
Tập đoàn Hoa Dương dù có tiềm lực vô hạn nhưng Tào Uy không sợ. Dù sao thì một người từng tải sao có thể sợ một kẻ ít tuổi được. Lâm Chính gật đầu, điềm đạm đáp lại: “Tốt lắm, đây là lựa chọn của mỗi người thôi. Tôi biết rồi”.
Anh đứng dậy, rời đi thẳng. Tào Uy thấy sự bất thành thì tỏ vẻ bất lực: “Thần y Lâm, cậu không hiểu nhà họ Mãn, cậu gây sự với ông trời rồi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn dừng bước. Anh quay đầu lại: “Vậy các người có thật sự hiểu tôi không?”
Tào Uy chỉ nheo mắt cười, không nói gì.
“Trong hôm nay, tôi sẽ khiến Hào Tình Thế Kỷ của các người biến mất khỏi Giang Thành”, Lâm Chính nói xong bèn đi thẳng xuống lầu.
Dứt lời, Tào Uy nít thở. Nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc.
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng. Ha ha, thần y Lâm thú vị đấy, khiến tôi biến mất khỏi Giang Thành Sao? Cậu có biết sau lưng tôi là ai không?”
“Sếp phải cảnh cáo cậu ta đi”, một người đàn ông mặc đồ đen từ góc phòng bước ra.