Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 557
Chương 557
Lâm Chính vươn thẳng hai tay rồi thu lại xoay một vòng, từ lòng bàn tay một loạn châm bạc phóng ra như mưa bay ra bốn phía.
Những cây châm bạc đâm thẳng vào người mặc đồ đen. Trong nháy mắt, tất cả những người này đều bất động, kể cả những kẻ sắp bóp cò cũng không thể nhúc nhích.
“Các người còn đứng ngây ra làm gì? Không mau nổ súng”, Khai Hoành cuống cuồng.
Nhưng không ai phản hồi. Tất cả đều như bị đóng băng, bất động.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Nhà họ Khai sốc toàn tập.
Cậu chủ Đỗ cũng đanh mặt. Lúc này Lâm Chính phủi tay đi về phía Khai Kỳ.
Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.
Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.
Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.
Đây là gì?
Ảo thuật sao?
Sao có thể?
Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?
Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.
Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.
Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.
“Châm?”.
“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.
“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.
Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.
Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!
Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.
“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.
“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.
Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.
“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.
Ông ta hô lên.