Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 46
Chương 46
“Về?”
Cứ thế để mấy người họ đi à? Mặc kệ chuyện của cụ Từ sao?
Tô Cối còn muốn hỏi thêm, nhưng không biết nên nói thế nào, bèn chào Từ Thiên một cái rồi vội vã rời đi.
Bố con Tô Cối vừa đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Thiên biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.
“Cụ Tần, Lâm Chính kia là ai? Bệnh của tôi khi nãy là sao thế?”
Ông ta tin Tần Bách Tùng biết rõ mọi chuyện.
Tần Bách Tùng thở dài: “Khi nãy cậu trúng độc”.
“Trúng độc?”, Từ Thiên đổ mồ hôi lạnh: “Cụ Tần, ông đang nói đùa gì vậy, đang yên đang lành sao tôi có thể trúng độc được? Có người muốn hại tôi sao?”
“Không ai muốn hại cậu cả, cũng không thể giế t chết cậu, nhưng sẽ khiến cậu đau đến mức không muốn sống, cho cậu một bài học”.
“Chuyện này… là ai làm thế?”
“Chàng trai trẻ ngồi đối diện cậu!”
Từ Thiên bối rối.
“Sao cậu ta có thể làm được?”
“Đã không quan trọng nữa rồi”, cụ Tần không muốn giải thích: “Nói chung cậu đừng truy cứu chuyện này nữa, hiểu không?”
Từ Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Lâm Chính này… rốt cuộc là ai?”
“Thần y! Thần y chân chính!”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ sùng bái, nhớ lại chuyện lúc trước.
“Thời gian tôi và thầy Lâm quen nhau cũng không lâu, là chuyện mấy năm về trước. Khi đó tôi được một nhân vật lớn nào đó mời đến Yên Kinh chữa bệnh, chứng bệnh của nhân vật lớn kia rất kỳ lạ, trước tôi ông ấy đã mời bảy thầy thuốc nổi tiếng của Hoa Quốc, ngay cả chuyên gia nổi tiếng của nước ngoài cũng từng mời, nhưng đều vô dụng, tôi cũng bó tay, nhưng vào lúc tôi không biết làm sao thì tôi tình cờ gặp được thầy Lâm”.
“Lúc đó ở trên xe buýt có một cô gái đột nhiên phát bệnh, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, là một bác sĩ, đương nhiên tôi muốn cứu cô ấy, nhưng còn chưa kịp thì thầy Lâm đã ra tay, thầy ấy chỉ tiện tay ấn hai cái lên người cô bé đó, dùng ngân châm đâm một cái thì cô bé đó đã khỏe lại rồi!”
“Cậu có biết lúc đó cậu ấy sử dụng châm pháp gì không? Nhất tuyến thần châm đó! Đây là châm pháp của Hoa Đà được lưu truyền lại, chỉ ghi chép trên sách sử y học, bây giờ đã thất truyền rồi!”
“Sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội được? Bèn xin thầy Lâm truyền nhất tuyến thần châm lại cho mình, thầy Lâm cũng không keo kiệt, nhờ ‘nhất tuyến thần châm’, tôi chữa khỏi cho nhân vật lớn kia. Đối với tôi, Lâm Chính chính là thầy của tôi, nhưng sau mấy ngày học tập kia thì thầy ấy đã đi mất, không biết đi đâu, không ngờ lần này lại gặp thầy ấy ở đây, thật là có duyên!”
Tần Bách Tùng có hơi kích động, cũng rất hưng phấn, giống như nhớ lại khoảng thời gian học châm pháp với Lâm Chính trước đây vậy.
“Nếu thế, tài chữa bệnh của cậu Lâm… còn cao siêu hơn ông sao?”, Từ Thiên dè dặt hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa… không chỉ mỗi tài chữa bệnh…”, Tần Bách Tùng không cười nữa, nghiêm túc nói.
“Còn có cái gì?”
“Tài hạ độc!”
Tần Bách Tùng nhỏ giọng nói, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.
Từ Thiên bối rối.
Mã Phong vẫn đứng bên cạnh nghe cũng sửng sốt.