Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 549
Chương 549
Anh gọi điện cho Lạc Thiên bảo cô mấy ngày này ở lại bệnh viện để Cung Hỉ Vân có thể bảo vệ sự an toàn cho cô. Lúc này địch trong bóng tối, anh ở ngoài sáng. Một khi có xảy ra chuyện thì sẽ rất bất lợi cho anh
Tuy nhiên, muốn thay đổi tình thế cũng không phải điều gì quá khó khăn. Lâm Chính ngồi vào xe, đi về phía Quảng Liễu.
Trên đường đi, anh mở điện thoại, tìm số điện thoại của Trương Trung Hoa trong đoạn chát lúc trước với Tô Nhu, sau đó lập tức bấm gọi. Gọi một hồi lâu mới có người nghe máy.
“Cậu là…”, ông cụ Trương nói giọng khàn khàn.
“Ông ngoại, là cháu Lâm Chính”, Lâm Chính lên tiếng.
“Lâm Chính sao?”, Trương Trung Hoa bất ngờ.
“Ông ngoại, chỗ ông thế nào rồi?”, Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không…không có gì…”, Trương Trung Hoa mỉm cười, giọng nói có phần miễn cưỡng, hơn nữa còn nhanh chóng đổi chủ đề: “Lâm Chính, cháu…cháu và Tô Nhu vẫn chưa ly hôn à?”
“Ly hôn? Tại sao ông lại hỏi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“À…thì…ông chỉ tiện hỏi thôi mà”, Trương Trung Hoa mỉm cười.
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác có gì đó sai sai. Anh chần chừ: “Ông ngoại, giờ cháu lập tức tới nhà họ Trương, cháu có vài vấn đề cần hỏi ông”.
“Tới nhà họ Trương sao? Đợi…đợi đã, Lâm Chính! Cháu…đừng tới…ông không tiện cho lắm…”, Trương Trung Hoa cuống cả lên.
Lâm Chính vốn định tắt máy bỗng khựng lại, sau đó trầm giọng hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Ông nói rõ cháu nghe”.
Trương Trung Hoa im lặng, sau đó thở dài.
“Haizz, thôi thì ông nói thật vậy! Ông…bị gia tộc cấm túc rồi”.
“Cái gì?”
Lâm Chính sững sờ, tay lái vô lăng bỗng run lên.
“Sau khi mọi người rời đi, ông vốn định gây dựng lại nhà họ Trương, xử lý bà cụ một trận. Nào ngờ nhà họ Đỗ tới, bọn họ chất vấn chuyện liên quan tới Nhiễm Tái Hiền. Bọn họ đổ hết trách nhiệm lên nhà họ Trương. Nhà họ Đỗ ra tay, nhà họ Trương chỉ biết chấp nhận cơn giông tố này. Ông vốn định đối đầu tới cùng với nhà họ Đỗ, cùng lắm thì chẳng còn gì, thế nhưng bà cụ lại tìm các hợp tác với cá nhà đó, cấm túc ông. Nhà họ Đỗ đã cho nhà họ Trương không ít lợi lạc. Giờ cả gia tộc đều nghe lời bà cụ đó. Haizz….giờ ông…đã là kẻ vô dụng mất rồi”.
Ông cụ than thở mãi không thôi. Nghĩ tới bản thân từng là kẻ vang danh một thời giờ lại bị một bà cụ khống chế, cảm giác thật bất lực làm sao.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi trầm giọng: “Nhà họ Đỗ và nhà họ Trương hợp tác gì vậy ạ?”
“Lâm Chính, cháu hỏi nhiều vậy làm gì?”, ông cụ Trương ý thức được có gì đó bất ổn. Một chàng rể bất tài tự dưng sao hỏi nhiều thế?
“Cháu chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nếu nhà họ Đỗ ra mặt vì Nhiễm Tái HIền thì theo lý mà nói sao họ phải cần hợp tác với nhà họ Trương chứ? Không phải nhà họ Trương là kẻ địch của họ sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Trương nào xứng làm kẻ địch với nhà họ Đỗ. Nhà họ Đỗ xử lý chúng ta khác gì dễ như trở bàn tay? Bọn họ khinh thường thì có. Họ làm vậy chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để thiết lập một nguồn lực nhánh mà thôi”, ông cụ Trương thở dài.