Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 693



Chương 693

“Hả? Để…để tôi xem”

Lạc Thiên hoàn hồn, vội vàng lấy chìa khóa ra và liếc nhìn số phòng. Đúng lúc này, Lạc Thiên trố tròn mắt.

“Tiểu Thiên, sao thế?”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Không…không có gì…bác tài, bác lái tới khu trung tâm đi”.

“Trung…trung tâm sao? Tôi sợ rằng xe này của tôi không lái vào được…”, người tài xế chau mày.

“Bác cứ lái đi…”, Lạc Thiên nuốt nước bọt.

Người tài xế chần chừ nhưng vẫn xoay vô lăng đi vào khu vực trung tâm. Chiếc xe chưa đi được bao xa thì vài người bảo vệ chặn lại. Đám đông ghé lại gần.

Bảo vệ ở đây đều là người trong quân đội, vô cùng có khí chất.

“Chào anh, nếu anh là người ở đây thì để chúng tôi kiểm tra khóa. Nếu là khách thì mời gọi điện thoại cho chủ nhân”, một người bảo vệ lên tiếng.

Người tài xế lập tức nhìn Lạc Thiên. Lạc Thiên do dự, sau đó đưa chìa khóa cho bảo vệ. Người bảo vệ thấy vậy lập tức tái mặt, vội vàng cúi mình trước Lạc Thiên và lùi qua một bên.

Hành động của bảo vệ thật sự khiến người khác hết hồn. Lạc Thiên đã cho bảo vệ xem cái gì vậy? Tại sao phản ứng của họ lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ?

Xe cứu thương đỗ ngay trung tâm khu vực. Bởi vì phía trước đã là bậc thang rồi.

Bất lực, Lạc Thiên và Tiểu Đông đành phải lấy ra một chiếc xe lăn, đặt Tô Nhu ngồi lên và cùng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đi vào trong.

Lúc này bọn họ giống như đi tham quan sơn trang, vừa đi vừa ngó đông ngó tây vừa kêu lên với vẻ kinh ngạc khôn lường.

Biệt thự ở đây được phủ xanh toàn bộ, thậm chí đến cả đường đi đều lát đá tự nhiên, thiết kế được chú trọng vô cùng.

“Nơi này tuyệt quá…”, Tiểu Đông cảm thán.

“Nếu có thể được sống cả đời ở đây thì đúng là chết cũng đáng…”, Trương Tinh Vũ kêu lên.

Lạc Thiên cười khổ, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp. Thế nhưng bọn họ còn chưa tới nhà thì đã có tiếng cười vang lên.

“Ấy, không phải là Tô Nhu sao? Sao các người lại vào được đây thế? Không biết đây là nơi mà người nghèo như các người không nên vào à?”

Dứt lời, mọi người bèn quay qua nhìn thì thấy một đám người ăn mặc hào hoa bước tới.

Tô Nhu ngồi xe lăn nhìn thấy mấy người này thì bỗng nhiên tái mặt.

Nhìn thấy đám người này bước tới, sắc mặt Lạc Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.

Cô ấy vô thức quay qua nhìn Tô Nhu đang ngồi trên xe lăn. Quả nhiên, Tô Nhu đang run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt. Bàn tay nhỏ siết chặt tay ghế, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và sợ hãi.

“Ấy, chân làm sao thế? Què rồi à mà phải ngồi xe lăn vậy?”, đi đầu là một cô gái ăn mặc vô cùng diễm lệ đang cười nhạo Tô Nhu. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường.

“Thường Uyển Nguyệt? Có việc gì không?”, Tô Nhu nghiến răng.

“Ây da, chúng ta là bạn học cũ mà, sao cô lại lạnh lùng thế?”, cô gái tên Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.

“Bạn học cũ sao? Hừ, đó là trước đây. Còn giờ thì đã không phải từ lâu rồi. Thường Uyển Nguyệt, cả Mãn Phúc Tây nữa, các người mau cút. Cút càng xa càng tốt”, Lạc Thiên tức giận hằm hằm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...