Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 4428
Chương 4428
“Ngông cuồng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi. Không đáng để phải tiếc”, tiếng xì xầm vang lên không ngớt.
“Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Tôi còn tưởng là người thông minh thế nào. Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Một người còn trẻ như vậy đương nhiên suy nghĩ thiển cận mà. Xem ra cậu ta có được thành tựu như ngày hôm nay là do may mắn cả thôi. Cậu ta không tiến xa được đâu”.
Hội trưởng Giang Nam Tùng mỉm cười, tỏ ra khinh thường Lâm Chính. Ngô Khai Sầu thì chỉ bặm môi, không nói gì.
“Ông ơi, anh ta điên rồi sao?”, Hạ Thu Ân tưởng chừng phát điên lên được. Tình hình vốn đã khó khăn lắm rồi, vậy mà Lâm Chính còn làm thế này, thật khiến người khác không hiểu mô tê gì.
“Thần y Lâm không hề bị điên, chỉ là chúng ta không hiểu mà thôi. Cháu ngoan, bình tĩnh, chúng ta phải tin tưởng thần y Lâm. Cậu ấy dám nói ra như vậy chắc chắn là đã phải suy nghĩ rồi”, Hạ Quốc Hải hít một hơi thật sâu. Tới nước này rồi thì ông ta cũng lực bất tòng tâm, chỉ biết trông vào ý trời mà thôi.
Lương Huyền Mi cũng vô cùng lo lắng, chỉ biết lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính
Thế nhưng đối phương là Võ Hoàng đấy. Anh định đối phó như thế nào?
“Được! Được lắm!”, Võ Hoàng bật cười, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Cậu đã nói như vậy rồi thì hôm nay tôi không xử lý cậu sẽ không còn là tôi nữa”, nói xong, Võ Hoàng bước tới trước, chân khí phóng ra và sẵn sàng ra tay.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi”.
“He he, tôi muốn xem xem thần y Lâm sẽ chết thế nào”.
“Ngông lắm cơ”.
Đám đông cười ý vị, chờ đợi Lâm Chính bị hạ gục. Võ Hoàng hừng hực khí thế. Những người đứng xung quanh cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực như núi đè mà ông ta phóng ra. Họ cảm thấy khó thở. Có không ít người vô thức lùi lại. Mặt tái nhợt.
Lâm Chính vẫn đứng bất động như một tảng đá. Đúng lúc Võ Hoàng ra tay thì…Một người đàn ông đeo mặt nạ bước tới đứng ngay trước mặt Võ Hoàng.
“Hả?”, Võ Hoàng chau mày, nhưng không hề tỏ ra yếu thế mà chỉ lật tay chưởng về phía người đàn ông kia.
Ông ta phát toàn lực. Ông ta muốn giết chết người đàn ông này.
Bùm! Người đàn ông cũng tung ra một chưởng. Âm thanh nặng nề vang lên. Võ Hoàng và người đàn ông đồng loạt bật lùi lại. Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lùi lại có nửa bước, còn Võ Hoàng thì lùi lại tới hai bước.
“Cái gì?”
Cả hiện trường bàng hoàng. Hội trưởng Giang Nam Tùng trố tròn mắt. Người nhà họ Lâm cũng ngạc nhiên. Nhà họ Lương, Hạ Quốc Hải, Phương Hồng đều kinh ngạc.
“Không thể nào…Đó là ai vậy? Có thể chặn được cả Võ Hoàng sao?”, Lâm Phi Anh sững sờ. Trác Thần Võ trông vô cùng khó coi, hắn há hốc miệng định nói gì đó nhưng không dám.
“Người này…là ai vậy?”, Võ Hoàng nhìn tay của mình sau đó run sợ hỏi.
“Tiết Sùng Lầu, hôm nay là buổi quyết chiến giữa cậu Lâm và Lâm Cốc. Tốt nhất ông đừng làm loạn, ngoan ngoãn lùi lại. Nếu không, tôi cũng không ngại mà xử lý ông thêm lần nữa đâu”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
“Xử lý tôi lần nữa sao?”, Võ Hoàng tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Hóa ra là ông”.
“Tôi nể mặt ông, lùi lại đi”, người đàn ông lên tiếng.