Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 618
Chương 618
“Bên thầy của nó”.
“Thầy của Văn Nhân Chiếu Giang?”.
Tần Bách Tùng sững sờ.
Nói đến, thầy của Văn Nhân Chiếu Giang ở Nam Phái luôn là một bí ẩn, không ai biết thầy anh ta là ai. Có người nói là Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc tự nhận chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thực tế ông ta không phụ trách dạy dỗ Văn Nhân Chiếu Giang. Ông ta tự nhận y thuật của mình không thể dạy được Văn Nhân Chiếu Giang.
Chuyện này đã làm nhiều người kinh ngạc.
Có người truy hỏi tới cùng, muốn biết rốt cuộc thầy dạy của Văn Nhân Chiếu Giang là ai.
Nhưng Nam Phái rộng lớn là vậy mà không ai dám nói.
“Thầy của Chiếu Giang nghe được chuyện của Chiếu Giang thì vô cùng tức giận, nói rằng dù có thế nào cũng phải đi đòi lại công bằng cho chúng tôi. Chiếu Giang con trai tôi tư chất thông minh, là kỳ tài Đông y vạn người có một. Thầy nó yêu thương nó còn không kịp, từ lâu đã truyền hết kiến thức cho nó, lần này lại xảy ra chuyện, thầy nó ngồi không yên. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản, e rằng bây giờ đứng ở đây không phải là tôi mà là ông ấy. Nếu ông ấy đến đây, Tần Bách Tùng, nhà họ Tần nho nhỏ của ông e rằng đã hủy từ lâu rồi”, bà Văn Nhân cười nhạt nói.
“Thầy của Chiếu Giang… là ai?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.
“Người này ông cũng biết, ông ấy là phó viện trưởng của Nam Phái, ông Long Thủ!”, bà Văn Nhân bình tĩnh nói.
Bà ta vừa dứt lời, Tần Bách Tùng lập tức như bị sét đánh.
“Cái… Cái gì? Long Thủ? Phó viện trưởng Long?”, cơ thể Tần Bách Tùng lảo đảo, gần như sắp đứng không vững.
Tần Ngưng ở phía sau nghe vậy, trong đầu cũng vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng…
“Ông Long Thủ cố ý bảo chúng tôi qua đây. Tần Bách Tùng, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, vậy thì nhà họ Tần ông phải đối mặt không chỉ là thế gia Văn Nhân chúng tôi, mà còn có sự phẫn nộ của ông Long Thủ. Ông xác định muốn đối đầu với chúng tôi sao?”, bà Văn Nhân mỉm cười nói.
Có Phó viện trưởng Long chống lưng, bà ta tin rằng Tần Bách Tùng chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Chuyện đến nước này, có kiên cường thêm nữa sẽ chỉ chôn vùi cả một gia tộc.
Nhưng điều khiến bà ta không ngờ đến là tính tình của Tần Bách Tùng còn kiên định hơn cả lời đồn.
“Thế nên ý của bà là… muốn tôi hi sinh cháu gái tôi đổi lấy sự yên ổn của nhà họ Tần?”, Tần Bách Tùng hoàn hồn lại, nghiến răng nói.
“Ông có ý gì?”, nụ cười của bà Văn Nhân dần nhạt đi.
“Tôi từ chối”, Tần Bách Tùng nói.
“Ông điên rồi?”, bà Văn Nhân ngạc nhiên.
Tần Ngưng cũng không tin nổi nhìn ông nội mình.
“Ông nội, nếu Phó viện trưởng Long can thiệp, nhà họ Tần chúng ta… không thể vì cháu…”, Tần Ngưng đau khổ thốt lên, nhưng lại không nói nên lời nữa.
“Ngưng à, chẳng lẽ cháu muốn gả cho tên Văn Nhân Chiếu Giang đó?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.
Tần Ngưng đau khổ lắc đầu.
“Vậy thì được rồi, cháu yên tâm, ông nội sẽ không luồn cúi trước đám người này. Tần Bách Tùng này cho dù có liều cái mạng già cũng sẽ không đẩy cháu ra!”, Tần Bách Tùng kích động nói, bộ dạng rất tức giận như muốn liều chết với đám người này.