Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 449
Chương 449
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu kẻ địch biết tôi sắp hồi phục nhất định sẽ tìm cách triệt hạ tôi. Như vậy sẽ bất lợi. Vì vậy giai đoạn này thông tin cậu Lâm trị bệnh cho tôi không được để lộ ra ngoài. Rõ chưa?”
“Vâng, thủ trưởng”, mọi người ưỡn ngực hô vang.
“Còn phương thuốc này…thì thế nào ạ?”, có người hỏi.
“Mang đi kiểm nghiệm đi”.
Trịnh Nam Thiên cười thản nhiên: “Tôi thấy rồi, cậu nhóc này không chỉ đơn giản muốn trị bệnh cho tôi mà tới để làm ăn đấy! Mục đích chính của cậu ta là bán thuốc”.
“Nhưng một ngày thì không thể kiểm tra ra được điều gì mà. Với loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này thì chắc chắn khi mới tung ra không thể dùng cho con người được…”
“Để kỹ thuật phân tích trước đi để xem có thành phần gây hại không rồi xem công dụng của nói. Tôi đã nói rồi một ngày quá gấp, cậu ta không nghe. Nếu như một ngày mà không nghiên cứu ra được gì thì gửi trả lại, tôi không muốn lấy người của mình ra làm trò đùa. Dù cậu ta có là ân nhân của tôi đi chăng nữa”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thủ trưởng”, Tiểu Triệu cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi viện, Lâm Chính bắt xe quay về công ty.
Lúc này Mã Hải đang vò đầu bứt tai ở trong công ty xử lý tài liệu. Nhìn thấy Lâm Chính ông ta như túm được cọng cỏ cứu mạng.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, ông ta cuống cuồng lên tiếng.
“Sao thế”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng như những gì cậu nói, công xưởng của chúng ta xảy ra vấn đề rồi”, Mã Hải đưa tới trước mặt anh một tập tài liệu với vẻ khóc dở mếu dở. Lâm Chính liếc nhìn và chau mày.
“Nam phái ra tay nhanh đấy”.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã dùng phương án khẩn cấp để ép sự việc xuống như có vẻ như sắp không cầm cự được nữa rồi, hay là..chúng ta tạm đóng cửa công xưởng”, Mã Hải vội vàng nói.
“Đóng cửa công xưởng sao, không thể sản xuất thuốc, không kịp giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường hợp đồng và phá sản đấy”, Lâm Chính lắc đầu: “Không được đóng cái nào hết”.
“Nhưng nếu tiếp tục như thế này thì…e rằng…”
“Nghĩ cách kéo dài tới ngày mai, tôi đảm bảo trước buổi trưa ngày mai mọi rủi ro sẽ được tháo gỡ”.
“Không thể nào”, Mã Hải không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa văn phòng bị mở tung, thư ký vội vã chạy vào và hét lên: “Sếp Mã, chủ tịch Lâm công xưởng bị người ta chặn rồi”.
“Cái gì?”, Mã Hải thất kinh.
Đợi Lâm Chính và Mã Hải đi đến nhà máy dược phẩm của Tập đoàn Dương Hoa ở ngoại ô, cổng lớn đã bị đám đông người chặn kín.
Mấy xe chở hàng hoàn toàn không vào được bên trong.
Một số lượng lớn các vòng hoa, xe van chặn kín cửa, khắp trời và trên mặt đất toàn là giấy vàng, một nhóm người mặc áo tang đốt giấy vàng ở trước cửa.
Tiếng khóc, tiếng chửi mắng các kiểu xen lẫn với nhau, một banner viết bằng máu được giăng lên.