Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 616
Chương 616
“Xảy…ra chuyện gì vậy?”, đám đông thất kinh. Đám người Trình Thường Sinh không biết từ đâu lao tới vây lấy Văn Nhân Chiếu Giang.
“Tôi không sao”, Văn Nhân Chiếu Giang cười thản nhiên nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tà ma. Anh ta nhìn chăm chăm Tần Ngưng: “Tần Ngưng, lần này em không muốn gả cho tôi cũng không được đâu…”
“Ý…ý anh là gì?”, Tần Ngưng cảm thấy bất ổn.
Đám người Trình Thường Sinh từ đâu xuất hiện vậy? Hơn nữa…hôm nay Văn Nhân Chiếu Giang khác lạ quá, anh ta bình thường rất bá đạo nhưng không tới mức kích động như thế này.
“Em sẽ nhanh biết thôi”, Văn Nhân Chiếu Giang cười nhạt sau đó được dìu đi.
Không ai báo cảnh sát, cũng không ai thông báo cho học viện. Tất cả…giống như được sắp đặt trước vậy.
Tần Ngưng run rẩy, cảm giác có gì đó không ổn. Cô ấy vội vàng rời đi tìm ông nội mình.
Buổi tối. Một đám người lao vào chỗ ở của Tần Bách Tùng.
Đám người này…chính là người của nhà Văn Nhân…
“Các người có chuyện gì sao?”.
Trong một căn nhà nhỏ gần bên Nam Phái, Tần Bách Tùng nhíu mày nhìn đám người áo đen xông vào nhà.
Cùng lúc đó, một quý bà giàu có đeo vàng bạc, ăn mặc xa hoa đi vào.
Đó là mẹ ruột của Văn Nhân Chiếu Giang, Lý Tư Nhứ!
Bà ta nổi giận quát lên với Tần Bách Tùng: “Tần Bách Tùng, ông xem chuyện tốt mà cháu gái của ông làm đi!”.
Tần Bách Tùng nhíu mày.
Chuyện ngày hôm nay ông ta đã nghe Tần Ngưng kể, mặc dù cách làm của Tần Ngưng rất xốc nổi, nhưng trong tình huống đó cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là những lời mà Văn Nhân Chiếu Giang nói với Tần Ngưng khiến Tần Bách Tùng cảm thấy không ổn lắm.
Bây giờ thấy quý bà giàu có này đi vào, Tần Bách Tùng đã mơ hồ ý thức được gì đó.
“Bà Văn Nhân, tôi đã biết chuyện rồi, chuyện này nhà họ Tần chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng có gì nói nấy, con trai bà cũng không hay ho gì, cậu ta định làm gì? Thế gia Văn Nhân các người không định giải thích với chúng tôi sao?”, Tần Bách Tùng nói.
“Con trai tôi chỉ đùa vui với cháu gái ông mà thôi, cũng không phải thật. Còn cháu gái ông thì sao? Nó muốn giết con trai tôi?”, bà Văn Nhân phẫn nộ hỏi.
“Con trai bà chết rồi à?”, Tần Bách Tùng hừ lạnh.
“Đang cấp cứu”.
“Cấp cứu?”, Tần Bách Tùng sững sờ.
“Không thể nào, anh ta chỉ bị thương ngoài da, sao lại phải cấp cứu? Huống hồ, đó là ở học viện, nhiều bác sĩ ở đó như vậy, anh ta được xử lý cầm máu ngay lập tức, sao lại phải đưa đến phòng cấp cứu?”, Tần Ngưng ở trong phòng đi ra, khó tin nói.
“Con bé khốn kiếp, mày còn dám ra đây? Thế nào? Mày tưởng tao đang lừa các người à?”, bà Văn Nhân hừ lạnh, nói.
“Tôi muốn xem báo cáo thương tích của Văn Nhân Chiếu Giang”, Tần Ngưng nói.
“Mày là cái thá gì? Dựa vào đâu tao phải cho mày xem?”, bà Văn Nhân tức giận nói.
“Bà đến đây hỏi tội chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không có quyền xem cả báo cáo sao?”.