Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 687
Chương 687
“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”.
A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào.
Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở.
Bà Hoa biến sắc sợ hãi.
Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi.
Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”.
Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư.
Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu.
“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp.
…
Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám.
Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến.
Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám.
Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào.
Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ.
Là giọng nói của Lạc Thiên.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”.
“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”.
Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên.
Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc.
“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”.
“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”.
“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”.
Lạc Thiên cuống quýt hét lên.
Nhưng chẳng ích gì.